Chương 20: Vật sở hữu

Đêm ấy Dương Khánh Đình ngủ nông, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra thì mơ màng ngổm đầu liếc mắt nhìn.

Khi ấy, ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào bên trong, in bóng của một người đàn ông cao lớn xuống sàn nhà.

Ân Diên Tuyền đứng ở cửa, đưa đôi mắt sâu thẳm đăm đăm nhìn cô cũng đang nhìn sang anh.

Xong, anh đóng cửa lại, vòng sang chỗ giường còn trống bên cạnh cô mà nằm xuống.

Âu phục làm việc chưa thay, giày cũng chưa cởi, cứ thế mà ngủ thôi.

Dương Khánh Đình lúc này đã tỉnh hẳn, ngỡ ngàng nhìn anh.

Anh vậy mà lại ngủ cùng cô?

Nhìn người chồng mà khi nào mình đã từng mong ngóng, chờ đợi, có những lúc buồn chán thì tựa đầu vào cửa sổ nhìn về khoảng đường rời xa thành phố, lại có những cơn mưa rào bàng bạc nhuốm tí cái vội vã của mùa hạ rơi xuống, chốc chốc cô lại nghĩ đến anh.

Ngồi ngoài vườn hoa, nhìn những tảng mây bông gòn lướt qua, cô lơ mơ nhớ về những ụ đất trồng bắp cải dưới cố hương, lại những đêm sao xuống, cô nghĩ ở nơi đó, anh có nhìn thấy cảnh này không.

Gặp nhau chưa được hai tháng đã vẩn vơ nghĩ về anh, cô thật quá ngẫn ngờ rồi.

Bảo sao, khi một cuộc tình chấm dứt, những người con gái - trời sinh ra đã cho tính nhạy cảm - lại là những người đau lòng nhất.

Đàn ông thì cứ thờ ơ, còn con gái thì cứ ôm trọn nỗi lòng.

Nhìn anh nằm quay lưng với mình, Dương Khánh Đình băn khoăn, muốn nói lại thôi, cuối cùng là vẫn do dự nói ra.

"Này... Anh!" Cô không biết nên gọi anh như thế nào, nên là vẫn với cách xưng hô như khi trước thôi.

Kể từ khi kết hôn, mối quan hê của họ cũng đã bị xáo trộn đến không ngờ mà?

"Ngủ như vậy khó chịu lắm. Anh thay đồ trước đi. À không, cởi giày trước."

Cô biết là Ân Diên Tuyền đã nghe thấy cô nói gì, những vẫn không động đậy.

Dương Khánh Đình thoáng chốc bối rối, khổ tâm, rồi hỏi ra một câu vu vơ giận hờn như người vợ lần đầu thấy chồng mình lạnh nhạt để rồi sau này, khi nghĩ lại cô còn phải tự mình cười chính mình chứ chẳng riêng gì Ân Diên Tuyền.

"Anh... không yêu em, vậy còn cưới em làm gì? Vì cô ấy sao?"

Dương Khánh Đình thấy vai anh hơi cựa cậy thì thoáng sợ, nhưng miệng vẫn không thể ngừng lẩm nhẩm.

"Khi anh không có ở đây, mẹ anh đã sang. Mới chỉ có hai tháng mà mẹ đã giục chúng ta mau có con rồi."

Dương Khánh Đình nằm lại xuống chăn, nhích người ra xa để cho anh có chỗ nằm rộng hơn, dịch gần đến nỗi cô sắp chạm vào cả mép giường.

"Anh chỉ muốn có con với Hoàng Tiểu Nghê thôi phải không? Diên Tuyền, thực ra Tiểu Nghê không tốt như anh tưởng đâu..."

Bỗng từ trong không gian vang lên một tiếng "chát" rất lớn.

Dương Khánh Đình không thể hô hấp được trong một giây lát. khoang ngực như bị một thứ gì đó vô cùng nặng nề đè lên trên, mặt xoay hẳn sang một bên khác.

