Chương 5: Nhiều điều thú vị hơn

Lượng công việc thì phải gọi là trên cả mức tưởng tượng, Dương Khánh Đình phải ra ngoài mua thức ăn sẵn để ăn luôn ở trong công ty.

Hiện giờ trong người cô đang có một sinh mệnh khác, không thể nhịn đói như trước giờ được.

Cô tận lực ở lại trong công ty tới tận mười giờ đêm, nhận thấy phần văn kiện vẫn còn khá nhiều nên đành phải sẻ bớt mang về nhà làm, ôm theo những nỗi niềm đều đặt ở mái nhà chung của cô và người ấy.

Để về được đến cổng chung cư là những giây phút trong đầu cô tràn ngập là những lo lắng.

Cô lo, không biết hiện tại Trần Bình Vân ở nhà sao rồi.

Chính vì nỗi lo ấy đã thôi thúc người vợ trẻ dù đã mệt muốn lả nhưng vẫn gắng sức bước đi, về đến trước cửa căn hộ của mình.

Dương Khánh Đình mở cửa, nhưng bên trong tối om.

Cô nhẹ nhàng đi đến đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trống trơn, chẳng có ai cả.

Anh chưa về...

Dương Khánh Đình thoáng chốc đờ đẫn, nhưng rất nhanh sau đó liền ngậm ngùi cất cặp đi làm đi.

Quả nhiên thân anh không đến lượt cô lo.

Trước nay Trân Bình Vân rất ít khi về nhà, hôm qua chỉ là một trong số rất hiếm lần cô nhìn thấy anh.

Anh chỉ mới về ăn cùng cô có một ngày thôi mà cô đã vội tưởng anh sẽ về nhà thêm lần nữa rồi. Thật ngu ngốc quá thôi.

Một khi Trân Bình Vân không có ở nhà, thì có thể hiện tại anh ở lại công ty, hai là ở bên với người ấy rồi.

Dương Khánh Đình mệt mỏi lê người vào trong phòng tắm như thường ngày, rồi lại ra bên ngoài nằm ườn trên ghế sô pha.

Cô nhìn đống tài liệu vừa mới mang về đê trên bàn làm việc, bỗng thấy nản quá nên thôi để mai làm.

Hai bên mắt đã chập chờn díu lại vào nhau, nhưng cô gạt qua một bên, muốn chờ anh về.

Biết rằng đây là một hành động vô cùng vô nghĩa bởi vì có chờ đến sáng mai, anh cũng sẽ chẳng về bên cô.

Đơn giản là vì cô luôn có một suy nghĩ, một suy nghĩ rất ư xa vời, cô mong anh sẽ từng vì cô mà thực hiện mong muốn đơn giản ấy.

Cơn mưa đã bắt đầu tí tách rơi xuống, mây mù che kín cả bầu trời, lấp mất ánh trăng.

Cả một khoảng trời rộng lớn đen mịt mờ như một miệng hố đen đang chuẩn bị nuốt chửng cả trái đất.

Đôi khi, giữa nền trời sâu hút ấy sẽ rạch ngang một đường sấm chói lòa.

Dương Khánh Đình nằm trong phòng khách, cô muốn chờ, nhũng mãi vẫn không thể cưỡng lại được cơn mộng mị kéo tới.

Chẳng bao lâu sau đó, hai bên mí mắt đã mơ hồ dán chặt vào nhau, từ không gian phát đến những tiếng thở đều đều.

Bỗng, chiếc điện thoại ỏ trên bàn phòng khách rung lên inh ỏi, báo tới một cuộc gọi.

Dương Khánh Đình mơ mơ màng màng với lấy chiếc điện thoại. Đã quá nửa đêm, ai lại gọi tới cho cô vào giờ này?

Đôi mắt vẫn còn đẫm ướt sương đêm lờ đờ nhìn một hàng số máy lạ, nghĩ chắc là cuộc gọi rác của mấy cái bảo hiểm linh tinh nên quyết định nhấn nút im lặng, để nó tự tắt còn mình thì gục đầu ngủ tiếp.

