Sự Cố Chấp Của Trần Thiếu

Sự Cố Chấp Của Trần Thiếu

Chương 1 Lần đầu gặp gỡ

Vùng ngoại ô thành phố, tách biệt với sự náo nhiệt, tấp nập của chốn phồn hoa đô thị. Mọi vật nơi đây say giấc lúc về đêm, an an tĩnh tĩnh, không khí lạnh lẽo bao trùm, trên đường vắng bóng người qua lại, đường cái phải mười mấy hai mươi phút mới có một chiếc xe di chuyển qua. Giữa cái hoang sơ này, gió hiu hắt, một công trình bỏ hoang nằm cách xa đường lớn. Trong đó,vài ba tên áo đen đang đứng canh chừng,nếu quan sát kĩ bên hông bọn chúng hẳn là những khẩu súng lục, nguy hiểm luôn rình rập, thế giới này đâu chỉ có màu hồng... Tiến sâu vào trong, hai băng nhóm xã hội đen đang giao dịch ngầm. Khuôn mặt tên nào cũng bặm trợn, hung hãn, không ai chịu nhường ai.

Hoặc ta sống hoặc ngươi chết. Nhưng vì kẻ nào cũng muốn đạt mục đích, sát khí mới thu liễm đi.

Hai vali tiền được mở trên mặt đất, rất nhiều tiền, kẻ tham đều thèm thuồng. Đối diện là những túi đựng thứ bột màu trắng. Một tên trong đám tiến rồi lên ngồi xuống, dùng con dao nhỏ rạch một đường. Bột màu trắng dính vào dao, hắn đưa lên miệng nếm thử. Khi xác định được nó là thứ gì, hắn quay đầu về chiếc xe BMW màu đen đã được cải tạo đang đậu yên phía kia rồi gật đầu nhẹ một cái.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông có thân hình rắn chắc, đôi chân dài đưa ra, chạm đất. Nút áo chưa cài hết lộ ra lồng ngực màu vàng đồng, rảnh ngực sẫm màu hơn. Hắn hạ kính đen trên mặt xuống, ánh mắt màu đen sâu thẳm, khi còn đeo kính ai cũng sẽ nghĩ đây là một người đàn ông lịch lãm còn khi tháo xuống, ánh mắt ấy làm tăng thêm phần sắc bén, lạnh lẽo và gai góc.

Thấy rõ người đàn ông thần bí ở trên xe bước xuống, đám người bên kia hốt hoảng, tay chuẩn bị rút súng ra. Nhưng, không còn kịp nữa, những họng súng lạnh ngắt đang chĩa vào bọn chúng. Tay dường như ấn nút tạm dừng nào dám cử động thêm chút nào nữa.

Một tên bên đó hạ giọng “Trần thiếu! Làm ơn tha cho bọn tôi”

Hoạt động trong thế giới ngầm này ai mà không biết Trần thiếu, Trần Khởi Phong. Cái tên cũng nói lên một phần hắn ta là người như thế nào, không phải đơn thuần là làn gió mà là cơn cuồng phong. Ra tay tàn độc với những dao dịch trái ý hắn. Bọn chúng cữ ngỡ lần này giao dịch trót lọt, nào ngờ lọt vào bẫy tên Trần Khởi Phong này.

Giọng nói còn mang âm điệu chết chóc hơn những họng súng kia “Cứ theo nguyên tắc cũ mà làm”

Nguyên tắc Trần thiếu đặt ra không ai không biết. Giao dịch thứ gì, ăn sạch thứ đó, mười mấy cân ma túy, chia đều cho anh em nuốt sạch, hậu quả không cần tưởng tượng cũng biết. Tên kia biết bọn chúng không còn đường lui, giọng điệu cao lên mang phần cảnh cáo “ Anh nên biết rõ lô hàng này của ông Phan, không phải nên nể mặt chút sao?”

Tiếng nói hắn vừa dứt trên môi, khoảng khắc dần ngưng động, sau vài giây hắn trút hơi thở cuối cùng. Một viên đạn, một tiếng súng dứt khoát cướp đi sinh mệnh của hắn.

Máu tươi tràn ra từ thân xác nằm dưới đất, nhân cơ hội đồng bọn của hắn rút súng chỉa về người của Trần Khởi Phong.

