Chương 18: Về nhà chính

Lạc Lạc phủ nhận: “Em vì sao lại nói như vậy, ngày hôm đó nhìn thấy em nằm bất động chị đã sợ đến toàn thân run rẩy.”

“Ngón trỏ của chị có đeo nhẫn."

Cô ta bất động, nhớ lại ngón trỏ của Mạc Gia Kỳ có đeo một chiếc nhẫn mẫu thiết kế tuy đơn giản nhưng lại không bán đại trà, là được đặt thiết kế riêng.

“Hôm nay chị đã bỏ nó ở nhà, lần sau sẽ để em sờ lại. Đến khi đó không nhận ra chị thật sự sẽ buồn đấy.”

Yên Hải Bình mang theo giọng nói vui mừng: “Chị có thể gọi về cho ba em không? Em bất tỉnh lâu như vậy chắc ba sẽ lo lắm.”

“Được, đọc số cho chị.”

Sau khi nhập dãy số, cô ta liền điện người nhà của cậu bé.

“Alo, xin hỏi là ai?”

“Con anh gặp tai nạn, tôi đã đưa thằng bé vào bệnh viện, nó muốn báo với anh một tiếng.”

“Cái gì? Tình hình thế nào?”

Lạc Lạc không tìm hiểu tình trạng của Yên Hải Bình nhất thời không biết đáp cái gì, đành nói những gì bản thân biết.

“Mắt không nhìn thấy được nữa.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tôi, vẫn còn một số chuyện. Cô chăm sóc đứa trẻ này được không, tôi sẽ trả một số tiền xứng đáng.”

Yên Xích đã tìm cho Yên Hải Bình một bảo mẫu nhưng có vẻ cậu bé không thích người đó cho lắm, sợ rằng xảy ra chuyện này người bảo mẫu cũng trốn đi biệt tích, chỉ có thể trông chờ vào người đã giúp đỡ con trai cậu ta.

Đâm lao thì phải theo lao, Lạc Lạc đánh bạo nói: “Không thành vấn đề.”

Tự ôm công lao về mình trong khi người nhà cô ta là người gây tai nạn. Đôi mắt của Yên Gia Bình chỉ tiếc rằng không nhìn thấy biểu cảm của Lạc Lạc, gương mặt thật dần lộ ra.

Yên Hải Bình nằm trở lại giường bệnh, cậu nhóc hiểu chuyện nên không níu kéo Lạc Lạc ở lại, cả hai chỉ nói thêm vài câu.

Mạc Gia Kỳ về đến nhà chính, cổng lớn rộng mở đón chào. Cho dù có bước qua cánh cổng này bao nhiêu lần cũng không chán, chạy thêm một đoạn cô hạ cửa kính xuống để hít thở mùi thơm dịu dàng tỏa ra từ khu vườn do chính tay Túy Liên trồng.

Căn nhà rộng đến mức dư thừa cũng may là có thêm quản gia và một số người làm lắp đi khoảng trống. Mạc Gia Kỳ xuống xe chạy nhanh vào trong, nhìn lại từng ngóc ngách quen thuộc, bóng hình của Túy Liên cắm cúi cắt tỉa hoa bên bệ cửa sổ.

Cô nhẹ nhàng tiếp cận: “Hai loại hoa này kết hợp với nhau trông không ổn lắm.”

“Còn chưa ra thành quả, vội cái gì?” Túy Liên dừng động tác tiếp tục nói “Lão Uy bảo con về sao?”

“Không đúng, không đúng, là con mang lão Uy về cho mẹ.”

Bà ta vẫn tiếp tục cắm hoa, nếu Mạc Gia Kỳ đã nói như vậy Mạc chủ tịch nhất định đã hủy chuyến bay rồi.

“Muốn ăn gì đây, ta đi chuẩn bị.”

Cô lại cầm cái hộp quà rẻ tiền kia, lấy vòng tay đeo vào cho Túy Liên, vẫn là câu nói cũ: “Giá thành không bằng cái bó hoa mẹ đang cắt tỉa, có chê hay không?”

Bà ta thẳng thắn đáp: “Rẻ tiền nhưng đẹp lắm, cảm ơn con.”