Đến khi cô phát giác ra câu nói vô tình ấy của mình đã thực sự chạm đến sự kiên nhẫn của ai đó thì đã thấy Ân Diên Tuyền siết chặt lấy cổ cô rồi.

Đôi mắt của anh đỏ au, khuôn mặt tuấn mĩ, điềm đạm thường ngày này chỉ là một sự cuồng nộ.

"Cô không có tư cách gì để nói về em ấy trong khi cô mới chính là kẻ giết người!"

Dương Khánh Đình không thể thở được, khuôn mặt tái xanh đổ đầy mồ hôi, cật lực run rẩy gỡ đôi bàn tay đang nổi đầy gân xanh của anh bóp lấy cổ mình.

"Không phải!... Khụ khụ!... Em không hề... giết ai... Là cô ấy tự..."

"Còn dám đổ tội lại sao?" Ân Diên Tuyền nghiến răng: "Tôi không nghĩ ra cô lại là một con người với tâm địa xảo trá như vậy. Cô thực ra chỉ muốn có con với tôi thôi phải không? Được thôi. Tôi sẽ đáp ứng cho cô."

Dương Khánh Đình sợ hãi muốn phản bác, những quần áo đã bị anh xé tung vứt xuống sàn.

Lại thêm một đêm nữa cô thao thức tới sáng.

Dưới sự hung bạo của anh, cô chỉ nghĩ rằng mình sắp chết thật rồi.

Môi, ngực, và nơi tư mật riêng tư ấy, không nơi nào là chưa từng bị anh lấn tới dể xâm chiếm.

Bàn tay anh thô bạo vuốt từ eo thon cô xuống dưới bắp đùi.

Nhiều lần cô rất muồn giãy thoát khỏi cái ôm mà vòng tay ấy chất chứa đều là những cơn tức giận của anh, nhưng chân cô không thể cử động, cô chịu thật rồi.

Thời gian triền miên như không bao giờ dứt, từ lúc nào mà toàn thân cô đã bị bao phủ bởi một lớp mô hôi mỏng bóng loáng.

Đã bốn tiếng, hay sáu tiếng trôi qua rồi?... A... Cô mất khái niệm thời gian rồi.

Trước lần phóng thích cuối cùng, Ân Diên Tuyền đã khom người dụi vào hõm cổ của cô, há miệng cắn thật mạnh.

Dương Khánh Đình bị cơ đau như ai đó đang muốn xé nát da cô làm cho đau đớn kêu lên, cô thục mạng vùng vẫy  nhưng đã bị anh siết chặt trong cái ôm cuồng bạo.

Khi anh thả ra cũng là lúc một dòng chất lỏng ấm áp tràn vào bên trong người cô một lần nữa, rỉ xuống thấm ướt một khoảng drap giường.

Vết răng trên cổ cô cũng đã nhỏ máu, loang trên những giọt mồ hôi rơi xuống giường, tạo thành hình một bông hoa trà màu đỏ thẫm.

Là một vết tích đánh dấu cô dã vĩnh viễn trở thành vật sở hữu của riêng một người.

Hot

Comments

Nga Tran

Nga Tran

đọc truyện này tức chết làm gì có con nào lại ngu như thế đã biết nó ghét mình vì con nhỏ kia mà lại ngu ngốc nói xấu nó đâu ai ngu vậy chứ truyện vô lý quá

2023-02-21

1

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Sao tác giả thù nu9 ah . Lại cho nu9 khổ vậy . 1 thằng ck cũ đã đủ khốn nạn rồi . Giờ đến thằng ck mới chỉ có hơn chứ ko kém . Ôi , đệt , cái cuộc đời . Hai thằng đần xoay quanh 1 con quỷ , rồi để nó dắt mũi 😡