Người gọi không thấy cô bắt máy cũng không gọi đến thêm một cuộc nữa, chuyển qua gửi tin nhắn.

Một lần nữa cô lại bị làm phiền bởi hai tiếng "tinh tinh" đồng thời vang lên, cáu gắt nhổm dây, mở điện thoại lên xem.

Nhưng chỉ vài giây sau đó, tâm trạng bực tức của cô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự sững sờ.

Ngoài một đoạn tin nhắn gửi đến một địa chỉ của nơi nào đó, số máy ấy còn gửi kèm theo một hình ảnh.

Đó là chồng của cô - Trần Bình Vân.

Trong ảnh, anh đang ngồi trên một chiếc ghế sa lon, không gian khá tối, còn có những bóng sáng sặc sỡ của đèn chớp chiếu lên khuôn mặt.

Một tay anh nâng một li rượu mạnh, còn tay còn lại anh ôm một người phụ nữ, là Hoàng Tiểu Nghê.

Nhìn sơ qua liền có thể đoán anh đang ngồi ở trong một hộp đêm nào đó.

Dương Khánh Đình cau mày, một cảm giác đau đớn như thắt nghẹn lại cả trái tim cô.

Thấy bỗng ngực mình đau ê ẩm, sống mũi cay cay, khuôn miệng đắng chát.

Cô chưa từng trực tiếp nhìn thấy anh gần gũi với Hoàng Tiểu Nghê, mỗi khi bắt gặp họ đi cùng nhau, cũng chỉ thấy họ nắm tay, ôm nhau hay hôn nhẹ mấy cái.

Những thứ đó nhìn thôi cũng như sát muối vào lòng cô rồi, nhưng ở trong bức ảnh kia, những đôi bàn tay nghịch ngợm đang động chạm vào những vùng cấm cửa của nhau, thoạt trông vô cùng ám muội.

Đến tưởng tượng cô còn chẳng dám, nhưng đây còn là nhìn một cách rõ ràng thế này...

Nước mắt như muốn trực trào rơi xuống, như những cơn mưa tỉ tê ngoài kia.

Cô tủi cho thân mình thì ít, thương cho con cô thì nhiều.

Là một đứa trẻ cô tội lại sinh ra vào gia đình mà bố thì đi theo tình nhân bên ngoài, còn người mẹ thì bất tài, vô dụng như cô, không thể vì con mà giữ nổi người chồng bao năm qua chung sống.

Từ điện thoại đang bị cô siết chặt trong lòng bàn tay chợt rung lên một hồi nữa.

Dương Khánh Đình bị gọi hồn lại thì ngẩn người, nhìn người ấy gửi thêm một dòng tin nhắn mới.

[Số lạ]: Đến địa chỉ được gửi tới, tôi sẽ cho cô xem thêm nhiều thứ thú vị hơn nữa.

Cô há miệng nhìn dòng chữ đang hiện lên trên màn hình, rồi bất chợt mím môi lại.

Đứng lên, thay ra bộ đồ ngủ bằng chiếc áo len rộng rãi và quần vải đen dài qua cả mắt cá chân, vội vàng cầm lấy chìa khóa ô tô, gần như là xô cửa chạy ra ngoài

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Bà ngu vừa thôi bà , ko lẽ nó ngoại tình với nhau bao lâu nay , nó lại chịu ăn chay ah . Có cái hình động chạm chỗ *** còn ko chịu nổi , vậy tận mắt chứng kiến hai đứa nó ko mảnh vải che thân chắc bà die lun quá . Bỏ quách thèng ck đểu đi , rồi mạnh mẽ lên mà sống . Sống tốt hơn hai đứa tra nam tiện nữ ấy là cách trả thù tốt nhất . Đem cái tốt ấy mà đập thẳng đập trực diện vào mặt tụi nó . Ngồi mà khóc lóc đau khổ được cái gì , làm vậy nó càng khinh cho , nó cũng chả xót đâu