Túy Liên buông kéo xuống hôn lên trán Mạc Gia Kỳ, làm cô ngại đến đỏ mặt. Tự đeo cái còn lại vào cổ chân mình, chẳng biết nó tèo đời khi nào nhưng hai đại nhân vật đã đeo, cô còn lý do nào để thoái thác, thật lòng thì cảm thấy hạnh phúc hơn trước kia rất rất nhiều.

Trước khi chết cũng không phải là không có bộ trang sức của gia đình, nhưng một là cô không nguyện ý đeo cùng họ, hai là bọn họ chủ động tặng cho cô.

Thượng Lâm được sắp xếp một phòng ngủ dành cho người làm, đây là lần đầu tiên anh đến Mạc Gia. Trước đây đều là đứng ở trụ sở của tập đoàn ULK để tiếp chỉ thị của Mạc chủ tịch.

Buổi tối hôm đó Thượng Lâm đi dạo vài vòng ở Mạc Gia, vô tình bắt gặp gia đình bọn họ ngồi ở giữa vườn hoa cùng nhau trò chuyện, anh định xoay người rời đi nhưng cuộc trò chuyện đấy lại nhắc đến cái tên Thượng Lâm.

Giọng nói lãnh đạm của Mạc Gia Uy: “Ta đang cân nhắc có nên đuổi việc Thượng Lâm hay không?”

Cô vội nói đỡ: “Đừng nói ba không thích việc anh ta phóng nhanh vượt ẩu, thật ra không có chuyện đó đâu. Hôm đó là ngày mưa, bọn con đi vô cùng vô cùng chậm. Bắt gặp cảnh tai nạn, chiếc xe đâm người rồi bỏ trốn, chỉ là vô thức bị lôi vào thôi.”

Nhìn thấy Túy Liên định nói gì đó, Mạc Gia Kỳ lại nói tiếp sẵn nói thì nói luôn một thể.

“Bị cảm là do con ép anh ấy không được phép nói lại, là chủ ý của con.”

Mạc chủ tịch nhíu mày hỏi lại: “Bị cảm? Khi nào?”

Mạc Gia Kỳ quên mất việc lão Uy chưa biết chuyện cô bị cảm, đành cười ngu một cái rồi không có giải thích gì thêm, Mạc chủ tịch lại bắt đầu cau có rồi.

Túy Liên nhấp ngụm trà đầy tao nhã: “Ta đang cân nhắc việc thuê một nữ vệ sĩ, như thế thì tốt hơn. Thượng Lâm quá đẹp trai, con gái ta sợ rằng bị thu hút mất thôi.”

Cô muốn nói thẳng ra rằng trước đây nợ Thượng Lâm một mạng, không có ý nghĩ sẽ yêu đương với anh. Chuyện thân phận Mạc Gia Kỳ không để ý, dù sao gia đình cô cũng giàu, lấy một người nghèo biết phấn đấu, không chết được.

Nhưng trước mắt có một nghìn lý do không thể yêu Thượng Lâm, vấn đề không nằm ở bản thân là do đối phương có quá nhiều định kiến về cô.

