Chương 2: Ngọn gió đầu mùa

Dương Khánh Đình nhìn Trần Bình Vân xoay lưng lạnh lùng, tay bất giác xoa nhẹ lên bụng, trong lòng dâng lên nỗi tủi thân.

Chuyện này đâu phải mới chỉ có ngày một ngày hai đâu? Nhưng sao cô vẫn mong chờ như thế để rồi phải nhận lại gấp bội lần thất vọng.

Dương Khánh Đình thơ thẩn nhìn vào cánh cửa phòng tắm, bỗng điện thoại từ trong phòng khách kêu lên, gọi hồn cô trở về.

Ngẫm là sếp gọi có việc ở trên công ty, cô mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường như chưa từng có những cảm xúc vừa nãy, bởi vì ông sếp già khó tính này ghét nhất là chuyện tình cảm xen lẫn với công việc.

Ông ta ghét nghe tiếng khóc.

Dương Khánh Đình mở điện thoại lên, hít một hơi sâu, định nhấn nhận cuộc gọi.

Nhưng bỗng đôi mắt mới đầu còn mơ màng đanh lại trong giây lát, nhìn dòng tên người gọi tới.

Là bố của cô.

Chắc chắn lại gọi đòi giục có về nhà đây.

Cô không để cho cuộc gọi tự ngắt mà thẳng tay tắt nguồn luôn cả điện thoại. Sợ bố không thấy cô nhận lại gọi thêm mấy cuộc khác.

Bố mẹ đã vô tình, cô cũng sẽ vô tình.

Vốn dĩ rằng khi cô kết hôn với Trần Bình Vân, bố mẹ cô là người phản đối kích liệt nhất.

Không phải là vì họ e ngại đôi cô lúc ấy còn khó, mà là vì họ đã định sẵn hôn ước của cô với người khác rồi, một người đàn ông giàu có và nắm quyền kinh tế rất cao.

Không phải là vì lo cho tương lai cô lầm lũ, mà chỉ là muốn lợi dụng cuộc liên hôn ấy để gia đình bên kia nâng cao công ty họ, cho họ hưởng tiền tài.

Vì cái ước mơ tầm thường ấy mà họ không ngại dứt tình bán cô đi, bán cho một người mà đến cả tên, mặt mũi của người đó cô cũng chẳng biết đến.

Dương Khánh Đình đâu phải là người sẽ hiến thân mình cho một mục đích không được mấy trong sáng của người khác.

Cưới người đàn ông giàu có ấy, cô có khác nào Thuý Vân cưới Kim Trọng, 15 năm chung sống, 15 năm nhìn nhau như là khách.

Thà rằng về bên Trần Bình Vân, còn hơn là cuốn vào vòng xoáy của một cuộc sống không có lấy một đồng hạnh phúc.

Mà… hiện tại cuộc hôn cô cũng có khác gì đâu?

Dương Khánh Đình còn nhớ những ngày đầu tiên yêu nhau, Trần Bình Vân với cô vô cùng nồng nhiệt.

Nhưng càng về sau, tình cảm ấy dần nhạt nhoà như lửa đốt đầu diêm.

Cô bàng hoàng nhận ra, cứ tưởng cô đã khiến cho anh dần chán nản.

Nhưng giờ đây cô mới biết, không phải là tình cảm ấy tắt nhúm, mà là do nó đã chuyển hướng mà trao cho người khác.

Năm năm bên nhau, trái tim của anh chia ra thành hai nửa, một cho cô, một cho bạn thân cô - Hoàng Tiểu Nghê.

Một năm cưới nhau về, cả hai nửa trái tim anh đều đem dành hết cho người phụ nữ còn lại.

Còn với cô chỉ là những ngọn gió đầu mùa, lạnh ngắt.

Trần Bình Vân đã tắm rửa xong xuôi, thay ra một chiếc áo thun màu đen cùng với một chiếc quần thể thao.