2022-12-13

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ấm áp một sinh linh
2 Chương 2: Ngọn gió đầu mùa
3 Chương 3: Làm gì, với ai, đêm nay
4 Chương 4: Tơ vò trăm mối
5 Chương 5: Nhiều điều thú vị hơn
6 Chương 6: Tiểu bạch thỏ
7 Chương 7: Đôi mắt si tình
8 Chương 8: Nếu trước khi yêu anh
9 Chương 9: Máu và sự quằn quại
10 Chương 10: Như hoa tàn dưới đất
11 Chương 11: Lời nguyền
12 Chương 12: Chồng mới
13 Chương 13: Được gả đi hẳn cô rất sung sướng
14 Chương 14: Họ nói cười gì vậy?
15 Chương 15: Người phụ nữ hai đời chồng
16 Chương 16: Sống khổ chết khổ
17 Chương 17: Thú vui qua đường
18 Chương 18: Tân nương không ngủ
19 Chương 19: Cũng thật rẻ tiền
20 Chương 20: Vật sở hữu
21 Chương 21: Không muốn có với anh
22 Chương 22: Không dành cho cô
23 Chương 23: Tuần trăng mật
24 Chương 24: Sẽ không khóc vì anh nữa
25 Chương 25: Lo cho tôi?
26 Chương 26: Tâm trạng vốn không vui
27 Chương 27: Cưới nhau không phải vì tình yêu
28 Chương 28: Bị bệnh rồi?
29 Chương 29: Còn nghĩa lí gì?
30 Chương 30: Nói thật
31 Chương 31: Đêm nay trời mưa mãi chẳng dứt
32 Chương 32: Mong ngóng
33 Chương 33: Anh nhận nhầm cô rồi
34 Chương 34: Liếc trộm
35 Chương 35: Là "tiểu yêu tinh" hay là "vợ"?
36 Chương 36: Không muốn làm kẻ thế thân
37 Chương 37: Ngốc lắm
38 Chương 38: Tuyệt đối không nên
39 Chương 39: Bộ váy bó
40 Chương 40: Chuột thì vẫn chỉ là chuột
41 Chương 41: Ước gì cô cũng được như chúng
42 Chương 42: Thực sự rất đau
43 Chương 43: Một nghìn nỗi khổ
44 Chương 44: Kiến bò miệng chén
45 Chương 45: Đây là cô cầu xin anh tha thứ cho hắn?
46 Chương 46: Mang thai con cho anh
47 Chương 47: Từ bao giờ cô đã học cách chống đối tôi vậy?
48 Chương 48: Không có gan giấu anh
49 Chương 49: Anh đã biết ngay từ đầu
50 Chương 50: Một số thứ đáng giá mà tuổi thơ cô đã mất đi
51 Chương 51: Những nụ cười giả tạo
52 Chương 52: Không vui nổi
53 Chương 53: Nhường phần cho tôi đeo nó nhé?
54 Chương 54: Tâm trí xao động
55 Chương 55: Sụp đổ
56 Chương 56: Tám tháng mang thai
57 Chương 57: Hôm nay là sinh nhật cô
58 Chương 58: Chắc gì cái thai đó đã là của Ân thiếu gia?
59 Chương 59: Có thể hiểu được
60 Chương 60: Mau đi xin lỗi Khánh Đình!
61 Chương 61: Thích thì cứ lấy
62 Chương 62: Có một chút gì đó... thú vị
63 Chương 63: Cũng thật quá đáng sợ
64 Chương 64: Chỉ đùa thôi
65 Chương 65: Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
66 Chương 66: Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi
67 Chương 67: Anh ấy đang ở Mỹ
68 Chương 68: Khánh Đình gặp chuyện rồi!
69 Chương 69: Em cầu xin anh
70 Chương 70: Cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng
71 Chương 71: Tôi thực sự rất muốn giết chết chị
72 Chương 72: Nhận nhầm đó là cô
73 Chương 73: Giở trò
