Chapter 2: Học sinh mới

Khuôn viên trường học cũng không quá rộng, nên nhanh chóng Nguyệt Như cũng tìm tới lớp 12C, lớp học nằm phía cuối hành lang tầng ba, khá yên tĩnh.

Phía bên trái có lẽ là phòng học cũ cho nên nhìn hơi thô sơ. Ngăn giữa hai bên là hàng cây xanh mướt, nhìn qua có thể thấy được cả ngọn cây đang nhú lên mầm non đỏ tía trông như những đốm lửa tí hon, cứ đung đưa theo từng nhịp điệu của làn gió nhẹ mơn man thổi qua.

Cô không vào lớp ngay mà chỉ đứng ngoài cửa, chờ giáo viên chủ nhiệm tới giới thiệu. Ban nãy ở phòng văn thư, cô có nghe loáng thoáng cuộc gọi điện giữa hai giáo viên. Cô cũng chẳng để ý lắm, cô chỉ nhớ cô văn thư nhìn cô mỉm cười sau đó còn ân cần bảo cô chỉ cần đi tới lớp này đứng chờ là được, sẽ có giáo viên tới nhận.

Hiện tại là giờ sinh hoạt nên lớp có chút ồn ào, giáo viên nhanh chóng đã tới, đó là cô giáo có gương mặt dịu dàng, giọng nói ấm áp, vô cùng thiện cảm. Cô Lê Thanh, là giáo viên chủ nhiệm lớp 12C suốt ba năm học, có lẽ đây là năm cuối cùng cô làm chủ nhiệm lớp.

Đi qua chỗ Nguyệt Như đang đứng, cô Thanh có nhìn qua cô một lát, sau đó bước thẳng vào lớp.

Cô bước vào lớp, đặt sách xuống bàn, sau đó giọng nhẹ nhàng quở trách:

"Cả lớp, trật tự nào! Hôm nay cô có chuyện muốn thông báo với lớp chúng mình, cho nên cô yêu cầu các em trật tự và ngồi ngay ngắn lại cho cô."

Ngay tức khắc, lớp học yên tĩnh đến lạ thường, dường như ai cũng mang gương mặt hiếu kỳ, sau đó lại bắt đầu nhao nhao như cái chợ vỡ.

"Cô ơi, có chuyện gì quan trọng sao cô không mau nói đi, bọn em tò mò lắm luôn rồi!"

Không giấu nổi sự hiếu kì, Trịnh Văn Cường đăm chiêu hỏi, cậu chống cằm khiến hai bên má hơi phồng lên. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, khuôn mặt cũng trở nên vô cùng ấm áp.

"Đúng thế ạ, cô mau nói đi."

Vũ Ngọc Lan, cô gái có mái tóc ngắn ngồi phía bên cạnh cửa sổ, cô lớp phó văn thể nhí nhảnh cũng như Văn Cường không thể tò mò hơn nữa.

"Các cậu tò mò gì chứ, cứ hỏi như vậy cô cũng không kịp nói."

Đỗ Minh Phong vừa lên tiếng thì tất cả đều im re, không dám ho he nửa tiếng. Cậu chính là lớp trưởng của lớp 12C, mặc dù bề ngoài có vẻ lạnh lùng, khó ưa, nhưng thật rất lại khác ấm áp, luôn hòa đồng với mọi người, chỉ nghiêm khắc khi vào lớp thôi. Cậu nhóc Lê Thế Hào, thở dài, xoay đi xoay lại, thầm bĩu môi.

Cô Thanh nghiêm mặt nhìn cậu khiến cậu im bặt, không trêu trọc nữa mới thôi. Thấy lũ học trò trật tự, ổn định, cô không trả lời mà chỉ nhìn ra phía cửa mỉm cười rồi nói:

"Em có thể vào lớp được rồi!"

Bước vào lớp là bóng dáng nhỏ bé với chiếc mũ trùm kín, các cô gái thì nhao nhao. Ôi, ngầu thế, không biết có phải trai đẹp không nhỉ. Lũ con gái thì không giấu nổi vẻ hám trai, cứ dán mắt vào bóng đen trước mặt. Không nhanh, không chậm, cô từ từ cởi mũ và khẩu trang che mặt ra. Đập vào mặt họ là khuôn mặt tomboy cá tính, không phải là nghiêng nước nghiêng thành, cũng không phải là soái ca. Cô gái trước mặt mang vẻ đẹp hồn nhiên, trong sáng, nhưng lại có chút bất đồng, lạnh lùng trong đôi mắt. Nguyệt Như cũng không ngạc nhiên trước biểu cảm của mọi người, vì cô sớm biết được phản ứng của họ hiện tại.

Cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lặng yên tại chỗ, chỉ tới khi cô Thanh nhắc nhở mới xua tan bầu không khí huyên náo:

"Giới thiệu với cả lớp đây là bạn Trần Nguyệt Như học sinh mới của lớp ta, mau vỗ tay hoàn nghênh bạn đi nào!"

"Bộp.. Bộp.." một tràng vỗ tay vang lên.

