Sáng hôm sau.
Tần Diệp tỉnh. Đầu cô bây giờ như sắp muốn nứt ra vậy. Đau quá!
Từng kí ức hỗn loạn. Tần Diệp nhớ là, tối qua cô đã rất bực tức vì nhà của cô bị vấy bẩn. Lửa giận huân tâm cô tìm được một quán rượu ven đường tìm bia chuốc rượu giải sầu. Còn hỏi tại sao quán rượu mà lại gọi bia á, là do ông chú bán rượu bán bia chứ không bán rượu cho cô đấy. Mà... hình như sau đó cô có làm gì với ông chú thì phải...
Tần Diệp giật mình nhìn toàn thân trên dưới đánh giá một lượt.
"Phù..." May quá, không phải như cô nghĩ. Chắc là... cô chỉ nôn hết vào người ta thôi,... Tần Diệp nghĩ mà ngượng gãi gãi tóc.
Chắc phải tìm ông chú để xin lỗi mới được.
Tần Diệp tỉnh táo, cô đánh giá xung quanh.
Căn phòng thực sạch sẽ tươi mát và rộng rãi. Chỉ là không có trang trí gì thôi. Đồ dùng cũng thật mới mẻ như chưa từng động đến. Có chút quạnh quẽ, như là không có người thường xuyên ngủ lại.
Bỗng chốt cửa được vặn, cánh cửa đã mở ra. Người đàn ông với mái tóc che hầu hết đôi mắt đang bưng một tô cháo cùng một ly nước vào. Thấy cô tỉnh, cũng bình thường mà đặt tô cháo cùng ly nước lên tủ đầu giường.
"Cháo với ly nước giải rượu đó, ăn xong thì uống đi."
Tần Diệp tò mò quan sát hắn.
Trừ đôi mắt bị che khuất. Sống mũi ông chú này rất cao. Đôi môi... ehm, nói sao nhỉ? Nhìn qua rất mềm mại muốn... cắn một ngụm.
A phi, cô đang suy nghĩ cái quái gì vậy. Thật sự xin lỗi chú, tôi cũng không ngờ mình lại giở trò lưu manh trong suy nghĩ với chú vậy đâu.
Cằm ông chú cũng không có râu. Chắc là được cạo hằng ngày. Nếu đôi mắt cũng đẹp nữa thì Tần Diệp chắc chắn không ai so bì được với ông chú này. Nhìn kìa, hai cánh tay lộ ra bên ngoài có bắp cuồn cuộn. Chưa thấy chưa sờ qua nhưng Tần Diệp mắt sắc suy đoán ngực rất săn chắc.
"Chú tên là gì thế? Đây là nhà chú hả?" Lúc hỏi không thấy gì nhưng hỏi xong cô mới cảm thấy mình có chút vô lễ thì phải!!
"Không, nhà hàng xóm cho tôi ở nhờ."
"Phó Mặc Nhiệm."
"Xì...ha ha..." Ông chú này cũng biết nói đùa luôn.
"Tên chú rất hay."
"Ồ, vậy hả."
Tần Diệp cũng thấy ông chú này trả lời rất có lệ. Liền cũng không so đo chủ đề này nữa. Cô đi tới vấn đề chính:
"Tối qua, hình như... tôi rất làm phiền chú hả." Cô lên tiếng dò hỏi, giọng nói bỗng lắp bắp.
"Ừm." Rất dứt khoát.
"Tôi có làm gì khác người không? Tôi nôn vào, người chú hả...?"
Kí ức tối qua bỗng hiện lên trong đầu hắn. Cô gái bỗng nhào về phía hắn, thân thể mềm mại ôm hắn gắt gao. Đôi môi mềm mại, hương hương, có mùi chanh rất dịu nhẹ. Chỉ tiếc là cô uống bia nên có chút lẫn với nó. Hắn lúc đó không uống rượu lại dường như có chút say si mê mà đáp lại, nụ hôn nồng nhiệt và cháy bỏng. Nhưng, cô bỗng chốc đẩy hắn ra, hắn còn đang thất thần liền bị cô nôn vào người. Không khí ái muội cũng dập tắt. Phó Mặc Nhiệm có chút ảo não, chỉ một lát ngây người đã chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta luôn. Hắn cởi áo ra, lấy khăn nhúng nước ấm lau sạch cho cô rồi cầm áo ra ngoài.