74 Chương 74: Cứu phu nhân, hay là cứu đứa bé?
75 Chương 75: Lời hứa đó em không giữ được
76 Chương 76: Từ nay sẽ không làm phiền con nữa
77 Chương 77: Đúng là không thể nói nổi được với cô
78 Chương 78: Tại sao trông cô buồn như vậy?
79 Chương 79: Em không phiền
80 Chương 80: Nếu em nói với anh…
81 Chương 81: Sẽ chỉ ở sau bóng lưng anh
82 Chương 82: Em, giải thích
83 Chương 83: Em là vợ anh
84 Chương 84: Đang làm gì đấy?
85 Chương 85: Muốn chìm đắm cả đời
86 Chương 86: Thích được anh ôm
87 Chương 87: Quả nhiên
88 Chương 88: Con không muốn đứng đây đợi đâu đúng không?
89 Chương 89: Đến nơi có hơi ấm của anh
90 Chương 90: Khánh Đình là người anh yêu thương nhất
91 Chương 91: Mẹ đừng gọi tôi là con của mẹ nữa
92 Chương 92: Hoá ra đây chính là cái nghèo sao?
93 Chương 93: Anh không được nói yêu cô ta!
94 Chương 94: Chưa đủ
95 Chương 95: Không phải là người mẹ tốt
96 Chương 96: Chìm nghỉm
97 Chương 97: Chậm một giây, chỉ sợ không bao giờ có thể gặp lại
98 Chương 98: Sinh li tử biệt
99 Chương 99: Một lần duy nhất thôi
100 Chương 100: Ảo giác
101 Chương 101: Mãi mãi chỉ là chồng của em
102 Chương 102: Anh đã rất nhớ em rồi
103 Chương 103: Chúng ta về nhà thôi, nhà của chúng ta (HOÀN)
104 Ngoại truyện: Đi làm (1)
105 Ngoại truyện: Đi làm (2)
106 Ngoại truyện: Đi làm (3)
107 Ngoại truyện: Đi làm (4)
108 GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Ấm áp một sinh linh
2
Chương 2: Ngọn gió đầu mùa
3
Chương 3: Làm gì, với ai, đêm nay
4
Chương 4: Tơ vò trăm mối
5
Chương 5: Nhiều điều thú vị hơn
6
Chương 6: Tiểu bạch thỏ
7
Chương 7: Đôi mắt si tình
8
Chương 8: Nếu trước khi yêu anh
9
Chương 9: Máu và sự quằn quại
10
Chương 10: Như hoa tàn dưới đất
11
Chương 11: Lời nguyền
12
Chương 12: Chồng mới
13
Chương 13: Được gả đi hẳn cô rất sung sướng
14
Chương 14: Họ nói cười gì vậy?
15
Chương 15: Người phụ nữ hai đời chồng
16
Chương 16: Sống khổ chết khổ
17
Chương 17: Thú vui qua đường
18
Chương 18: Tân nương không ngủ
19
Chương 19: Cũng thật rẻ tiền
20
Chương 20: Vật sở hữu
21
Chương 21: Không muốn có với anh
22
Chương 22: Không dành cho cô
23
Chương 23: Tuần trăng mật
24
Chương 24: Sẽ không khóc vì anh nữa
25
Chương 25: Lo cho tôi?
26
Chương 26: Tâm trạng vốn không vui
27
Chương 27: Cưới nhau không phải vì tình yêu
28
Chương 28: Bị bệnh rồi?
29
Chương 29: Còn nghĩa lí gì?
30
Chương 30: Nói thật
31
Chương 31: Đêm nay trời mưa mãi chẳng dứt
32
Chương 32: Mong ngóng
33
Chương 33: Anh nhận nhầm cô rồi
34
Chương 34: Liếc trộm
35
Chương 35: Là "tiểu yêu tinh" hay là "vợ"?
36
Chương 36: Không muốn làm kẻ thế thân
37
Chương 37: Ngốc lắm
38
Chương 38: Tuyệt đối không nên
39
Chương 39: Bộ váy bó
40
Chương 40: Chuột thì vẫn chỉ là chuột
41