Chapter
1 Chương 1: Cưỡng ép tự sát
2 Chương 2: Trùng sinh
3 Chương 3: Vô tâm đến vậy sao
4 Chương 4: Tôi từ khi nào lại trở thành biến thái
5 Chương 5: An quản gia thật sự đã già rồi
6 Chương 6: Không đúng với những gì người khác nói
7 Chương 7: Không thể trốn thoát
8 Chương 8: Nhắc lại chỉ thấy hổ thẹn
9 Chương 9: Rắc rối mọc chân
10 Chương 10: Chuẩn hơn dự báo thời tiết
11 Chương 11: Tôi không dám, anh dám không?
12 Chương 12: Tông trúng người rồi
13 Chương 13: Cùng nhau bị đòn
14 Chương 14: Bị cảm
15 Chương 15: Đừng tìm tôi nữa
16 Chương 16: Ký ức mờ nhạt
17 Chương 17: Nói dối trắng trợn
18 Chương 18: Về nhà chính
19 Chương 19: Ngang nhiên vậy sao?
20 Chương 20: Mở màn cho cuộc phản kích
21 Chương 21: Lạc Lạc thật cao tay
22 Chương 22: Cô lại vì chuyện không đâu mà kích động rồi
23 Chương 23: Một người là đủ rồi
24 Chương 24: Ngưỡng cửa nhà anh thật cao
25 Chương 25: Vẻ cô độc của kẻ phản diện
26 Chương 26: Để càng lâu sẽ càng đau
27 Chương 27: Thượng Lâm thay đổi rồi
28 Chương 28: Đến nông trại hoa
29 Chương 29: Chạm mặt bạn thân
30 Chương 30: Thượng Lâm xuống bếp
31 Chương 31: Loại này vẫn còn nhẹ
32 Chương 32: Thật khả nghi
33 Chương 33: Hoàng Hôn dịu dàng
34 Chương 34: Thay con gái trút giận
35 Chương 35: Mạc chủ tịch là người biết cuối cùng
36 Chương 36: Thiên vị
37 Chương 37: An Phong bị uy hiếp
38 Chương 38: Chăm sóc da cho anh
39 Chương 39: Thật sự đau mắt
40 Chương 40: Nhận nhiệm vụ
41 Chương 41: Vạch trần
42 Chương 42: Tham lam
43 Chương 43: Những mảnh ghép riêng lẻ
44 Chương 44: Ra mắt ông bà ngoại
45 Chương 45: Lấy lại sự trong sạch
46 Chương 46: Tôi tin
47 Chương 47: Quấy rối
48 Chương 48: Chiến tranh lạnh
49 Chương 49: Hoà giải
50 Chương 50: Suýt thì bại lộ
51 Chương 51: Đến nhà An Phong
52 Chương 52: Nói sai rồi
53 Chương 53: Sinh nhật tôi
54 Chương 54: Lạc Lạc trở mình
55 Chương 55: Nói đùa không vui
56 Chương 56: Ông bà Mạc
57 Chương 57: Thảnh thơi
58 Chương 58: Gặp lại Thẩm Cửu
59 Chương 59: Lão Uy biết chuyện
60 Chương 60: Doãn Hiếu
61 Chương 61: Thất tình
62 Chương 62: Tâm ý
63 Chương 63: Bọn họ thật ấm áp
64 Chương 64: Hỏng rồi
65 Chương 65: Con nuôi
66 Chương 66: Biến cố khi xưa
67 Chương 67: Thích ứng
68 Chương 68: Hoa anh túc
69 Chương 69: Lạc Lạc chơi lớn
70 Chương 70: Truy lùng Lạc Lạc
71 Chương 71: Hắc Hắc bị thương
72 Chương 72: Xuất thân của Lạc Lạc
73 Chương 73: Vào phòng cấp cứu
74 Chương 74: Thời gian của nhau
75 Chương 75: Món quà tặng kèm
76 Chương 76: Trả lại
77 Chương 77: Một buổi đi dạo đáng mong chờ
78 Chương 78: Đón Tiểu Bình tan học
79 Chương 79: Thất Diệp thật khả nghi
80 Chương 80: Lời nói yêu cô
81 Chương 81: Cái chết của mẹ Thượng Lâm
82 Chương 82: Suy nghĩ nhiều một chút
83 Chương 83: Kết cục của Lạc Lạc
84 Chương 84: Bọn họ nói sai rồi
85 Chương 85: Đừng lún sâu
86 Chương 86: Đã có kết quả
87 Chương 87: Giải thoát
88 Chương 88: Doãn Hiếu trùng sinh
89 Chương 89: Đoàn tụ
90 Chương 90: Cắt dứt mọi quan hệ với ông bà Mạc
91 Chương 91: Viễn Hạ Miên
92 Chương 92: Trở về
93 Chương 93: An Phong nhận ra rồi
94 Chương 94: Anh vẫn còn thiếu kinh kiệm
95 Chương 95: End
Chapter