"..." Phó Mặc Nhiệm có chút chần chờ nói : "...Không... không nôn. Cũng... không làm gì khác người."
Tần Diệp nhẹ nhõm.
"Cảm ơn chú tối qua đã chiếu cố tôi. Nếu có việc gì cần nhờ giúp đỡ, trong phạm vi tôi có thể làm được tôi nhất định sẽ giúp."
"..."
"Ừm."
Hình như cô thấy ông chú có vẻ hơi thất vọng. Chắc là cô hoa mắt.
"Cái đó,... chú có bộ đồ nào chưa mặc không...!?"
"..."
Tuy đôi mắt hắn được mái tóc che đậy nhưng Tần Diệp cảm thấy như đang bị nhìn chằm chằm, rất là ngượng ngùng.
"Quần áo của tôi nhăn hết lại rồi, cứ như vừa bị ai đó vò nát vậy. Như thế ra đường rất không tốt." Ngập ngừng một chút cô nhanh chóng nói tiếp: "Không thì cho tôi mượn cái mũ cùng khẩu trang cũng được ạ."
"Ừm."
Hắn bước lại gần tủ, lựa chọn một hồi.
Tần Diệp hoảng hốt nghĩ tới cái gì đó. Đúng rồi, cô đã bá chiếm phòng ngủ của ông chú một đêm. Chắc chú ấy ngủ sofa khó chịu lắm. Tần Diệp hổ thẹn.
"Cái này tôi chưa mặc đâu." Nói rồi đặt bộ quần áo lên giường, hắn tự giác bê luôn cả bát cháo cô đã ăn xong cùng mang ra ngoài. Chỉ là hai bên tai nhờ có mái tóc đã che đi đỏ ửng một mảnh. Mặt hắn cũng có chút nóng bừng, may trời sinh làn da hắn lúa mạch mới không hiện rõ. Phó Mặc Nhiệm ra ngoài, vẫn chưa đi mà lưng dán lên cạnh cửa cúi gầm mặt không thấy rõ thần sắc.
Lúc sau, hắn đi, cô cũng liền ra về rồi.
***
"Ấy, kia là Tần Diệp phải không?" Bỗng có tiếng hét lên, Hoành Hạo giật mình. "Miêu Yêu, em làm sao thế?"
"Tần Diệp ở đó." Theo tiếng nói Hoành Hào quay về phía cô ta chỉ tay. Một bóng dáng quen thuộc khiến hắn ngẩn người. Hồi thần lại hắn chạy theo tới hướng đó, cũng quên mất mà bỏ mặc Tô Miêu Yêu tại chỗ. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt ghen ghét như muốn bốc hỏa nhìn chằm chằm theo hướng hắn ta chạy. Cũng không nói gì mà chạy theo tới.
"Diệp Diệp, em muốn đi đâu vậy?"
"Diệp Diệp, tối qua cậu đi đâu vậy?"
Cả hai người lời nói bất đồng cùng vang lên cùng lúc. Tần Diệp nhíu mày. Sao mới sáng ra cửa đã đạp phải vận đen đủi gì mà cô lại gặp phải hai người không muốn gặp nhất thế này. Cô day day trán muốn chạy thì Hoành Hạo tra nam kéo tay cô lại.
Muốn trốn không được muốn thoát cũng không xong, cô đành quay người lại.
"Làm sao? Tôi muốn đi đâu, ở đâu là quyền của tôi, các người có quyền quản à?"
"Diệp Diệp..."