Anh vừa ra khỏi cửa, hơi sương theo lưng anh tràn ra ngoài.

Anh bước tới bàn ăn, không khách khí bắt đầu cầm đũa.

Dương Khánh Đình cất điện thoại đi, cũng vòng qua phòng khách đi tới bàn, kéo ghế ngồi đối diện với Trần Bình Vân, một tay cầm đũa lên.

Thấy Trần Bình Vân ăn nhiều hơn ở món nào, cô sẽ không chạm đũa tới, còn những món mà bị anh ngó lơ, nó sẽ trở thành bữa tối của cô

Hầu như tất cả những món anh chọn đều là thịt, cô nhường lại, chỉ ăn rau.

Trong không gian vắng lặng bế tắc, chỉ có tiếng ti vi ngoài phòng khách là đang bật thời sự, phát ra tiếng nói của cô phát thành viên êm đền, nhẹ nhàng nhưng vô cảm.

Dương Khánh Đình ăn được một chút, lại liếc liếc nhìn Trần Bình Vân.

Cô đang đợi thời cơ thích hợp, thời cơ để có thể thông báo tin mừng cho anh.

Thời gian dần qua, Trần Bình Vân gần như đã ăn xong, đang ngồi ngửa lưng ra sau ghế, Dương Khánh Đình biết anh hiện tại đang trong trạng thái thoả mãn, buông lỏng sự thờ ơ, mới dồn hết dũng khí cất lên một tiếng gọi khe khẽ.

“Bình Vân!”

Trần Bình Vân không có phản ứng gì. Không biết là do tiếng cô nhỏ bị ti vi lấn áp mất, hay là do anh cố tình chẳng nghe nữa.

Thế là Dương Khánh Đình lại thêm một lần nữa cầu viện thêm dũng khí từ tận những đầu dây thần kinh ở dưới các ngón chân, gọi tiếp một tiếng to hơn, nhưng cũng chỉ to hơn một xíu xìu xiu.

“Bình Vân!”

Cuối cùng Trần Bình Vân cũng khẽ nhấc mi mắt nhìn cô, chân mày nhếch lên.

“Có chuyện gì?”

Chỉ một lần anh cất tiếng cũng có thể đốn trụy cả tim cô luôn rồi.

Dù đó có là câu nói mang ngữ điệu gì, với cô vẫn luôn chỉ có một suy nghĩ.

Trần Bình Vân nói chuyện với cô kìa!

Dương Khánh Đình không nghĩ tới là anh sẽ đáp lại. Kể cả khi nghĩ tới thì cũng không thể kìm được cảm giác xúc động dồn lên làm ứ nghẹn cổ họng, lắp bắp nửa ngày không nói nổi một câu.

Trần Bình Vân khó chịu cau mày, không vui nói.

“Nếu em không có chuyện gì thì đừng gọi. Hôm nay anh rất mệt, không muốn quan tâm tới những điều linh tinh đâu.”

Mọi tâm trạng vui vẻ của cô thoáng chốc đã bị cơn phong bụi buồn bã thổi cho bay đi, xanh xao đáp lại.

“Em, em xin lỗi. Nhưng… Không phải là không có chuyện gì… Em mới biết tin mình có…”

Bỗng từ đâu một cuộc điện thoại gọi đến số máy của anh, làm xao nhãng tầm chú ý của Trần Bình Vân chuyển lực sang ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cầm lên trên tay.

Chẳng thể nhìn rõ là ai gọi tới, nhưng nhìn biểu cảm từ cáu kỉnh xoay 180 độ sang cười nói vui vẻ, cô đã biết người ở bên kia là ai rồi.