"Còn bây giờ, em hãy ngồi chỗ trống bên cạnh Minh Phong đi. Minh phong, em hãy giúp đỡ bạn nhiều hơn nha. Vì em là lớp trưởng nên mọi nội quy trường lớp, cô mong em có thể cho bạn biết."

Cô Thanh chỉ tay về phía Minh Phong rồi ý bảo cô qua đó ngồi xuống.

Đỗ Minh Phong nở nụ cười ấm áp, thân thiện nói:

"Em biết rồi thưa cô. "

Anh không biểu cảm gì, chỉ tùy ý nói một câu. Thấy Nguyệt Như chẳng biểu cảm gì đặc biệt, thấy cô dần đi về phía mình chỉ mỉm cười đúng mực.

"Chào cậu!"

Giọng nói trầm ấm khẽ vang lên. Biểu cảm khuôn mặt không quá cứng ngắc mà rất tự nhiên. Trong ánh mắt của anh cô có thể nhìn ra sự cởi mở nhưng lại tựa như một mực nước sâu có thể nhìn thấy bề mặt mà không nhìn thấy đáy.

Cô không hề đáp lại, lạnh lùng lướt qua các dãy bàn rồi ngồi xuống cạnh cậu. Từ đầu đến cuối, cô không hề nói một tiếng nào, vì những gì  định nói đều được cô Thanh nói hộ cả rồi.

Nhìn bạn học mới sao có vẻ lạnh lùng thế nhỉ. Minh Phong âm thầm quan sát, nhanh chóng thay vào đó là lời chào thân thiện:

"Chào cậu, mình là Đỗ Minh Phong, lớp trưởng lớp 12C, rất vui được chào đón cậu, có gì thắc mắc cậu cứ hỏi mình. Còn về phần nội quy, lát nữa, có thời gian mình sẽ hướng dẫn, tiện thể đưa cậu đi tham quan.

" Ờ"

Thái độ lạnh lùng thờ ơ, dường như không quan tâm tới những gì anh vừa nói. Khiến cho không khí có chút ngượng ngùng.

Anh có thể nhìn ra cô không có ý định hợp tác, bàn tay thon dài dừng giữa không trung có chút bị động.

Nhưng rất nhanh, anh thu tay lại còn tỏ ra rộng lượng.

"À, mình quên mất, cậu ngồi đi!"

Đây là lần đầu tiên anh bị một người khiến cho ngẩn ngơ như vậy.

"Cậu có thể đứng tránh ra một chút không?"

Vẻ mặt nghiêm túc ấy khiến anh càng thêm bối rối, sau đó cũng xê dịch vị trí nhường chỗ cho cô.

Cô để cặp xuống bàn rồi ngồi xuống, mặc kệ những ánh mắt tò mò, xì xào, bàn tán.

"Kỳ này, lớp trưởng của bọn mình lại nhiều phen bị vố đây. Bạn mới có vẻ lạnh lùng quá nhỉ, lại còn hơi kiêu căng."

Lê Thế Hào vừa chép miệng vừa lấy khuỷu tay huých vào thằng bạn ngồi bên cạnh.

Cô Thanh cầm thước gõ xuống mặt bàn, lấy tay đặt trước miệng ra hiệu cho tất cả im lặng.

"Được rồi, tất cả mau ổn định vị trí, lấy sách vở ra, chuẩn bị kiểm tra bài cũ.

Nghe đến kiểm tra bài cũ, cả lớp tức khắc im re, không hề phát ra tiếng động nào, ngay cả âm thanh của một con muỗi cũng không nghe được. Khá hài lòng, cô Thanh mới quay lại vẻ mặt dịu dàng:

"Được rồi, hôm nay nhân dịp lớp ta chào đón bạn học mới nên cô tha cho các em."

"Ôi, bọn em yêu cô nhiều nhiều lắm luôn!". Cả lũ lại bắt đầu dở trò nịnh nọt. Gương mặt hớn hở.

"Lát sẽ kiểm tra một tiết." Không khí chỉ vui vẻ được trong chốc lát lại nhanh chóng bị đánh bại hoàn toàn, một cách thảm hại. Cô ơi, cô thật biết cách trêu đùa người khác. Nhìn vẻ mặt cả lớp, Như Nguyệt chỉ nhếch mép, xem ra lớp này cũng rất thú vị.

Từ đầu đến cuối, Nguyệt Như vẫn không thèm cho người bên cạnh một ánh mắt.

Nhìn cô gái bên cạnh khế cong khóe môi, khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác tim mình bị lỡ một nhịp.

Ngoài cửa sổ, từng hàng cây xanh mướt khế lung lay, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ríu rít của những chú chim sẻ, đối lập với vẻ sinh động bên ngoài, bên trong lớp là sự im lặng, ngay cả âm thanh chiếc lá rơi xuống bên cửa sổ cũng có thể nghe được.Từng cơn gió tựa như mang theo những ký ức từ miền sâu thẳm,tựa như muốn khảm sâu vào tâm trí của mỗi người.Có lẽ hạnh phúc cũng như một chiếc mầm nhỏ bắt đầu len lỏi trong tim.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play