[Đam Mỹ] Ánh Sáng Của Tôi Chính Là Em
Trần Diệt từ phía sau nhẹ nhàng dang hai tay ôm cổ tôi, nó thật ấm áp giống như cuộc tình của tôi và em ấy vậy.
"Anh đang xem gì đấy?"
Em ấy reo lên: "Wow! Là album ảnh lúc chúng ta còn học cao trung nè"
Em ấy phấn khích đến mức bổ nhào đến quyển album mà tôi đang xem rồi lật từng trang một, có vẻ em ấy rất thích thú nó. Tôi vui vẻ nhìn một Trần Diệt đang đắm chìm trong kí ức thời cao trung.
Tôi bỗng nhìn thấy bức ảnh ấy, cái bức ảnh của tôi và người tôi từng thích chụp cùng nhau. Không ngờ tôi lại có thể giữ nó đến hôm nay, có lẽ tôi giữ nó là để nhắc tôi nhớ rằng mọi chuyện chẳng có gì dễ dàng như chúng ta nghĩ.
Tôi chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn rồi bỗng chực nhớ ra trong vô thức là tôi vẫn chưa kể cho em ấy mọi chuyện. Có lẽ đây là lúc tôi nên xin lỗi em ấy về mọi chuyện sau bao năm chung sống.
" Anh... ừm anh có điều muốn nói với em, một điều rất quan trọng và hơn hết có thể em sẽ không tha thứ tha anh nếu nghe nó. "
Trần Diệt đang vui vẻ cười tít cả mắt mà xem quyển album bỗng chốc khựng lại nhìn tôi. Tôi có chút giật thót vì đây là lần đầu tiên em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, cái ánh mắt mà như một con dao lam sắc nhọn đang tìm kiếm mục tiêu cũng như con mồi của mình vậy.
Em ấy bắt đầu đóng quyển album lại và ngồi thẳng dậy rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi cảm giác được em ấy đã rất muốn nghe tôi nói chuyện này lâu lắm rồi dù rằng em ấy chẳng biết gì về nó... có lẽ là vậy.
" Anh cứ nói đi, em nghe đây "
Tôi ấp úng một lát rồi cũng quyết định nói ra, vào lúc tôi vừa cất tiếng nói thì tiếng chuông điện thoại reo lên khắp cả căn phòng.
" Là ai gọi vậy nhỉ " tôi nói thầm.
Tôi cầm chiếc điện thoại trên tay bỗng chốc khựng lại vì người gọi đến chính là cậu ta, cái người mà tôi từng thích thời cao trung cũng là người tôi giở trò đồi bại.
Tôi không hiểu sao lúc đó tôi lại có thể làm ra những cái trò vô nhân tính như vậy, sẽ ra sao nếu em ấy nghe tôi kể chuyện này? Thật sự tôi không nghĩ đến được kết quả này...
Tôi mãi suy nghĩ mà chấp nhận cuộc gọi lúc nào không hay, tiếng cậu ta lên tiếng gần như vang cả căn phòng.
" Alo! Sao anh bắt máy lâu thế e- "
Chưa đợi cậu ta nói xong tôi đã ngắt máy và quay sang nhìn em ấy không ngờ em ấy vẫn đang xem quyển album, tuy không thấy gương mặt em ấy nhưng chắc em ấy không để tâm đến cuộc gọi vừa rồi.
Tôi lên tiếng " anh có chút việc, anh ra ngoài một lúc nhé "
Em ấy dường như chẳng màng đến lời tôi nói, trong lúc này tôi chỉ muốn nhanh chóng gặp cậu ta nên không nghĩ gì nhiều mà đi ngay.
Sau gần 30 phút thì cuối cùng tôi cũng đã đến điểm hẹn, cậu ta đã ngồi ở đấy từ lúc nào đến giờ. Tôi đang tiến đến thì bỗng cậu ta nhìn thấy tôi.
