Thấy Út Lan khóc lóc chấp nhận mình, Tiên - cô ca sĩ mà Tư Sang mang về - lên tiếng nói.
- Nếu mợ Tư đã chấp thuận thì chẳng phải rất dễ dàng sao? Dầu gì tôi cũng đã mang trong mình giọt máu của cậu Tư rồi.
Ông Tỉnh trưởng tức giận đập bàn "ầm" một tiếng.
- Thứ nghiệt chủng đó nhà này không có nhận.
Út Lan nương theo cơn tức giận của cha chồng mình, lại khóc thêm thảm thiết.
- Cha ơi, không sao đâu cha, con chịu được mà cha. Giọt máu này biết đâu lại là của chồng con thật thì sao cha? Mình đâu thể để con cháu mình lưu lạc bên ngoài.
Ả Tiên thì đang mừng thầm trong lòng, nhưng người hiểu chuyện nghe liền biết Út Lan đang muốn nói cái gì. Bà Liên lập tức ôm lấy Út Lan lòng đầy xót xa.
- Con ơi, sao con khổ thế này? Mẹ có lỗi với con, con ơi!
Bà Liên ôm Út Lan trong lòng khóc tức tưởi, ông Long - ông Tỉnh trưởng - thấy vợ khóc liền xót, lại thêm tức thằng con trai của mình, vợ hiền vợ thảo không cần lại dẫn cái thứ gì về không biết.
- Cô nói là giọt máu của thằng Tư Sang, cô có bằng chứng gì không?
Ông Long nhìn ả Tiên hỏi, ả ta lại vẫn đắc chí như cũ, nghĩ rằng sắp vớ phải một núi vàng.
- Cậu Tư không phải là bằng chứng cũng là nhân chứng xác thực nhất sao? Đứa bé chính là của cậu Tư.
Út Lan đang thút thít trong lòng thì trong lòng thầm cười lạnh, người đến tìm cũng đã đến, nếu còn tiếp tục nhịn thì Út Lan cô sống đến giờ thật sự quá uổng rồi.
"Bốp"
Út Lan đứng phắt dậy, vơ lấy ấm trà trên bàn của vợ chồng ông bà Tỉnh trưởng còn đang uống dở ném vào đầu của Tư Sang. Cậu Tư Sang không phòng bị liền bị cái ấm trà đập nguyên vào đầu, chảy máu, lăn đùng ra bất tỉnh tại chỗ.
- Bây đâu, cậu Tư bị té bể đầu rồi. Khiêng cậu Tư vào rồi gọi đốc tờ đi.
Nói xong, từ sau nhà, một đám người hầu lục đục chạy lên khiêng Cậu Tư Sang đi. Bây giờ, Út Lan mới quay sang vỗ lấy tay bà Liên, ý bảo bà yên tâm. Ông Long thấy con dâu quyết liệt như vậy liền bất ngờ. Bấy lâu nay, con dâu ông có lẽ nhẫn nhịn nhiều rồi, ông nghĩ sau lần này có lẽ thằng con trai trăng hoa của ông sẽ tởn một thời gian đấy.
Út Lan tiếng đến gần Tiên, tay liền hạ xuống một bạt tay làm ả ta ngã sõng xoài ra đất.
- Cô nói là cô mang giọt máu của chồng tôi nhưng bây giờ bằng chứng cô cũng không có. Cô còn muốn nói gì nữa không?
- Cô là thứ đờn bà độc ác, đến chồng mình còn đánh được. Đức hạnh của cô để đâu hả?
Út Lan lòng đầy sự khinh thường đối với ả này, không những địa vị không xứng tầm, mà suy nghĩ cũng chả bằng cô, cô thật lòng không hiểu Tư Sang mê cô ta ở điểm nào.
- Dù tôi có là loại đờn bà như thế nào thì tôi cũng là con dâu của nhà Tỉnh trưởng, là vợ chánh thức được Cậu Tư Sang mang sính lễ cưới dìa đây. Tên của hạng đờn bà như tôi lại được ghi vào gia phả của nhà chồng tôi. Còn loại đờn bà như cô đây, lại làm người chen chân vào giữa tôi với chồng tôi, lẳng lơ, lăng loàn như cô thì đức hạnh quá đó đa.
- Cô không nghe ông bà ta có câu "Chính chuyên chết cũng ra ma, lẳng lơ chết cũng khiêng ra ngoài đồng".
Ả Tiên cười khẩy, lên giọng lại với Út Lan. Út Lan cười tươi nhìn ả.
- Vậy là cô đây biết một mà hổng biết hai rồi đó đa. Câu này đúng ra phải là "Lẳng lơ cũng chẳng có mòn/ Chính chuyên cũng chẳng sơn son để dành./ Chính chuyên chết cũng ra ma,/ Lẳng lơ chết cũng khiêng ra ngoài đồng./ Lẳng lơ đeo nhẫn chẳng chừa,/ Nhẫn thì rơi mất, lẳng lơ hãy còn."(*) Cô đây là tự ý nói mình lẳng lơ đến nỗi danh dự cũng không cần có phải không đa?
Ả Tiên bị nghẹn họng, đúng là ca kỹ thì cũng chỉ mãi là ca kỹ, không thể hơn được.
- Nếu mà cô đây thật sự là cần đờn ông như vậy thì tôi cũng không hẹp hòi với cô làm chi đâu.
Nói đoạn, Út Lan quát đám đầy tớ.
- Bây đâu, đưa cô đây ra phòng kho sau vườn, kiếm đờn ông tới mà thỏa mãn cho thỏa cô đây nghe chưa? Cô mà không thỏa mãn thì bây liệu hồn với mợ à.
Đám đầy tớ trong nhà dạ dạ, ai cũng hiểu ý Út Lan liền gọn gàng, sạch sẽ mà làm việc. Ả Tiên bị lôi xuống, Út Lan mới đến quỳ xuống trước mặt cha má chồng.
- Thưa cha, thưa má, con biết là còn làm như rứa là bậy lung lắm. Nhưng cha với má cũng đã thấy rồi, chồng con đã làm tới mức này, con cũng đâu nhẫn nhịn mãi được, nên con mong cha má rộng lượng mà tha thứ cho con.
Ông Long gật gù một bên đang bóp tay cho bà Liên, bà Liên thấy con dâu như vậy liền thương con dâu hiểu chuyện không nỡ trách, chỉ là bà tức thằng con trai của mình, chờ nó tỉnh lại, bà phải la nó một trận cho nên thân mới được. Bà Liên đỡ Út Lan đứng dậy, nhìn con dâu.
- Con có sai chỗ nào. Tất cả đâu cũng là tại thằng Tư. Thôi thì con cũng thương cha má mà bỏ qua cho nó nha con.
- Dạ.
Út Lan cúi đầu, vợ chồng ông bà Tỉnh trưởng lại thêm hài lòng về con dâu, vui vẻ mỉm cười.
(*) Ca dao, tục ngữ Việt Nam.
Updated 47 Episodes
Comments
nù
sao thấy giống với cốt truyện : vợ chồng cậu 3 đã bỏ nhau chưa vậy
2023-01-24
2
Susu Nguyen Lê
truyện hay lắm tác giả ơi
2023-01-09
0