Ấm Áp Trong Đêm Tối
Trong căn hộ nhỏ, tiếng thở dốc phát ra thật lớn tựa hồ muốn cho người bên ngoài có thể nghe. Tần Diệp vừa về tới, mở cửa ra, đập vào mắt chính là mảnh vải quần áo nam nữ lộn xộn vương vãi dưới đất, trong phòng ngủ lại nhiều tiếng ái muội của nữ nhân.
Tần Diệp sắc mặt trắng bệch đẩy ra cửa phòng. Cô đang nhìn thấy gì đây!!!
Người bạn trai trên miệng luôn luôn thích cô, yêu cô nhất trên đời cùng người bạn thân nhất, luôn đặt cô lên hàng đầu giờ đây đang quấn quýt lấy nhau. Tấm chăn che hầu như bộ phận dưới để lại một mảnh đầy sắc tình phía trên.
Con mẹ nó, che thì che hết bà luôn đi, còn cố tình để vậy làm người ta đau mắt à!!
"Hai người vui quá nhỉ?". Tiếng nói đột nhiên phát ra khiến hai người kia sững sờ hoảng hốt.
"Diệp Diệp, em nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ!" Hắn cuống cuồng lấy vội khăn tắm che bên hông.
Đồ vật xấu xí kia đã bị che lấp, Tần Diệp cũng liền nhìn lại đây. Tuy mắt cô cũng đã rưng rưng ngấn nước mắt cũng bị cô vô tình quẹt rớt. Hứng thú rã rời đánh giá.
Bị cô nhìn chằm chằm như đang xem thứ gì ghê tởm, Tô Miêu Yêu có chút quẫn bách tức giận nhưng vẫn làm đủ một cái bạch liên hoa trà xanh chính hiệu, bàn tay đưa lên sụt sịt lã chã, yếu ớt nói :
"Diệp Diệp, không phải lỗi do tôi, tôi cũng chỉ vì yêu anh ấy rất nhiều. Tôi đã phải gắng che giấu rất lâu thứ tình cảm không nên có này chỉ vì cậu là bạn tôi... người bạn quan trọng nhất trên đời này! Nhưng,... anh ấy bị hạ thuốc, ... nên mới mắc phải sai lầm này! Có trách, thì trách tôi đi, đừng trách tiền bối."
"Dù cho,...dù cho sự tình đã phát sinh, tiền bối cũng chỉ yêu mình cậu thôi, huhuhu..."
"Chậc!" Tần Diệp rất muốn vỗ tay cho cô nàng này, giới giải trí nợ cô nàng một giải Oscar. Nhìn kìa, người bạn trai yêu thương cô hết lòng cũng đang bắt đầu bối rối, nhìn về phía đóa hoa đang rơi lệ mặt đầy cảm động.
"Cô tởm không tởm a! Chứ tôi bị cô ghê tởm tới rồi! Câu đầu không phải lỗi cô, câu sau liền kêu tôi trách cô đừng trách hắn, nào là cất giấu tình cảm của cô chỉ vì tôi là bạn quan trọng của cô á?"
"Đã ăn cướp rồi còn muốn la làng nữa! Mắc ói chưa hả?" Tần Diệp lạnh lùng từng câu nói vang lên vạch trần tựa như dao cứa rạch từng nhát từng nhát lên bộ mặt giả dối của Tô Miêu Yêu, khiến cô ta sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp ngã.
Hoành Hạo khiếp đảm nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi, vội vàng chạy lại đỡ Tô Miêu Yêu.
"Miêu Yêu, em có sao không?" Hắn quay lại hung hăng trừng cô : "Diệp Diệp, em nhìn em nói gì kìa, bộ dạng y hệt người đàn bà đanh đá ỷ thế hiếp yếu, Miêu Yêu cũng không muốn như vậy, cũng tại vì cái người hạ thuốc anh mới đáng chết! Em không thể đổ lỗi hết cho người vô tội vậy được!"
Khi hắn nói tới người hạ thuốc kia, thân thể Tô Miêu Yêu bỗng nhiên rụt rụt, ánh mắt lóe lóe.
Tần Diệp thấy được cảnh này đã hiểu.
Bị ghê tởm hết lần này tới lần khác, cô thấy dạ dày cũng muốn kháng nghị. Xoay người lại nói:
"Các người khiến tôi buồn nôn quá! Cẩu nam nữ, người thì tra người thì tiện, chó về với chó rất hợp nhau, trước kia tôi mắt mù giờ thấy rõ rồi. Tôi và anh đã không còn mối quan hệ gì nữa. Tác hợp cho hai người đó, tạm biệt!" Tần Diệp rời đi.
"Diệp Diệp, sao em lại có thể như thế!..." Hoành Hạo vội vàng hét lớn muốn chạy tới giải thích tiếp cho cô. Tô Miêu Yêu ngay lúc này thân mình run lên, khóc dữ dội. Hoành Hạo vội dỗ cô ta, liền quay người lại khi, một bóng dáng của Tần Diệp cũng đã không còn. Hắn chỉ đành ngồi lại chăm sóc Tô Miêu Yêu.
Gió mùa thu thổi ngang qua.
Rõ ràng rất mát mẻ, nhưng Tần Diệp lại chỉ thấy lạnh ngắt. Cô lảo đảo đi rồi đi hết con đường vắng tăng lạnh lẽo này. Bước chân cũng vừa đi tới một quán rượu ven đường còn mở bán.
