Chương 3: Ấn tượng đầu

"Chào cậu, tôi là Trình Lạc, rất vui được hợp tác với cậu."

Chắc là anh ta thực sự mới vừa ngủ dậy, tóc ở trên đầu vẫn còn chỉa lên trời như là ăng-ten chưa kịp chỉnh lại gọn gàng, bọng mắt to rõ ràng là báo động cho tình trạng của việc thiếu ngủ, sau này trang điểm chắc cũng không cần vẽ thêm. Tiêu Mộc Nhân cởi ra mắt kính, cũng nhanh chóng nắm lấy tay anh ta.

"Chào anh, tôi là Tiêu Mộc Nhân, nhưng anh cứ gọi tôi là Woody được rồi, hợp tác vui vẻ."

"À Woody sao, mời cậu ngồi."

Trình Lạc chỉ tay xuống chiếc ghế bành ở bên cạnh rồi sẵn tiện rót nước lọc cho hắn uống, Tiêu Mộc Nhân quan sát hết thảy động tác của anh ta thì cũng cảm thấy có lẽ con người này rất đơn giản, cũng không thấy có dấu hiệu mắc bệnh ngôi sao. Nghĩ đến đây thì hắn lại cảm thấy an tâm hơn hẳn, chắc là việc chiếc xe van cũ kỹ và chiếc điều hòa bị hư thì anh ta thực sự không phải là cố ý, Tiêu Mộc Nhân hắn cũng không nên nhỏ mọn ghi thù như vậy nữa, dù sao cũng sẽ cùng với người ta hợp tác lâu dài, đừng nên làm khó lẫn nhau.

"Woody, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Trước đây có từng làm việc cho minh tinh nào hay không?"

Trình Lạc chợt vu vơ hỏi phá giải bầu không khí ngượng ngùng, mà Tiêu Mộc Nhân nghe thấy anh ta nhắc đến tuổi tác mới sực nhớ ra mình còn thua anh ta hẳn ba tuổi, nhưng trông cả hai cũng chỉ ngang ngang tuổi nhau, bởi vì Trình Lạc thực sự rất trẻ, gương mặt này cũng chỉ tầm hai ba hai bốn tuổi, hoàn toàn không giống với người sắp sửa bước sang đầu con số ba chút nào.

"Tôi năm nay vừa tròn hai lăm, trước đây du học bên Hàn Quốc cũng đã từng thử việc cho rất nhiều idol bên đấy, nhưng còn làm việc cho minh tinh trong nước thì anh là người đầu tiên."

"Vinh dự như vậy sao, lại có thể làm người đầu tiên của cậu."

Trình Lạc nói rồi tự mình cười hì hì, Tiêu Mộc Nhân tuy là không biết anh ta đang cười cái gì nhưng cũng phải nhếch môi một chút phụ họa theo cho phải phép. Vị minh tinh này thật ra… có một chút nhạt nhẽo.

Tiêu Mộc Nhân ở hên Hàn du học ngành stylist hết sáu năm kể từ lúc hắn vừa bước vào đại học. Điều kiện ở bên đó khiến cho hắn phát huy được rất tốt, có cơ hội được tiếp xúc với môi trường trở thành fashion stylist chuyên nghiệp, cũng đã từng thử việc cho rất nhiều nhóm nhạc idol nam có mà nữ cũng có. Tiêu Mộc Nhân ban đầu không có dự định trở về nước, bởi vì gia đình hắn đã sang Mỹ định cư từ rất lâu, ở trong nước bây giờ cũng chẳng khác gì là ở nước ngoài, một người thân cũng không có. Nhưng từ nhỏ sống xa gia đình hắn đã sớm thành thói quen, dù sao trở về nước cũng khiến hắn dễ dàng giao tiếp và làm việc hơn, bên cạnh đó cơ hội làm việc cho những minh tinh nổi tiếng càng mở rộng, vì hắn có bằng cấp chuyên nghiệp ở nước ngoài và cũng có nhiều kinh nghiệm.

Ấn tượng ban đầu của Trình Lạc dành cho nhân viên stylist này chính là khuôn mặt ưa nhìn và thân hình cao ráo. Phong cách ăn mặc rất là thời trang xen lẫn một chút kỳ quái, vừa nhìn cũng có thể đoán được cậu ta làm nghề gì. Tóc cậu ta được nhuộm màu nâu hơi ngả vàng, cũng có điểm dài hơn so với mái tóc điển hình của nam giới, được vuốt keo gọn gàng lên trên đỉnh đầu để lộ ra cái trán cao ráo sáng sủa. Bên tai trái cậu ta còn xỏ vài chiếc khuyên, trông có vẻ rất nổi loạn. Trình Lạc âm thầm nghĩ cậu ta nhỏ hơn mình không quá nhiều tuổi nhưng anh lại có cảm giác cả hai có một sự cách biệt thế hệ rất lớn vậy.

Mà không chỉ có mỗi Trình Lạc cảm thấy thế, Tiêu Mộc Nhân tiếp xúc với anh ta một lúc cũng đã có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Cũng không biết là do anh ta đang phải quay một bộ phim cổ trang phải thường xuyên đội tóc giả hay sao đó, nên tóc thật của anh ta có chút xơ xác và không vào nếp, từ đầu đến chân cũng không hề có một điểm nhấn nào, tóc đen được cắt ngắn gọn gàng theo tiêu chuẩn, trên người mặc áo thun quần đùi, hai bên tai cũng chưa từng thấy có dấu hiệu xỏ khuyên. Nói tóm lại nếu so sánh giữa hắn và Trình Lạc thì trông hắn còn có vẻ giống một minh tinh nổi tiếng hơn.

Trình Lạc ngồi thẳng lưng ở trên ghế nhâm nhi cốc nước lọc, Tiêu Mộc Nhân còn tưởng là anh ta đang uống trà ngắm phong cảnh trong phòng khách sạn, một bộ dáng rất thư thái ung dụng. Cũng không biết hắn phải ngồi ở đây làm quen với anh ta thêm bao lâu. Vừa mới nghĩ đến đây thì hắn lại đột nhiên nghe thấy Trình Lạc cất giọng.

"Nếu như không còn việc gì nữa thì cậu trở về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa Trần Đào mua thức ăn về rồi, mời cậu sang đây ăn tối với tôi."

Tiêu Mộc Nhân vẻ mặt có chút khó hiểu, đến mỗi bữa ăn tối sau này đều phải cùng ăn với anh ta sao? Hay là anh ta định làm quen với hắn bằng cách này? Quả thật là có chút không được tự nhiên cho lắm. Trình Lạc dường như cũng nhìn thấy biểu tình khó xử của Tiêu Mộc Nhân nên mới lập tức cười trừ nói.

"Nhân dịp hôm nay có anh là người mới đến, nên tôi mời mọi người ăn cơm thôi."

Thì ra là vậy, Tiêu Mộc Nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ ăn cùng với anh ta một bữa cơm làm quen mà thôi, cũng không đến nỗi tệ. Tiêu Mộc Nhân lập tức gật đầu rồi đứng dậy kéo theo hành lý sang phòng bên cạnh.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play