" Thanh Hoài! Em ở đây này " không biết là có phải cố tình không nhưng có lẽ cậu ta đã dùng hết giọng để gọi tôi mặc ánh mắt mọi người.
Tôi lẳng lặng bước đến ngồi đối diện cậu ta, ánh mắt mọi người cũng dần buông thỏng không nhìn chúng tôi nữa. Tôi đưa tay gọi ly nước ép rồi để đó.
" Cậu muốn gặp tôi có chuyện gì? " tôi lạnh nhạt mà hỏi cậu ta.
" Này này, em là muốn tiếp tục làm người đồng hành cùng anh giống cao trung thôi. Đừng có mà lạnh nhạt với em vậy chứ "
Cậu ta luyên thuyên nói mà không để ý đến sự khó chịu đang bao bọc xung quanh tôi, tôi khẽ cau mày tỏ vẻ khó chịu.
" Tôi bây giờ đã có vợ rồi, đừng thân thiết với tôi như thế "
Có lẽ lời nói đã xuyên tạc tim cậu ta nên cậu ta đã ngừng luyên thuyên những chuyện nhảm nhí vừa rồi.
" Hừm khó chịu vậy à? Em chỉ muốn nối lại duyên xưa với anh thôi mà. Anh còn nhớ năm cao trung đã làm gì với em không? "
Cậu ta càng nói càng đắc ý " à à người anh sống cùng hiện giờ có phải tên là Trần Diệt không? Anh vẫn chưa nói cho anh ấy biết anh đã làm những chuyện xấu xa đúng không. Hay em nói giúp anh nhé? "
Tôi giận run người mà đập bàn quát lớn " mẹ kiếp, tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu dám nói một lời nào hoặc động vào em ấy dù chỉ một sợi tóc tôi cũng không tha cho cậu "
Tôi hiên ngang bỏ đi với bộ mặt tức giận, tôi vẫn còn mơ hồ thấy được cậu ta đã đắc ý thế nào khi thấy tôi tức giận như vậy.
Có phải do tôi quá nhạy cảm nên đã nghĩ rằng Trương Tiết là đang cố tình bước vào cuộc sống của tôi lần nữa. Cậu ta là đang muốn chia rẽ tình cảm của tôi và Trần Diệt?
" Không được! Bằng mọi giá mình phải né tránh cậu ta " tôi dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng về phía trước.
Về đến nhà tôi liền bày ra bộ mặt vui vẻ mà tiến đến ôm chầm em ấy. " Anh về rồi đây, em đang nấu ăn sao? Thơm quá đi "
Trần Diệt tươi cười xoay mặt lại nhìn tôi " em nấu gần xong rồi anh ngồi vào bàn đi em sẽ dọn ra ngay "
" Anh dọn giúp em " tôi loay hoay dọn thức ăn ra bàn giúp em ấy.
" Xong rồi " tôi phủi phủi tay mình rồi ngồi vào bàn đợi em ấy vào ăn.
Lúc sau em ấy mang món cuối cùng ra, nó là món bò hầm mà tôi yêu thích. " Wow hôm nay có món anh thích sao, anh sẽ ăn thật ngon. Em ăn nhé "
Tôi gắp cho em ấy ít thức ăn sau đó tôi cũng động đũa ăn những món em ấy làm, vừa ăn lại vừa suy nghĩ tôi lại cảm thấy bất an vô cùng.
Bữa cơm chưa xong tôi lại bất an mà dừng dở bữa cơm " anh có chuyện muốn nói "
Em ấy dừng đũa nghiêm túc nhìn tôi rồi tươi cười bảo tôi nói.
" Anh... em còn nhớ năm cao trung có một bạn nam luôn đi cùng anh chứ? "
" Em nhớ. Có chuyện gì sao? "
" Đúng thật là có, giờ anh mới có cơ hội kể với em "
Updated 26 Episodes
Comments