Hoàng Tiểu Nghê…

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ko yêu nữa , sớm đã thay lòng , vậy thì sớm goodbye and never see you again luôn đi , dày vò nhau làm chi

2022-12-11

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ấm áp một sinh linh
2 Chương 2: Ngọn gió đầu mùa
3 Chương 3: Làm gì, với ai, đêm nay
4 Chương 4: Tơ vò trăm mối
5 Chương 5: Nhiều điều thú vị hơn
6 Chương 6: Tiểu bạch thỏ
7 Chương 7: Đôi mắt si tình
8 Chương 8: Nếu trước khi yêu anh
9 Chương 9: Máu và sự quằn quại
10 Chương 10: Như hoa tàn dưới đất
11 Chương 11: Lời nguyền
12 Chương 12: Chồng mới
13 Chương 13: Được gả đi hẳn cô rất sung sướng
14 Chương 14: Họ nói cười gì vậy?
15 Chương 15: Người phụ nữ hai đời chồng
16 Chương 16: Sống khổ chết khổ
17 Chương 17: Thú vui qua đường
18 Chương 18: Tân nương không ngủ
19 Chương 19: Cũng thật rẻ tiền
20 Chương 20: Vật sở hữu
21 Chương 21: Không muốn có với anh
22 Chương 22: Không dành cho cô
23 Chương 23: Tuần trăng mật
24 Chương 24: Sẽ không khóc vì anh nữa
25 Chương 25: Lo cho tôi?
26 Chương 26: Tâm trạng vốn không vui
27 Chương 27: Cưới nhau không phải vì tình yêu
28 Chương 28: Bị bệnh rồi?
29 Chương 29: Còn nghĩa lí gì?
30 Chương 30: Nói thật
31 Chương 31: Đêm nay trời mưa mãi chẳng dứt
32 Chương 32: Mong ngóng
33 Chương 33: Anh nhận nhầm cô rồi
34 Chương 34: Liếc trộm
35 Chương 35: Là "tiểu yêu tinh" hay là "vợ"?
36 Chương 36: Không muốn làm kẻ thế thân
37 Chương 37: Ngốc lắm
38 Chương 38: Tuyệt đối không nên
39 Chương 39: Bộ váy bó
40 Chương 40: Chuột thì vẫn chỉ là chuột
41 Chương 41: Ước gì cô cũng được như chúng
42 Chương 42: Thực sự rất đau
43 Chương 43: Một nghìn nỗi khổ
44 Chương 44: Kiến bò miệng chén
45 Chương 45: Đây là cô cầu xin anh tha thứ cho hắn?
46 Chương 46: Mang thai con cho anh
47 Chương 47: Từ bao giờ cô đã học cách chống đối tôi vậy?
48 Chương 48: Không có gan giấu anh
49 Chương 49: Anh đã biết ngay từ đầu
50 Chương 50: Một số thứ đáng giá mà tuổi thơ cô đã mất đi
51 Chương 51: Những nụ cười giả tạo
52 Chương 52: Không vui nổi
53 Chương 53: Nhường phần cho tôi đeo nó nhé?
54 Chương 54: Tâm trí xao động
55 Chương 55: Sụp đổ
56 Chương 56: Tám tháng mang thai
57 Chương 57: Hôm nay là sinh nhật cô
58 Chương 58: Chắc gì cái thai đó đã là của Ân thiếu gia?
59 Chương 59: Có thể hiểu được
60 Chương 60: Mau đi xin lỗi Khánh Đình!
61 Chương 61: Thích thì cứ lấy
62 Chương 62: Có một chút gì đó... thú vị
63 Chương 63: Cũng thật quá đáng sợ
64 Chương 64: Chỉ đùa thôi
65 Chương 65: Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
66 Chương 66: Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi
67 Chương 67: Anh ấy đang ở Mỹ
68 Chương 68: Khánh Đình gặp chuyện rồi!
69 Chương 69: Em cầu xin anh
70 Chương 70: Cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng
71 Chương 71: Tôi thực sự rất muốn giết chết chị
72 Chương 72: Nhận nhầm đó là cô
73 Chương 73: Giở trò
74 Chương 74: Cứu phu nhân, hay là cứu đứa bé?
75 Chương 75: Lời hứa đó em không giữ được
76 Chương 76: Từ nay sẽ không làm phiền con nữa
77 Chương 77: Đúng là không thể nói nổi được với cô
78 Chương 78: Tại sao trông cô buồn như vậy?
79 Chương 79: Em không phiền
80 Chương 80: Nếu em nói với anh…
81 Chương 81: Sẽ chỉ ở sau bóng lưng anh
82 Chương 82: Em, giải thích
83 Chương 83: Em là vợ anh
84 Chương 84: Đang làm gì đấy?
85 Chương 85: Muốn chìm đắm cả đời
86 Chương 86: Thích được anh ôm
87 Chương 87: Quả nhiên
88 Chương 88: Con không muốn đứng đây đợi đâu đúng không?
89 Chương 89: Đến nơi có hơi ấm của anh
90 Chương 90: Khánh Đình là người anh yêu thương nhất
91 Chương 91: Mẹ đừng gọi tôi là con của mẹ nữa
92 Chương 92: Hoá ra đây chính là cái nghèo sao?
93 Chương 93: Anh không được nói yêu cô ta!
94 Chương 94: Chưa đủ
95 Chương 95: Không phải là người mẹ tốt
96 Chương 96: Chìm nghỉm
97 Chương 97: Chậm một giây, chỉ sợ không bao giờ có thể gặp lại
98 Chương 98: Sinh li tử biệt
99 Chương 99: Một lần duy nhất thôi
100 Chương 100: Ảo giác
101 Chương 101: Mãi mãi chỉ là chồng của em
102 Chương 102: Anh đã rất nhớ em rồi
103 Chương 103: Chúng ta về nhà thôi, nhà của chúng ta (HOÀN)
104 Ngoại truyện: Đi làm (1)
105 Ngoại truyện: Đi làm (2)
106 Ngoại truyện: Đi làm (3)
107 Ngoại truyện: Đi làm (4)
108 GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Ấm áp một sinh linh
2
Chương 2: Ngọn gió đầu mùa
3
Chương 3: Làm gì, với ai, đêm nay
4
Chương 4: Tơ vò trăm mối
5
Chương 5: Nhiều điều thú vị hơn
6
Chương 6: Tiểu bạch thỏ
7
Chương 7: Đôi mắt si tình
8
Chương 8: Nếu trước khi yêu anh
9
Chương 9: Máu và sự quằn quại
10
Chương 10: Như hoa tàn dưới đất
11
Chương 11: Lời nguyền
12
Chương 12: Chồng mới
13
Chương 13: Được gả đi hẳn cô rất sung sướng
14
Chương 14: Họ nói cười gì vậy?
15
Chương 15: Người phụ nữ hai đời chồng
16
Chương 16: Sống khổ chết khổ
17
Chương 17: Thú vui qua đường
18
Chương 18: Tân nương không ngủ
19
Chương 19: Cũng thật rẻ tiền
20
Chương 20: Vật sở hữu
21
Chương 21: Không muốn có với anh
22
Chương 22: Không dành cho cô
23
Chương 23: Tuần trăng mật
24
Chương 24: Sẽ không khóc vì anh nữa
25
Chương 25: Lo cho tôi?
26
Chương 26: Tâm trạng vốn không vui
27
Chương 27: Cưới nhau không phải vì tình yêu
28
Chương 28: Bị bệnh rồi?
29
Chương 29: Còn nghĩa lí gì?
30
Chương 30: Nói thật
31
Chương 31: Đêm nay trời mưa mãi chẳng dứt
32
Chương 32: Mong ngóng
33
Chương 33: Anh nhận nhầm cô rồi
34
Chương 34: Liếc trộm
35
Chương 35: Là "tiểu yêu tinh" hay là "vợ"?
36
Chương 36: Không muốn làm kẻ thế thân
37
Chương 37: Ngốc lắm
38
Chương 38: Tuyệt đối không nên
39
Chương 39: Bộ váy bó