2022-12-11

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ấm áp một sinh linh
2 Chương 2: Ngọn gió đầu mùa
3 Chương 3: Làm gì, với ai, đêm nay
4 Chương 4: Tơ vò trăm mối
5 Chương 5: Nhiều điều thú vị hơn
6 Chương 6: Tiểu bạch thỏ
7 Chương 7: Đôi mắt si tình
8 Chương 8: Nếu trước khi yêu anh
9 Chương 9: Máu và sự quằn quại
10 Chương 10: Như hoa tàn dưới đất
11 Chương 11: Lời nguyền
12 Chương 12: Chồng mới
13 Chương 13: Được gả đi hẳn cô rất sung sướng
14 Chương 14: Họ nói cười gì vậy?
15 Chương 15: Người phụ nữ hai đời chồng
16 Chương 16: Sống khổ chết khổ
17 Chương 17: Thú vui qua đường
18 Chương 18: Tân nương không ngủ
19 Chương 19: Cũng thật rẻ tiền
20 Chương 20: Vật sở hữu
21 Chương 21: Không muốn có với anh
22 Chương 22: Không dành cho cô
23 Chương 23: Tuần trăng mật
24 Chương 24: Sẽ không khóc vì anh nữa
25 Chương 25: Lo cho tôi?
26 Chương 26: Tâm trạng vốn không vui
27 Chương 27: Cưới nhau không phải vì tình yêu
28 Chương 28: Bị bệnh rồi?
29 Chương 29: Còn nghĩa lí gì?
30 Chương 30: Nói thật
31 Chương 31: Đêm nay trời mưa mãi chẳng dứt
32 Chương 32: Mong ngóng
33 Chương 33: Anh nhận nhầm cô rồi
34 Chương 34: Liếc trộm
35 Chương 35: Là "tiểu yêu tinh" hay là "vợ"?
36 Chương 36: Không muốn làm kẻ thế thân
37 Chương 37: Ngốc lắm
38 Chương 38: Tuyệt đối không nên
39 Chương 39: Bộ váy bó
40 Chương 40: Chuột thì vẫn chỉ là chuột
41 Chương 41: Ước gì cô cũng được như chúng
42 Chương 42: Thực sự rất đau
43 Chương 43: Một nghìn nỗi khổ
44 Chương 44: Kiến bò miệng chén
45 Chương 45: Đây là cô cầu xin anh tha thứ cho hắn?
46 Chương 46: Mang thai con cho anh
47 Chương 47: Từ bao giờ cô đã học cách chống đối tôi vậy?
48 Chương 48: Không có gan giấu anh
49 Chương 49: Anh đã biết ngay từ đầu
50 Chương 50: Một số thứ đáng giá mà tuổi thơ cô đã mất đi
51 Chương 51: Những nụ cười giả tạo
52 Chương 52: Không vui nổi
53 Chương 53: Nhường phần cho tôi đeo nó nhé?
54 Chương 54: Tâm trí xao động
55 Chương 55: Sụp đổ
56 Chương 56: Tám tháng mang thai
57 Chương 57: Hôm nay là sinh nhật cô
58 Chương 58: Chắc gì cái thai đó đã là của Ân thiếu gia?
59 Chương 59: Có thể hiểu được
60 Chương 60: Mau đi xin lỗi Khánh Đình!
61 Chương 61: Thích thì cứ lấy
62 Chương 62: Có một chút gì đó... thú vị
63 Chương 63: Cũng thật quá đáng sợ
64 Chương 64: Chỉ đùa thôi
65 Chương 65: Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
66 Chương 66: Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi
67 Chương 67: Anh ấy đang ở Mỹ
68 Chương 68: Khánh Đình gặp chuyện rồi!
69 Chương 69: Em cầu xin anh
70 Chương 70: Cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng
71 Chương 71: Tôi thực sự rất muốn giết chết chị
72 Chương 72: Nhận nhầm đó là cô
73 Chương 73: Giở trò