"Diệp Diệp, tại sao tối qua cậu qua đêm ở bên ngoài vậy? Cậu là con gái ra đường buổi tối rất nguy hiểm có biết không hả?" Cô ta dặn đâu ra vài giọt nước mắt nhìn cô oán trách như một người bạn thân thiết quan tâm cho bạn bè. "Nói nữa,... hức... đường đi lại rất tối nữa, thường xuyên còn có rất nhiều côn đồ đi qua a~"
Trời đang là buổi sáng sớm, vốn đông đúc bắt đầu một ngày mới tươi đẹp. Nhiều người qua qua lại lại cũng bắt đầu bị thu hút chú ý tới đây. Thấy vậy, cô ta càng hăng say, mắt lóe lóe, đột nhiên hét lên một tiếng :
"Cậu,... cậu sao lại mặc sơ mi nam thế này? Rốt cuộc tối qua cậu đã đi với ai?" Mắt rưng rưng liếc Hoành Hạo bên cạnh : "Diệp Diệp, có biết tối qua cậu chạy đi như thế khiến bạn trai cậu lo lắng lắm không? Cậu không quan tâm người bạn này thì cũng phải để ý cảm xúc của anh ấy chứ!..." *lược bỏ một ngàn từ*
Để ý cái beep á!
"Cô có biết xấu hổ không hả? Ngủ với bạn trai tôi lại tỏ vẻ là bạn thân quan tâm tôi ở ngoài đường lớn, muốn nổi tiếng thì tìm cách khác mà nổi, đừng có kéo tôi vào làm bàn dẫm đạp của cô. Nói thật, mặt cô còn dày hơn mấy bức tường luôn rồi đấy!"
"Sao các người không về nơi ở các người làm đi. Nhất thiết phải vấy bẩn nhà tôi, bị tôi phát hiện liền ăn cướp la làng à?" Tần Diệp liếc xéo hai người, cũng phát hiện mưu đồ của Tô Miêu Yêu, cô liền rất hân hạnh phối hợp.
"Diệp Diệp, em..."
"Cậu,... cậu..."
"Nói nữa, tôi mặc áo sơ mi nam các người liền định tội. Vậy ngoài kia nhiều người mặc như vậy, tất cả họ đều cùng ai ở hả?" Cô nghiền ngẫm cười.
"Nhai lại rác rưởi tra nam thì cũng phải biết điều đừng cắn ngược lại người ta thế chứ! Hắn, tôi đá, cô thích thì lấy thôi, tôi cũng rất vui lòng chúc phúc hai người nha!"
Đây là ám chỉ cô ta giành giật rác sao. Tô Miêu Yêu khóe môi giật giật, tức giận mà run bần bật.
Tô Miêu Yêu cùng Hoành Hạo mặt tái mét. Cô ta càng không thể ngờ, người bạn mà cô ta cho là rất ngu ngốc, yếu đuối đến mức cô ta nói gì nghe nấy giờ đang nổi cơn thịnh nộ cắn ngược lại. Mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát.
Tần Diệp cũng liền xoay người đi rồi. Ở lại lâu thêm chắc cô tiện tay mua mấy chai nước mắm dội cho hai người họ mấy phát mất. Cô còn thích tự do lắm, chưa muốn chú cảnh sát mời uống trà đâu. Với lại, họ cũng không đáng cô bẩn tay.
Gặp phải chuyện không vui như vậy, Tần Diệp cũng mệt mỏi, cô sải bước về một căn hộ khác cô đã mua lúc trước. Cũng chưa để đôi nam tra nữ tiện này biết được.
Đám người qua đường, xem kịch cũng xem xong rồi, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi tản ra. Có người hứng thú huýt sáo.
...************...
Updated 49 Episodes
Comments
Nhi Nhi
này phải là dấu "?" chứ Au
2023-01-01
1
Nhi Nhi
chị cũng háo sắc quá rồi đấy
2023-01-01
1
TLL - Hoa Tiểu Điệp 2007
truyện ngọt á tr
2022-11-23
1