"Chú à, cho tôi thật nhiều rượu đi! Loại nào ngon ngon không quá cay ấy!" Nói rồi cô đã tìm một vị trí ngồi xuống.
Một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang không rõ diện mạo tuổi tác, đeo tạp dề bưng thật nhiều bia tới.
"Chú à, tôi gọi rượu mà!"
"Rượu không tốt cho thân thể!" Giọng nói trầm thấp vang lên.
"Bia cũng có tốt đâu...!?"
Người đàn ông cạn lời, hắn : "Ừ" một tiếng. Là hắn quên.
"Thôi được rồi, uống bia cũng như nhau... Tôi uống nha, chú rảnh thì uống cùng tôi đi!"
Không, hắn rảnh. Nhưng hắn không thể uống.
Say rồi tiểu cô nương này ai đưa về. Xung quanh trời tối đen như mực, một bóng người cũng không có.
"Tôi là mắt mù hay não bị đần mà lại quen hắn vậy không biết!" Lẩm bẩm một câu liền đưa lon bia lên miệng *ừng ừng* uống.
"Khụ." Tần Diệp sặc.
Hai mắt cũng có chút ướt át. Hắn vội vỗ nhẹ lưng cô vài cái. Trong mắt hắn, tiểu cô nương là vì 'thất tình' nên thần trí không rõ uống bia cũng có thể bị sặc. Có chút đau đầu.
Không, không phải thế đâu! Tần Diệp nếu mà biết tiếng lòng hắn, cô nhất định sẽ phản bác. Bị sặc đến là do cô lần đầu tiên uống bia, bị khó chịu mắt mới như vậy không chịu khống chế ướt. Tuy quan hệ của ba người, cô và hai người kia rất mật thiết, quan trọng tới mức như người nhà của nhau. Nhưng giờ khắc mà cô bị hai người kia trong tối ngoài sáng phản bội , cũng khó chịu rớt vài giọt nước mắt mà thôi. Muốn mượn rượu bia làm thần trí mơ hồ cũng chỉ là muốn quên đi trước kia hình ảnh ngu đần của cô. Chỉ tiếc, Tần Diệp không biết.
Còn mơ hồ nói tiếp.
"Hai người kia cũng thật ghê gớm! Lại trơ trẽn đến mức xằng bậy ngay trong nhà tôi nữa cơ. Tưởng tôi không về nên hú hí với nhau tìm kích thích à...!?" Tần Diệp lại mở thêm lon bia nữa uống.
Giờ cô đã có chút choáng váng. Mặc dù vị của bia khó có thể uống, nhưng tác dụng của nó cũng tốt thật, nên Tần Diệp đành cố nuốt xuống. Tinh thần cô tê mỏi, cũng theo đó nói nhăng nói cuội:
"Huhuhu! Chung cư của tôi. Nó đã bị vấy bẩn. Đó là dùng tiền của tôi để mua đó. Nghĩ thôi tâm gan cũng cồn cào, sót muốn mệnh. Huhuhu...!!!"
Đây mới thật sự là lý do khiến cô gái nhỏ buồn đi!
Người đàn ông sửng sốt, ngẫm lại, khóe môi nhịn không được cong cong. Nghĩ đến cái gì hắn liền thu hồi, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Đã không thể uống được nữa!" Nhìn cô muốn uống thêm trong khi giây tiếp theo liền muốn gục, hắn nhịn không được giơ tay ngăn cản lại. Lại bị cô ôm lấy thật chặt.
Hắn bất đắc dĩ.
"Nhà cô ở đâu?"
"Hỏi làm gì a, à có phải chú thích tôi nên muốn có địa chỉ nhà tôi hả? Rất tiếc là nhà tôi bị đôi cẩu nam nữ kia vấy bẩn rồi."
"Vậy tôi đưa cô tới khách sạn."
"Không được, tôi mới không ở khách sạn đâu, tôi muốn ở cùng chú cơ!"
Bình thường hắn cảm thấy nữ nhân rất phiền phức. Nhưng sau khi say rượu xong, nữ nhân lại càng phiền phức.
Hắn đành đích thân đưa cô về căn hộ hắn đang ở. Cởi giày cùng áo khoác ra hắn liền lôi chăn quấn lấy người cô rồi xoay người đi ra ngoài.
Chớp mắt. Một thân thể quyến rũ từ sau nhào vào ôm lấy hắn từ sau lưng. Thân mình đột nhiên cứng đờ. Sự mềm mại cứ cọ đi cọ lại ở lưng hắn. Không đề phòng hắn liền bị kéo xuống ngã vào người cô gái.
Môi cả hai trong nháy mắt liền chạm phải. Tần Diệp còn không tự biết, chỉ thấy dường như nếm tới gì mềm mại tựa pudding giống nhau, cô liền hé môi gặm cắn. Đầu lưỡi lại nhanh chóng tiến công, hai người nhất thời liền môi lưỡi dây dưa phát ra tiếng làm người thấy thẹn.
...****************...
Updated 49 Episodes
Comments
Nhi Nhi
người yêu cùng bạn thân, một combo chu cay😂
2023-01-01
1
TLL - Hoa Tiểu Điệp 2007
tác giả viết hay ạ
2022-11-23
3