Những tiếng đùng đoàng vang lên giữa vùng ngoại ô hoang vắng, mùi thuốc súng hăng nồng không lấn áp được khí chất hiểm ác của Trần Khởi Phong. Súng nằm chắc trong tay hắn, vài ba tiếng súng đã hạ gục hết đám người kia. Máu lênh láng, Trần Khởi Phong mặt không đổi sắc ném khẩu súng trong tay cho thuộc hạ, nhận lấy khăn lau tay “Xử lí đi, tôi không muốn bắt gặp cảnh này lần nữa.”

Cuộc giao dịch lần này là bên lão Phan nên Trần Khởi Phong hắn buộc phải ra tay xử lí nhanh gọn.

Sư tử không gầm vẫn có sự oai nghiêm của nó, hắn nhiều lần làm ngơ nhưng hắn muốn xem ông Phan kia muốn lộng hành đến mức nào.

Xoay người, một chân vừa bước lên xe, ánh đỏ vừa lướt qua, một viên đạn từ súng bắn tỉa bắn tới, xuyên vào vai Trần Khởi Phong. Áo sơ mi trắng nhanh chóng ngấm máu, từ đỏ tươi sang đỏ đậm.

Đạn bắn ra được gắn nòng giảm thanh, nếu không có trực giác nhanh nhạy viên đạn kia chắc chắn xuyên vào tim hắn. Tiếc rằng có chút chậm, viên đạn nằm gọn vào bã vai.

Thủ hạ hoảng hốt “Lão đại” tiếng gọi đồng thanh.

Thủ hạ thân tín, Hoàng Việt, khuôn mặt lo lắng, cánh tay hắn muốn động vào bả vai của Trần Khởi Phong để kiểm tra, cầm máu.

“Không cần. Chuyện ở đây cậu biết xử lí thế nào rồi chứ?”

Trước đó, họ đã xác định được sát thủ bắn tỉa, đang tiến hành đến đó bắt người. Mọi chuyện ở đây không mấy phức tạp, Trần Khởi Phong để Hoàng Việt xử lí.

Hoàng Việt gật đầu “Tôi gọi điện cho bác sĩ. Hứa Lan Thanh đưa anh về biệt thự”

Xe lăn bánh, máu trên vai không ngừng chảy ra ngoài. Sắc mặt Trần Khởi Phong có chút nhợt nhạt.

Tài xế bị Hứa Lan Thanh hối thúc, Trần Khởi Phong cầm lấy một miếng vải cuốn chặt vết thương. Chưa qua bao lâu, miếng vải đã ngấm đẫm máu.

Cổng biệt thự mở ra, ngoại ô cách bệnh viện rất xa, may mắn cuộc giao dịch này gần với chỗ hắn sống, với viên đạn còn nằm trong vai, đến bệnh viện chắc chắn tiếp nhận điều tra của cảnh sát. Đèn xe rọi sáng khuôn viên biệt thự, tài xế tăng ga vào cửa chính.

Bóng dáng của một cô gái nhỏ nhắn, cầm vali y tế đứng đợi trước cửa. Vẻ mặt lo lắng, bồn chồn chưa biết chuyện gì đang xảy đến với cô.

Người trên xe bước xuống, Trần Khởi Phong được dìu vào.

Bệnh nhân máu đã đỏ thấm cả áo, bằng kinh nghiệm mấy năm đại học và thực tập tại các bệnh viện, Âu Mộc Miên áp chế sự lo lắng, bồn chồn mà tiến lên đỡ bệnh nhân.

Tay Âu Mộc Miên khựng lại giữa không trung bởi ánh mắt sắc bén.

“Cô là ai?” Hứa Lan Thanh đưa mắt nhìn Âu Mộc Miên.

Cô gái ngây thơ trả lời “Tôi là bác sĩ được gọi tới đây”

Ánh mắt sắc bén bắn ra từ người sắp mất máu mà chết Trần Khởi Phong, hắn dùng sức lên tiếng “Tên Từ Khả Tâm đâu? Gọi hắn ta tới đây!”