Updated 95 Episodes

1
Chương 1: Cưỡng ép tự sát
2
Chương 2: Trùng sinh
3
Chương 3: Vô tâm đến vậy sao
4
Chương 4: Tôi từ khi nào lại trở thành biến thái
5
Chương 5: An quản gia thật sự đã già rồi
6
Chương 6: Không đúng với những gì người khác nói
7
Chương 7: Không thể trốn thoát
8
Chương 8: Nhắc lại chỉ thấy hổ thẹn
9
Chương 9: Rắc rối mọc chân
10
Chương 10: Chuẩn hơn dự báo thời tiết
11
Chương 11: Tôi không dám, anh dám không?
12
Chương 12: Tông trúng người rồi
13
Chương 13: Cùng nhau bị đòn
14
Chương 14: Bị cảm
15
Chương 15: Đừng tìm tôi nữa
16
Chương 16: Ký ức mờ nhạt
17
Chương 17: Nói dối trắng trợn
18
Chương 18: Về nhà chính
19
Chương 19: Ngang nhiên vậy sao?
20
Chương 20: Mở màn cho cuộc phản kích
21
Chương 21: Lạc Lạc thật cao tay
22
Chương 22: Cô lại vì chuyện không đâu mà kích động rồi
23
Chương 23: Một người là đủ rồi
24
Chương 24: Ngưỡng cửa nhà anh thật cao
25
Chương 25: Vẻ cô độc của kẻ phản diện
26
Chương 26: Để càng lâu sẽ càng đau
27
Chương 27: Thượng Lâm thay đổi rồi
28
Chương 28: Đến nông trại hoa
29
Chương 29: Chạm mặt bạn thân
30
Chương 30: Thượng Lâm xuống bếp
31
Chương 31: Loại này vẫn còn nhẹ
32
Chương 32: Thật khả nghi
33
Chương 33: Hoàng Hôn dịu dàng
34
Chương 34: Thay con gái trút giận
35
Chương 35: Mạc chủ tịch là người biết cuối cùng
36
Chương 36: Thiên vị
37
Chương 37: An Phong bị uy hiếp
38
Chương 38: Chăm sóc da cho anh
39
Chương 39: Thật sự đau mắt
40
Chương 40: Nhận nhiệm vụ
41
Chương 41: Vạch trần
42
Chương 42: Tham lam
43
Chương 43: Những mảnh ghép riêng lẻ
44
Chương 44: Ra mắt ông bà ngoại
45
Chương 45: Lấy lại sự trong sạch
46
Chương 46: Tôi tin
47
Chương 47: Quấy rối
48
Chương 48: Chiến tranh lạnh
49
Chương 49: Hoà giải
50
Chương 50: Suýt thì bại lộ
51
Chương 51: Đến nhà An Phong
52
Chương 52: Nói sai rồi
53
Chương 53: Sinh nhật tôi
54
Chương 54: Lạc Lạc trở mình
55
Chương 55: Nói đùa không vui
56
Chương 56: Ông bà Mạc
57
Chương 57: Thảnh thơi
58
Chương 58: Gặp lại Thẩm Cửu
59
Chương 59: Lão Uy biết chuyện
60
Chương 60: Doãn Hiếu
61
Chương 61: Thất tình
62
Chương 62: Tâm ý
63
Chương 63: Bọn họ thật ấm áp
64
Chương 64: Hỏng rồi
65
Chương 65: Con nuôi
66
Chương 66: Biến cố khi xưa
67
Chương 67: Thích ứng
68
Chương 68: Hoa anh túc
69
Chương 69: Lạc Lạc chơi lớn
70
Chương 70: Truy lùng Lạc Lạc
71
Chương 71: Hắc Hắc bị thương
72
Chương 72: Xuất thân của Lạc Lạc
73
Chương 73: Vào phòng cấp cứu
74
Chương 74: Thời gian của nhau
75
Chương 75: Món quà tặng kèm
76
Chương 76: Trả lại
77
Chương 77: Một buổi đi dạo đáng mong chờ
78
Chương 78: Đón Tiểu Bình tan học
79
Chương 79: Thất Diệp thật khả nghi
80
Chương 80: Lời nói yêu cô
81
Chương 81: Cái chết của mẹ Thượng Lâm
82
Chương 82: Suy nghĩ nhiều một chút
83
Chương 83: Kết cục của Lạc Lạc
84
Chương 84: Bọn họ nói sai rồi
85
Chương 85: Đừng lún sâu
86
Chương 86: Đã có kết quả
87
Chương 87: Giải thoát
88
Chương 88: Doãn Hiếu trùng sinh
89
Chương 89: Đoàn tụ
90
Chương 90: Cắt dứt mọi quan hệ với ông bà Mạc
91
Chương 91: Viễn Hạ Miên
92
Chương 92: Trở về
93
Chương 93: An Phong nhận ra rồi
94
Chương 94: Anh vẫn còn thiếu kinh kiệm
95
Chương 95: End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play