" Này, tao mới tìm được quán bar này vui lắm. Tối nay đi không? Tao bao hết " cậu ta vừa cười lộ ra vẻ đắc ý vừa khoác vai tôi mà nói.
Cậu ta là Lưu Cảnh, người bạn thân nhất trong số đám bạn chó chết kia của tôi.
" Kh-.... " tôi vừa định từ chối thì thấy người tôi đang nhắm đến mấy hôm nay. Trương Tiết đúng gu tôi thật.
" Được, tao đi và tối nay chắc có chuyện vui lắm đấy. Tao đi trước có việc " tôi vỗ vai cậu bạn, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trương Tiết.
Sau khi tạm biệt cậu bạn tôi nhanh chóng rẽ hướng sang cặp cổ Trương Tiết.
" Xin chào, tô- "
Trương Tiết hoảng hốt mà đẩy tôi ra xa " xin lỗi nhưng anh có thể giữ khoảng cách chút không? "
" Này này có gì mà phải tránh tôi như thế? Ông đây là đang có ý tốt mời cậu đi chơi đấy, còn không biết ơn? " lời tôi nói có chút doạ nạt khiến Trương Tiết sợ đến bay cả hồn.
" Tôi rất cảm kích vì anh đã mời nhưng mà chắc tôi xin từ chối vì tối nay tôi có việc "
Trương Tiết né tránh mà bỏ tôi phía sau rồi nhanh chân chạy trước, tôi cũng không quan tâm vì đây là chuyện thường ngày rồi.
" Bạn tôi bị từ chối rồi sao? " Lưu Cảnh dùng tay thúc vào lưng tôi.
" Con mẹ nó, ông đây không tin không chơi được cậu ta. Còn mày nữa đừng có mà dùng vẻ mặt đó khiêu khích tao "
Tôi liếc nhìn Lưu Cảnh rồi bước đi bỏ cậu ta trơ trọi đứng đó.
*Renggggg*
Hồi chuông dài reo lên báo cho cả trường biết đã đến giờ vào lớp, tôi bước vào lớp cùng với tâm trạng bực bội khiến cả lớp không dám hé lời.
Một lúc sau giáo viên bước vào, cả lớp đều đứng dậy chỉ riêng tôi chẳng màng mà vẫn nằm ngủ say sưa.
" Cậu bàn cuối kia, cậu định nằm đó đến bao giờ "
" Ông ta gọi mày kìa " Lưu Cảnh dùng tay lay tôi dậy.
Tôi chậm chạp đứng dậy bày ra vẻ mặt đang say ngủ không quan tâm nét mặt giận dữ của ông ta.
" Cậu là học trò hay là thầy tôi? Mau đi ra khỏi phòng này, nhanh lên " thầy ta dùng vẻ mặt cáu gắt mà quát vào mặt tôi.
Tôi vừa bước đi vừa nói, đưa tay lên ngoáy tai ý nói ông ta ồn ào " biết rồi ông già, cứ nói lắm như thế làm gì "
" Cậu! Tôi sẽ báo cáo lại với hiệu trưởng việc này "
Lúc này tôi đã bước ra đến cửa, nghe ông ta nói thế tôi có chút giễu cợt mà cười khinh " Lâm Thanh Hoài, đây là tên tôi. Nhớ báo cáo cho đúng nhé thầy "
Tôi cố tình nhấn mạnh từ thầy trong lời nói sau đó thì kiêu ngạo bỏ đi mặc kệ ông ta đang muốn lên huyết áp vì tôi.
Vài tiếng sau đó tiếng chuông lại reo lên lần nữa cũng là lúc tôi nghe tiếng gọi tên tôi phát ra từ chiếc loa vang cả sân trường.
" Mời em Lâm Thanh Hoài lên phòng hiệu trưởng gặp tôi, có việc gấp "
" Ông gọi tôi lên đây làm gì? "
Tôi sau khi nghe được tên mình thì đã chán chường bước lên phòng hiệu trưởng, mở cửa ra thì không khác mọi ngày mấy vì ánh mắt sắc lẹm kia nhìn như muốn đâm xuyên tim tôi.
" Mày có còn muốn đi học không vậy? Bố bảo mày biết bao nhiêu lần rồi, muốn làm cái gì thì ra ngoài. Đừng có dùng thái độ đó với giáo viên, hôm nào cũng bị gọi lên đây mày không biết nhục sao? "
" Mấy ông giáo viên trường này như nhau cả thôi, đều phiền phức lại còn hay lãi nhãi nhức cả đầu "
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa trước mặt bố tôi, với tay rót chút nước trà vừa nhâm nhi vừa nghe bố tôi lãi nhãi.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm gián đoạn bố tôi chửi mắng.
" Em vào được không, thưa thầy "
" Vào đi " bố tôi đứng dậy bước đến ngồi cạnh tôi.
" Ai vậy bố " tôi nói thầm.
Bố tôi chẳng màng đến lời tôi nói mà mời cậu ta ngồi đối diện tôi và ông ấy.
" Người em cần dạy kèm là đây ạ? " cậu ta cất tiếng nói.
Cái giọng nói vừa trong trẻo cộng thêm gương mặt ngây thơ kia khiến tôi mất cảnh giác mà thiếu chút nữa đã ***** **** lên.
" Ừ, người cậu cần dạy kèm là con của tôi. Nó đang trong thời gian nổi loạn nên có chút ngang bướng, nó còn làm gì cậu thì cứ việc nói tôi "
" Em sẽ không làm thầy thất vọng đâu ạ " cậu ấy vừa nói vừa cười lại làm tôi mê mẩn.
Phải nói thế nào với gương mặt này đây? Nét đẹp phi giới tính hay là một thiên thần xinh đẹp? Đang trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì cậu ấy quay sang tôi rồi nói.
" Chào cậu, tôi là Trần Diệt từ giờ tôi sẽ dạy kèm cho cậu nên là mong giữa chúng ta sẽ có mối quan hệ tốt đẹp "
Vừa nói xong Trần Diệt đứng dậy đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với tôi, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi đáp lại người khác.
Tôi đưa tay đáp lại cái bắt tay của Trần Diệt rồi nói " Tôi là Lâm Thanh Hoài. Sau này mong cậu chiếu cố rồi "
Chỉ vài câu chào hỏi ngắn ngủi thế này cũng đủ tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Trần Diệt kéo lại rất gần với nhau.
Tôi lại bắt đầu chìm vào những suy nghĩ nên làm thế nào với Trần Diệt, có nên chơi cậu ta không? Những cái suy nghĩ khốn nạn đó đang bao trùm lấy tôi thì Trần Diệt cúi người xin phép đi trước để lại tôi còn đang đứng đó.
Updated 26 Episodes
Comments