40
Chương 40: Chuột thì vẫn chỉ là chuột
41
Chương 41: Ước gì cô cũng được như chúng
42
Chương 42: Thực sự rất đau
43
Chương 43: Một nghìn nỗi khổ
44
Chương 44: Kiến bò miệng chén
45
Chương 45: Đây là cô cầu xin anh tha thứ cho hắn?
46
Chương 46: Mang thai con cho anh
47
Chương 47: Từ bao giờ cô đã học cách chống đối tôi vậy?
48
Chương 48: Không có gan giấu anh
49
Chương 49: Anh đã biết ngay từ đầu
50
Chương 50: Một số thứ đáng giá mà tuổi thơ cô đã mất đi
51
Chương 51: Những nụ cười giả tạo
52
Chương 52: Không vui nổi
53
Chương 53: Nhường phần cho tôi đeo nó nhé?
54
Chương 54: Tâm trí xao động
55
Chương 55: Sụp đổ
56
Chương 56: Tám tháng mang thai
57
Chương 57: Hôm nay là sinh nhật cô
58
Chương 58: Chắc gì cái thai đó đã là của Ân thiếu gia?
59
Chương 59: Có thể hiểu được
60
Chương 60: Mau đi xin lỗi Khánh Đình!
61
Chương 61: Thích thì cứ lấy
62
Chương 62: Có một chút gì đó... thú vị
63
Chương 63: Cũng thật quá đáng sợ
64
Chương 64: Chỉ đùa thôi
65
Chương 65: Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
66
Chương 66: Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi
67
Chương 67: Anh ấy đang ở Mỹ
68
Chương 68: Khánh Đình gặp chuyện rồi!
69
Chương 69: Em cầu xin anh
70
Chương 70: Cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng
71
Chương 71: Tôi thực sự rất muốn giết chết chị
72
Chương 72: Nhận nhầm đó là cô
73
Chương 73: Giở trò
74
Chương 74: Cứu phu nhân, hay là cứu đứa bé?
75
Chương 75: Lời hứa đó em không giữ được
76
Chương 76: Từ nay sẽ không làm phiền con nữa
77
Chương 77: Đúng là không thể nói nổi được với cô
78
Chương 78: Tại sao trông cô buồn như vậy?
79
Chương 79: Em không phiền
80
Chương 80: Nếu em nói với anh…
81
Chương 81: Sẽ chỉ ở sau bóng lưng anh
82
Chương 82: Em, giải thích
83
Chương 83: Em là vợ anh
84
Chương 84: Đang làm gì đấy?
85
Chương 85: Muốn chìm đắm cả đời
86
Chương 86: Thích được anh ôm
87
Chương 87: Quả nhiên
88
Chương 88: Con không muốn đứng đây đợi đâu đúng không?
89
Chương 89: Đến nơi có hơi ấm của anh
90
Chương 90: Khánh Đình là người anh yêu thương nhất
91
Chương 91: Mẹ đừng gọi tôi là con của mẹ nữa
92
Chương 92: Hoá ra đây chính là cái nghèo sao?
93
Chương 93: Anh không được nói yêu cô ta!
94
Chương 94: Chưa đủ
95
Chương 95: Không phải là người mẹ tốt
96
Chương 96: Chìm nghỉm
97
Chương 97: Chậm một giây, chỉ sợ không bao giờ có thể gặp lại
98
Chương 98: Sinh li tử biệt
99
Chương 99: Một lần duy nhất thôi
100
Chương 100: Ảo giác
101
Chương 101: Mãi mãi chỉ là chồng của em
102
Chương 102: Anh đã rất nhớ em rồi
103
Chương 103: Chúng ta về nhà thôi, nhà của chúng ta (HOÀN)
104
Ngoại truyện: Đi làm (1)
105
Ngoại truyện: Đi làm (2)
106
Ngoại truyện: Đi làm (3)
107
Ngoại truyện: Đi làm (4)
108
GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play