Nắng Ấm Là Anh -Quyển 1
"Bố, mẹ đừng bỏ con ở lại mà. Nguyệt Như hứa sẽ ngoan ngoãn, nhất định con sẽ không nghịch ngợm nữa, bố mẹ đừng giận con mà.. Con sợ lắm, bố mẹ đừng đi!"
Tiếng khóc của một đứa trẻ, tiếng gào thét trong tuyệt vọng, nhưng chẳng một ai đoái hoài hay quan tâm cả. Người đàn ông khuôn mặt thản nhiên, đây có lẽ là giây phút mà ông ta mong chờ nhất. Ký xong vào đơn ly hôn trước mặt, cũng không quan tâm tới cô con gái đang khóc sướt mướt, vô cùng đáng thương. Ông ta chỉ tỏ vẻ chán ghét, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Người phụ nữ lặng lẽ xoay người nhìn đứa con gái nhỏ, khuôn mặt bà có vẻ tiều tụy, bà không nỡ rời xa cô con gái nhỏ của mình. Bà chỉ nhẹ nhàng ôm cô, rồi nói:
"Con yêu, mẹ xin lỗi!"
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn khuôn mặt pha chút bi thương của người phụ nữ, cô chỉ là một đứa trẻ không hiểu được trong ánh mắt dịu dàng của mẹ lại pha lẫn chút mất mát. Cô bé nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ, cô chỉ có thể cầm tay mẹ chặt hơn, những cô biết người đàn bà đó lại cũng sẽ rời bỏ cô.
Gỡ từng ngón tay nhỏ bé ra một cách dứt khoát, người phụ nữ cầm va li đi thẳng về phía cửa. Cô bé chỉ hy vọng mẹ có thể quay lại nhìn cô một lần nhưng người đàn bà vô tâm ấy dường như chẳng đoái hoài đến tiếng khóc đau lòng của cô con gái.
Cô bé ấy chỉ kịp thấy cả mẹ mình lên xe cùng người đàn ông xa lạ, sau đó họ cũng nhanh chóng rời đi.
Cô cố gắng chạy theo nhưng chiếc xe tựa như con ngựa trên đường đua, cứ thế xa dần trong tầm mắt. Trong mắt của một đứa trẻ ngây thơ, thì nó như hàng ngàn mũi dao xuyên qua khiến trái tim nhỏ bé vốn dĩ ấm áp mà trở nên lạnh giá.
Đối với một đứa trẻ mà nói, hôn nhân không hạnh phúc của bố mẹ cuối cùng cũng kết thúc.
Ông trời dường như nhìn thấu hết sự việc, chỉ muốn khóc cùng đứa trẻ tội nghiệp, bầu trời lạnh lẽo trút xuống những cơn mưa nặng hạt, không khí trở nên hoang vắng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Kèm theo là tiếng sấm chớp ầm ầm dữ dội như muốn xé toang cả bầu trời.
Có lẽ, đó là ngày tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của Nguyệt Như, vô tình trở thành đứa trẻ mồ côi, dần dần bị hắt hủi. Chính quá khứ bị thương đã biến cô thành người lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ xung quanh, không quan tâm tới bất kỳ điều gì cả.
Ngay sau đó, cô được bà ngoại đón về ở cùng. Ít ra cô vẫn còn người thân, người mà sẽ không bao giờ rời bỏ cô. Từ khi được bà ngoại nuôi dưỡng, Nguyệt Như vô cùng hiểu chuyện, mặc dù bà ngoại cô cũng không phải quá dư giả nhưng vẫn có thể nuôi cô ăn học đầy đủ.
Cô nhớ trước đây mẹ cô kể, ông ngoại cô từng làm việc trong quân đội, nhưng cô chưa bao giờ gặp ông vì ông đã mất khi mẹ cô còn rất bé. Một mình bà ngoại dạy dỗ nuôi dưỡng mẹ cô nên người nên bà ngoại cũng rất kiên cường, là kiểu người phụ nữ mạnh mẽ,
Cô gái 18 tuổi nhưng lại có gương mặt trẻ con, đáng lẽ ra ta có thể nhìn thấy sự ngây thơ hồn nhiên thì lại là gương mặt vô cảm, nhiều tâm sự. Cô chẳng qua vẫn chỉ là một thiếu nữ, nhưng tại sao lại ưu thương như vậy. Sửa sang thật kỹ, ngắm lại trong gương là một cô nàng tomboy với mái tóc ngắn cá tính, quần áo màu đen kết hợp với chiếc mũ lưỡi trai càng tăng thêm sự bất cần của cô gái. Khá hài lòng với phong cách mình chọn lựa, cô lấy cặp sách đeo lên rồi ra khỏi phòng.
Thấy cô chuẩn bị bước ra cửa thì bà ngoại chợt gọi lại:
"Nguyệt Như, ăn sáng đã rồi đi học, cái con bé này, khi nào cũng không chịu ăn sáng, người đã gầy như vậy rồi, lại còn lười. Ăn mặc chẳng giống con gái gì cả. Mấy bộ đồ mới ngoại mua cho con sao không mặc."