74 Chương 74: Cứu phu nhân, hay là cứu đứa bé?
75 Chương 75: Lời hứa đó em không giữ được
76 Chương 76: Từ nay sẽ không làm phiền con nữa
77 Chương 77: Đúng là không thể nói nổi được với cô
78 Chương 78: Tại sao trông cô buồn như vậy?
79 Chương 79: Em không phiền
80 Chương 80: Nếu em nói với anh…
81 Chương 81: Sẽ chỉ ở sau bóng lưng anh
82 Chương 82: Em, giải thích
83 Chương 83: Em là vợ anh
84 Chương 84: Đang làm gì đấy?
85 Chương 85: Muốn chìm đắm cả đời
86 Chương 86: Thích được anh ôm
87 Chương 87: Quả nhiên
88 Chương 88: Con không muốn đứng đây đợi đâu đúng không?
89 Chương 89: Đến nơi có hơi ấm của anh
90 Chương 90: Khánh Đình là người anh yêu thương nhất
91 Chương 91: Mẹ đừng gọi tôi là con của mẹ nữa
92 Chương 92: Hoá ra đây chính là cái nghèo sao?
93 Chương 93: Anh không được nói yêu cô ta!
94 Chương 94: Chưa đủ
95 Chương 95: Không phải là người mẹ tốt
96 Chương 96: Chìm nghỉm
97 Chương 97: Chậm một giây, chỉ sợ không bao giờ có thể gặp lại
98 Chương 98: Sinh li tử biệt
99 Chương 99: Một lần duy nhất thôi
100 Chương 100: Ảo giác
101 Chương 101: Mãi mãi chỉ là chồng của em
102 Chương 102: Anh đã rất nhớ em rồi
103 Chương 103: Chúng ta về nhà thôi, nhà của chúng ta (HOÀN)
104 Ngoại truyện: Đi làm (1)
105 Ngoại truyện: Đi làm (2)
106 Ngoại truyện: Đi làm (3)
107 Ngoại truyện: Đi làm (4)
108 GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Ấm áp một sinh linh
2
Chương 2: Ngọn gió đầu mùa
3
Chương 3: Làm gì, với ai, đêm nay
4
Chương 4: Tơ vò trăm mối
5
Chương 5: Nhiều điều thú vị hơn
6
Chương 6: Tiểu bạch thỏ
7
Chương 7: Đôi mắt si tình
8
Chương 8: Nếu trước khi yêu anh
9
Chương 9: Máu và sự quằn quại
10
Chương 10: Như hoa tàn dưới đất
11
Chương 11: Lời nguyền
12
Chương 12: Chồng mới
13
Chương 13: Được gả đi hẳn cô rất sung sướng
14
Chương 14: Họ nói cười gì vậy?
15
Chương 15: Người phụ nữ hai đời chồng
16
Chương 16: Sống khổ chết khổ
17
Chương 17: Thú vui qua đường
18
Chương 18: Tân nương không ngủ
19
Chương 19: Cũng thật rẻ tiền
20
Chương 20: Vật sở hữu
21
Chương 21: Không muốn có với anh
22
Chương 22: Không dành cho cô
23
Chương 23: Tuần trăng mật
24
Chương 24: Sẽ không khóc vì anh nữa
25
Chương 25: Lo cho tôi?
26
Chương 26: Tâm trạng vốn không vui
27
Chương 27: Cưới nhau không phải vì tình yêu
28
Chương 28: Bị bệnh rồi?
29
Chương 29: Còn nghĩa lí gì?
30
Chương 30: Nói thật
31
Chương 31: Đêm nay trời mưa mãi chẳng dứt
32
Chương 32: Mong ngóng
33
Chương 33: Anh nhận nhầm cô rồi
34
Chương 34: Liếc trộm
35
Chương 35: Là "tiểu yêu tinh" hay là "vợ"?
36
Chương 36: Không muốn làm kẻ thế thân
37
Chương 37: Ngốc lắm
38
Chương 38: Tuyệt đối không nên
39
Chương 39: Bộ váy bó
40
Chương 40: Chuột thì vẫn chỉ là chuột
41