Chương 41: Ước gì cô cũng được như chúng
42
Chương 42: Thực sự rất đau
43
Chương 43: Một nghìn nỗi khổ
44
Chương 44: Kiến bò miệng chén
45
Chương 45: Đây là cô cầu xin anh tha thứ cho hắn?
46
Chương 46: Mang thai con cho anh
47
Chương 47: Từ bao giờ cô đã học cách chống đối tôi vậy?
48
Chương 48: Không có gan giấu anh
49
Chương 49: Anh đã biết ngay từ đầu
50
Chương 50: Một số thứ đáng giá mà tuổi thơ cô đã mất đi
51
Chương 51: Những nụ cười giả tạo
52
Chương 52: Không vui nổi
53
Chương 53: Nhường phần cho tôi đeo nó nhé?
54
Chương 54: Tâm trí xao động
55
Chương 55: Sụp đổ
56
Chương 56: Tám tháng mang thai
57
Chương 57: Hôm nay là sinh nhật cô
58
Chương 58: Chắc gì cái thai đó đã là của Ân thiếu gia?
59
Chương 59: Có thể hiểu được
60
Chương 60: Mau đi xin lỗi Khánh Đình!
61
Chương 61: Thích thì cứ lấy
62
Chương 62: Có một chút gì đó... thú vị
63
Chương 63: Cũng thật quá đáng sợ
64
Chương 64: Chỉ đùa thôi
65
Chương 65: Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
66
Chương 66: Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi
67
Chương 67: Anh ấy đang ở Mỹ
68
Chương 68: Khánh Đình gặp chuyện rồi!
69
Chương 69: Em cầu xin anh
70
Chương 70: Cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng
71
Chương 71: Tôi thực sự rất muốn giết chết chị
72
Chương 72: Nhận nhầm đó là cô
73
Chương 73: Giở trò
74
Chương 74: Cứu phu nhân, hay là cứu đứa bé?
75
Chương 75: Lời hứa đó em không giữ được
76
Chương 76: Từ nay sẽ không làm phiền con nữa
77
Chương 77: Đúng là không thể nói nổi được với cô
78
Chương 78: Tại sao trông cô buồn như vậy?
79
Chương 79: Em không phiền
80
Chương 80: Nếu em nói với anh…
81
Chương 81: Sẽ chỉ ở sau bóng lưng anh
82
Chương 82: Em, giải thích
83
Chương 83: Em là vợ anh
84
Chương 84: Đang làm gì đấy?
85
Chương 85: Muốn chìm đắm cả đời
86
Chương 86: Thích được anh ôm
87
Chương 87: Quả nhiên
88
Chương 88: Con không muốn đứng đây đợi đâu đúng không?
89
Chương 89: Đến nơi có hơi ấm của anh
90
Chương 90: Khánh Đình là người anh yêu thương nhất
91
Chương 91: Mẹ đừng gọi tôi là con của mẹ nữa
92
Chương 92: Hoá ra đây chính là cái nghèo sao?
93
Chương 93: Anh không được nói yêu cô ta!
94
Chương 94: Chưa đủ
95
Chương 95: Không phải là người mẹ tốt
96
Chương 96: Chìm nghỉm
97
Chương 97: Chậm một giây, chỉ sợ không bao giờ có thể gặp lại
98
Chương 98: Sinh li tử biệt
99
Chương 99: Một lần duy nhất thôi
100
Chương 100: Ảo giác
101
Chương 101: Mãi mãi chỉ là chồng của em
102
Chương 102: Anh đã rất nhớ em rồi
103
Chương 103: Chúng ta về nhà thôi, nhà của chúng ta (HOÀN)
104
Ngoại truyện: Đi làm (1)
105
Ngoại truyện: Đi làm (2)
106
Ngoại truyện: Đi làm (3)
107
Ngoại truyện: Đi làm (4)
108
GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play