Khí chất này lấn áp, làm cô nàng họ Âu đứng ngây ra vài giây nhưng Âu Mộc Miên là ai chứ, nhấn mạnh “Bác sĩ Từ bảo tôi tới đây, không tin các anh có thể xác minh”

Đỡ lấy Trần Khởi Phong , Hứa Lan Thanh trừng mắt “Cô không nghe thấy sao? Gọi bác sĩ Từ mau lên”

Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh tránh đánh người ở đây “Bác sĩ Từ bận mới gọi tôi tới đây, nếu đợi anh ấy đến chắc chắn người này mất máu mà chết!”

Suy nghĩ tới lui, thủ hạ họ Hứa đem lão đại về phòng bất chấp khí chất lạnh lùng, đặt Trần Khởi Phong nằm xuống giường.

Cô bác sĩ Âu Mộc Miên nhanh nhẹn đem vali y tế đặt lên giường, mở ra. Đôi tay trắng hồng được đeo găng tay y tế vào “Phiền anh ra ngoài, để bệnh nhân ở đây được rồi”

Hứa Lan Thanh đứng yên, đôi mắt mở to “Cô chỉ có việc chữa trị cho anh ấy, chuyện khác đừng có màng đến”

Được thôi, Âu Mộc Miên thầm trả lời trong bụng, nếu đánh nhau cô hẳn không đánh lại người này.

Cây kim trắng tinh được bơm dung dịch vào, Hứa Lan Thanh tiến lên cầm lấy bình thuốc Âu Mộc Miên vừa bỏ xuống đưa lên mũi ngửi, đọc thử tên thuốc. Sau đó hắn chìa tay ra “Phiền cô đem phân nữa thuốc tiêm vào tay tôi trước”

Cánh tay chắc khỏe chìa ra trước mặt Âu Mộc Miên, cô nhíu mày khó hiểu, bản thân đã chui vào cái động gì vậy. Đây có được xem là thử độc không nhỉ, chỉ là thuốc tê có cần đến mức như vậy không.

Trần Khởi Phong chứng kiến mọi sự thay đổi trên khuôn mặt nhỏ kia “Mau tiêm đi”

Đã tới đây rồi, Từ Khả Tâm cũng đã dặn dò cô người ở đây có nói gì, dặn dò gì cứ làm theo, đừng làm trái ý. Rốt cuộc Âu Đình Đình cũng đem một ít thuốc tê tiêm vào người Hứa Lan Thanh.Một lúc, khi hắn gật đầu, tránh sang một bên để cô chữa trị cho Trần Khởi Phong.

Đôi tay nhỏ cầm ống tiêm đâm vào tay Trần Khởi Phong, trước đây cô cũng đã đem kim chích vào nhiều người, sao lần này cảm giác có chút lạ lẫm, tay người đàn ông này ấm áp. Chất lỏng được đưa vào cơ thể. Vết thương không còn đau nữa.

Âu Mộc Miên hỏi hắn “Vết thương do thứ gì gây ra?”

“Súng” một chữ thốt lên không dư thừa, thản nhiên như cái gì đó vô cùng bình thường.

Lần đầu tiên Âu Mộc Miên tiếp nhận trường hợp như thế này. Cô nhanh chóng khử khuẩn dụng cụ y tế, dao cầm trong tay bắt đầu rạch vào bả vai. Máu thịt lẫn lộn, dao đưa vào sâu nhưng cô không hề cảm nhận được viên đạn nào, có khi nào không có đạn nào không. Cô bình tĩnh dò tìm một lần nữa, ở đây không có thiệt bị X-ray mọi thứ đều cần làm thủ công.

Mãi một lúc, Trần Khởi Phong cầm lấy tay Âu Mộc Miên, tay lớn nắm tay nhỏ đem dao đâm vào sâu thêm chút nữa, dường như mũi dạo chạm vào xương. Hai bàn tay của hắn và cô đều dính máu, hắn đem tay thả ra.

Âu Mộc Miên nhìn hắn, nhanh chóng đem viên đạn lấy ra ngoài. Viên đạn sắc nhọn đặt vào khay, cô khử khuẩn miệng vết thương, đem vết thương khâu lại từng mũi, tỉ mỉ cẩn thận.

Khi cô cúi đầu khâu vết thương, hàng lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, nhẹ nhàng thướt tha, mọi cử động nhẹ trên gương mặt đều bị Trần Khởi Phong nhìn rõ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play