Chương 41: Ước gì cô cũng được như chúng
42
Chương 42: Thực sự rất đau
43
Chương 43: Một nghìn nỗi khổ
44
Chương 44: Kiến bò miệng chén
45
Chương 45: Đây là cô cầu xin anh tha thứ cho hắn?
46
Chương 46: Mang thai con cho anh
47
Chương 47: Từ bao giờ cô đã học cách chống đối tôi vậy?
48
Chương 48: Không có gan giấu anh
49
Chương 49: Anh đã biết ngay từ đầu
50
Chương 50: Một số thứ đáng giá mà tuổi thơ cô đã mất đi
51
Chương 51: Những nụ cười giả tạo
52
Chương 52: Không vui nổi
53
Chương 53: Nhường phần cho tôi đeo nó nhé?
54
Chương 54: Tâm trí xao động
55
Chương 55: Sụp đổ
56
Chương 56: Tám tháng mang thai
57
Chương 57: Hôm nay là sinh nhật cô
58
Chương 58: Chắc gì cái thai đó đã là của Ân thiếu gia?
59
Chương 59: Có thể hiểu được
60
Chương 60: Mau đi xin lỗi Khánh Đình!
61
Chương 61: Thích thì cứ lấy
62
Chương 62: Có một chút gì đó... thú vị
63
Chương 63: Cũng thật quá đáng sợ
64
Chương 64: Chỉ đùa thôi
65
Chương 65: Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
66
Chương 66: Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi
67
Chương 67: Anh ấy đang ở Mỹ
68
Chương 68: Khánh Đình gặp chuyện rồi!
69
Chương 69: Em cầu xin anh
70
Chương 70: Cô đúng là một người phụ nữ hư hỏng
71
Chương 71: Tôi thực sự rất muốn giết chết chị
72
Chương 72: Nhận nhầm đó là cô
73
Chương 73: Giở trò
74
Chương 74: Cứu phu nhân, hay là cứu đứa bé?
75
Chương 75: Lời hứa đó em không giữ được
76
Chương 76: Từ nay sẽ không làm phiền con nữa
77
Chương 77: Đúng là không thể nói nổi được với cô
78
Chương 78: Tại sao trông cô buồn như vậy?
79
Chương 79: Em không phiền
80
Chương 80: Nếu em nói với anh…
81
Chương 81: Sẽ chỉ ở sau bóng lưng anh
82
Chương 82: Em, giải thích
83
Chương 83: Em là vợ anh
84
Chương 84: Đang làm gì đấy?
85
Chương 85: Muốn chìm đắm cả đời
86
Chương 86: Thích được anh ôm
87
Chương 87: Quả nhiên
88
Chương 88: Con không muốn đứng đây đợi đâu đúng không?
89
Chương 89: Đến nơi có hơi ấm của anh
90
Chương 90: Khánh Đình là người anh yêu thương nhất
91
Chương 91: Mẹ đừng gọi tôi là con của mẹ nữa
92
Chương 92: Hoá ra đây chính là cái nghèo sao?
93
Chương 93: Anh không được nói yêu cô ta!
94
Chương 94: Chưa đủ
95
Chương 95: Không phải là người mẹ tốt
96
Chương 96: Chìm nghỉm
97
Chương 97: Chậm một giây, chỉ sợ không bao giờ có thể gặp lại
98
Chương 98: Sinh li tử biệt
99
Chương 99: Một lần duy nhất thôi
100
Chương 100: Ảo giác
101
Chương 101: Mãi mãi chỉ là chồng của em
102
Chương 102: Anh đã rất nhớ em rồi
103
Chương 103: Chúng ta về nhà thôi, nhà của chúng ta (HOÀN)
104
Ngoại truyện: Đi làm (1)
105
Ngoại truyện: Đi làm (2)
106
Ngoại truyện: Đi làm (3)
107
Ngoại truyện: Đi làm (4)
108
GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play