Điện thoại trong túi reo lên phá vỡ bầu không khí, Âu Mộc Miên đành đứng sang một góc nghe máy. Điện thoại vừa kết nối, giọng nói chua ngoa phát ra "Con điếm thối mày biết bây giờ là mấy giờ không? Đúng là đi~ điểm làm việc vào ban đêm ha. Làm nhiều có đem về cho nhà này được cắc bạc nào?"
Giọng nói không xa lạ với Âu Mộc Miên, không phải người mẹ thân yêu của cô thì còn ai vào đây.
Tiếng nói vang vảng bên tai làm cô nàng không chú ý đến điện thoại đang mở loa ngoài.
"Thẻ ngân hàng mày đang trong tay tao, dượng mày bảo có một mối nhà giàu giả mày sang đó. Liệu hồn mà về nhà, con gái con đứa ở ngoài qua đêm người khác nói ra nói vào. Tiền lương mày chuyển vào thẻ này, ngoan ngoãn mà về mẹ trả cho, hiểu chưa?"
Cô gái nhỏ nghe được những lời ấy nở một nụ cười trào phúng. Cô cũng không biết nên trả lời như thế nào để không phải làm một đứa con bất hiếu.
Đầu dây bên kia, người phụ nữ đang được người đàn ông nắn bóp vai, hối thúc bà ta nói tiếp "Tao là mẹ mày, tao lo hôn sự cho mày là quá sung sướng rồi"
Mẹ Âu Mộc Miên kiêu ngạo ra sức thuyết phục con gái về nhà.
Nụ cười dần mất, sắc mặt không chút thay đổi nào nữa dường như cô đã quá quen với cách nói chuyện này, bình thản "Mẹ nghĩ chỉ có cái thẻ tín dụng vài triệu có thể hù doạ con về? Nghe theo ý mẹ gả cho nhà giàu ư? Mẹ đừng quá xem thường đứa con gái này"
Bà ta cáu giận "Á à mày đủ lông đủ cánh rồi. Được, để xem đứa con gái như mày lăn lộn được tới đâu."
"Cảm ơn mẹ đã khích lệ. Lo giữ ông chồng tốt đẹp của mẹ đi" trào phúng
"Mày.."
Tút tút tút
Âu Mộc Miên tắt ngang điện thoại, cuộc sống của cô quá mệt mỏi rồi, mà cũng không có quá mệt, ngoại trừ có một gia đình không có cảm giác gì để gọi là nhà.
Ngước mắt lên, cố giấu nước mắt nhưng ánh mắt chạm vào ánh mắt với người đàn ông kia, cô nhẹ mỉm cười.
Một nụ cười mang nét xót thương nhưng lại vô cùng kiên cường.
Âu Mộc Miên hỏi "Nghe hết rồi? Tôi xin lỗi đã làm phiền anh nghỉ ngơi"
Cách nói chuyện của cả hai ai nghĩ đó là mẹ con, hắn chẳng cảm nhận được tình mẫu tử trong những lời nói chuyện đó.
Không còn tâm tình, Trần Khởi Phong dẹp luôn máy tính. Đứng dậy in lấy một xấp tài liệu đem đến trước mặt Âu Mộc Miên "Xem và suy nghĩ kĩ? Tôi không muốn ép buộc ai"
“Cô còn có mẹ, còn tôi không còn gia đình”
Trên khuôn mặt trắng nõn kia bỗng hiện ra một nụ cười nhẹ, hai má lún đồng tiền sâu tạo thêm điểm nhấn làm nét mặt trở nên sinh động “Nếu còn mẹ thì mẹ anh có bắt anh lấy một bà cô giàu không?”
“Sẽ không” trả lời trong vô thức, Trần Khởi Phong nhớ về khuôn mặt dịu dàng của mẹ mình, bà ấy luôn dạy dỗ hắn đủ điều nhưng lại quên việc bà cũng cần dắt tay con trai mình đi thật xa, còn chưa tận mắt nhìn thấy con trai mình lấy vợ cơ mà bà đã rời xa nhân thế.
“Anh có một người mẹ tốt, còn mẹ tôi bắt tôi lấy đại gia đó, dù đáng tuổi cha chú”
Dường như không thích ánh mắt kia mang nỗi buồn, có lẽ kẻ lạnh lùng như Trần Khởi Phong cũng không nghĩ đây là lời an ủi.
Để xuống ghế, Trần Khởi Phong nhẹ nhàng mang đôi vai đang băng bó leo lên giường ngủ. Hắn không có gì lo lắng với cô gái này, chỉ cần có một hành động lạ chắc chắn năm sau là giỗ đầu của Âu Mộc Miên.
Cái tên nghe thuận miệng, vừa tai nhỉ?
Lần nữa, điện thoại lại reo lên, dãy số quen thuộc, ánh mắt hướng về người đàn ông. Suy nghĩ, Âu Mộc Miên cầm điện thoại ra ngoài. Gió đêm lùa về nhưng cô không thấy lạnh chút nào.
"Tiền cô ba tôi bảy, đừng có đòi hỏi nhiều. Mấy cuộc giao dịch này đều là tôi giới thiệu cho cô. Không được thì tôi kiếm người khác."
Tút tút tút
Người đầu giây bên kia để lại một câu rồi cúp ngang, mọi việc đều do đích thân Âu Mộc Miên cô làm, cuối cùng cách chia tiền của bọn yang hồ lại ngang ngược như vậy.
Có một ánh trăng đang thương cảm cô.