Bà ngoại cô là vậy, suốt ngày lải nhải, lo lắng cô không chịu ăn uống đầy đủ, cơm mỗi bữa chỉ ăn đúng một bát nhỏ xíu, lại còn kén ăn.
Cô đáp vâng, rồi lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn. Cô biết, ngoại rất thương cô, mặc dù suốt ngày phê bình, nhưng lại rất quan tâm, yêu thương, lo cho cô chu toàn, bà chưa từng để cô phải thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Thế nên, trước mặt bà, cô cũng chỉ lặng lẽ làm theo, cũng chưa từng cãi lại bà bao giờ. Thật sự món ăn bà ngoại làm rất ngon, chỉ có điều hiện tại không có tâm trạng, cô cố gắng nhai nuốt rồi chuẩn bị tới trường.
Uống xong ngụm sữa, cô đứng lên chào ngoại rồi ra ngoài. Ra khỏi hẻm, đứng trên đường lớn bắt xe buýt.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhập học, nhưng có vẻ như việc học hành cũng không làm cô bận tâm, đeo tai nghe, dựa vào cửa sổ, sau đó thì nhắm mắt lại ngâm nga theo từng giai điệu bài hát.
"Một mình tôi lang thang giữa bóng đêm.
Vô tình gặp được người giữa ngã tư đường tấp nập.
Người như ánh sáng soi chiếu tâm hồn
tôi
Mang đến cho tôi hy vọng, sức sống
Tôi không biết được hạnh phúc ấy tồn tại bao lâu
Phải chăng cũng như cơn mưa rào thoảng qua
Người sẽ ra đi để tôi đơn độc
Liệu hạnh phúc ấy tồn tại bao lâu
Người sẽ vì tôi ở lại hay chăng?"
Bất giác cô nhìn ra ngoài khung cửa, hàng cây thông phía xa xa thẳng tắp giống như đang di chuyển, từng đợt gió se lạnh ùa vào, khiến tâm tư trạng cô có vẻ khoan khoái, dễ chịu hơn. Cuộc sống này rõ ràng tốt đẹp, trong lành như vậy, tại sao cô chưa bao giờ nhận ra nhỉ. Cô nở nụ cười sáng lạn, trông cô thật hạnh phúc khi tận hưởng những giây phút ngọt ngào, nhỏ bé hiếm hoi này.
Giá như thời gian có thể ngừng lại, cô sẽ trân trọng từng khoảnh khắc này. Thật buồn cười, bản thân cô sẽ có hạnh phúc sao, vốn dĩ nó đã biến mất từ lâu rồi. Trần Nguyệt Như, mày đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ, đó đâu phải cuộc sống của mày. Đưa tay chạm nhẹ lên mặt kính, cô có thể cảm nhận từng đợt ấm áp của ánh nắng đang sưởi ấm, bao bọc lấy đôi tay lạnh giá, ánh mắt lại khế nhắm lại như đang tận hưởng.
Chiếc xe buýt nhanh chóng dừng lại ở cổng trường, cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thay vào đó là gương mặt lạnh lùng vốn có. Cô cũng chẳng quan tâm hay để ý tới xung quanh, việc học cũng không khiến cô cảm thấy hứng thú, nhưng vì bà ngoại nên cô mới tiếp nhận chuyện này, cô không muốn ngoại lại buồn lòng hay phiền não vì cô.
--Trường trung học phổ thông Chu Văn-
Một ngôi trường thật lớn hiện ra trước mắt, cô âm thầm đánh giá trường mới một cách tỉ mỉ, sau đó là bóng lưng nhanh nhẹn phi qua bức tường cao lớn. Cô muốn tự mình tham quan nơi này, không muốn làm phiền người khác.
Trường Chu Văn An nổi tiếng là trường chuẩn quốc gia, chất lượng dạy học vô cùng tốt, ở đây cũng là nơi hội tụ khá nhiều nhân tài, môi trường cũng thân thiện hòa đồng, giảng viên nhiệt tình, có thể nói đây là một môi trường tốt cho cô học bài tập. Trước khi tới đây, cô đã xem xét qua một chút thông tin, tạm thời có thể đánh giá một chút.
Bà ngoại cô trước đây từng làm giáo viên, cho nên cách giáo dục cũng rất mềm mỏng. Còn tính cách của mẹ cô lại hơi khắt khe, chắc là được di truyền từ người ông ngoại xuất thân từ quân nhân. Bà ngoại muốn cô có thể cởi mở hòa đồng hơn nên lựa chọn trường này cũng vô cùng hợp lý. Mặc kệ có tốt hay thân thiện thì cô cũng chẳng quan tâm, đó không phải việc cô cần biết. Tham quan thêm một lát, Nguyệt Như mới chuẩn bị đi tìm lớp học.
Cô tìm đường tới phòng văn thư báo danh. Cô được xếp vào lớp 12C, lớp học có nhiều thành tích cao, hội tụ nhiều nhân tài của trường, cũng may thành tích dự thi vừa rồi cũng không quá tệ, nhưng cũng đủ để vào lớp này. Trần Nguyệt Như cúi chào giáo viên văn thư sau đó xin phép về lớp.
Nguyệt Như không hề biết rằng cuộc sống cùa mình cũng từ đây mà bước sang một trang mới!
Updated 39 Episodes
Comments