Có cơn gió nào đó dẫn lối, đọc vài ba dòng "Hợp đồng bác sĩ tư nhân", Âu Đình Đình cầm bút trong túi khí xoẹt xoẹt.
Bên A: Trần Khởi Phong
Bên B: Âu Mộc Miên
Hai cái tên đặt cạnh nhau, hai chữ kí được kí vội. Có lẽ ngay giờ phút này đã gắn kết cuộc đời của cả hai.
Mấy ngày nay, Âu Mộc Miên ở lại căn biệt thự của Trần Khởi Phong. Xem ra việc làm bác sĩ tư nhân cũng rảnh rỗi, ngoài việc vệ sinh vết thương cô không cần làm gì nhiều, ấy vậy còn được ăn những món ăn ngon ở đây. Sức đề kháng của Trần thiếu tốt làm vết thương nhanh chóng kết vảy.
Sự nhàn nhạ này khiến Âu Mộc Miên không quen, điều khiến cô bị phiền toái chính là việc bị những cuộc điện thoại hối thúc của người mẹ thân yêu, vừa phiền vừa đơn độc ở đây, không ai nói chuyện với ai. Giữa cái không gian rộng lớn này, thật là buồn chán.
Thật may, đợi mãi đến ngày thứ ba cô đi theo Trần Khởi Phong đi đến một nơi.
Nhìn chiếc xe Porsche trước mặt, Mộc Miên nhìn loá mắt, giấc mơ của cô đang đậu trước mắt. Nhưng nhanh chóng bị vụt tắt, bởi vì cô được đi nhờ chiếc xe đen sì phía sau.
Càng đi càng rời xa trung tâm thành phố, hai chiếc xe tiến vào địa phận của một tỉnh bên cạnh thành phố. Rất nhanh đã tới nơi. Từ trong cửa sổ nhìn ra, Âu Mộc Miên đây là một trại nuôi cá sấu với qui mô lớn. Bên kia Trần Khởi Phong thong thả bước xuống xe.
Áo thun giản dị, quần tây đơn giản nhưng người mặc nó không giản đơn như vẻ bề ngoài. Mọi cử chỉ hành động đều toát lên vẻ thanh lịch. Người gì đâu vừa sang vừa giàu. Đó là suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô nàng bác sĩ, vội vã đem suy nghĩ bước xuống theo.
Những đôi chân dài bước đi nhanh làm Âu Mộc Miên gần như chạy mới đuổi kịp, dần tuột về phía sau.
Một người đàn ông Mỹ đen cao to lực lưỡng bước từ đằng xa tới tiếp đón. Cánh tay to bự chìa ra muốn bắt tay nhưng Trần Khởi Phong làm ngơ.
Ngạo mạn.
Hai chữ này bỗng bay qua đầu Âu Mộc Miên.
Người đàn ông kia đổi hướng tay sang phía sau. Trong giây lát, cô nàng ngơ ngác không biết làm gì, đôi mắt cứ chớp chớp.
Một nụ cười với hàm răng trắng bóc "Lần đầu thấy Trần thiếu dẫn theo phụ nữ, cô gái nhỏ này có cá tính."
Vì thấp hơn một cái đầu, Âu Mộc Miên không cảm nhận được ánh mắt Trần Khởi Phong đang nhìn cô rồi nhanh chóng rời đi.
Đôi chân nhỏ đang định cất bước đi theo liền bị Hoàng Việt ngăn lại " Cô ở ngoài này đợi"
Người dần khuất trong tầm mắt cô, bây giờ mới để ý, cô đang đứng trên một cái cầu cao. Dưới chân có vài con cá sấu đang lấp ló trên mặt nước chờ đợi con mồi. Như cái sở thú và cô là vật bị những con cá sấu đó tham quan. Vì đứng trên cao nên cô không mấy lo lắng.
Đưa mắt nhìn xung quanh trên những toà tháp cao có những người đang canh gác. Mắt họ sắc bén như những con cá sấu kia.
Từ xa, có hai cô gái đang đi tới. Cái eo thon thả, đi tới đâu cái mông căng tròn đánh tới đó. Áo crop top ngắn mang màu rằn ri, cái quần đùi cạp cao màu xanh lá đậm tạo nên phong cách hoang dã từ hai cô gái kia phát ra.
Nhưng giọng điệu không có chút hoang dã nào mà đầy sự kiêu ngạo y như người mẹ thân yêu của Âu Mộc Miên cô.
Cô gái tóc dài lên tiếng trước "Không ngờ Trần thiếu có ngày đưa mặt hàng này đi theo bên cạnh"
Cô gái tóc ngắn nhuộm vàng phụ hoạ " Đừng xem thường, phải thủ đoạn thế nào mới leo lên giường của Trần thiếu được chứ."
Đối với những lời này, Âu Mộc Miên nghe không hiểu chắc chắn trong đầu cô bị úng nước, không có nếp nhắn. Chính vì vậy, cô nàng quyết định cố tình làm ngơ với những lời nói này. Cô đang chuẩn bị rời đi, cánh tay trắng trẻo của cô gái tóc ngắn giương ra đẩy vai cô một cái.
Hếch cằm nhọn " Bị điếc hả? Hay ỉ có Trần thiếu chống lưng"
Một điều nhịn chín điều lành.
Một điều nhịn chín điều lành.
Một điều nhịn chín điều lành.
Điều quan trọng phải nhắc ba lần, cô theo người ta tới đây không thể nào gây sự ở đây.
Updated 30 Episodes
Comments