" Tiểu Tinh Tinh, lại đây nào, ngôi sao nhỏ của anh,..." .
Aaaa, phừng... Như ngọn sóng dâng trào.. Ôi, không, mình mơ quái gì thế này, cái tên ấy lại dám xuất hiện trong giấc mơ của mình. Tôi hoảng hốt, ngồi bật dậy, không ngờ cái tên Lý An Huy này lại ám mình tới cả trong mơ thế này.
-"Mẹ à, con đi đây, muộn rồi". Tôi vừa ngoạm lấy mẫu bánh mỳ mẹ nướng dở, chạy vụt ra cửa.
-" Con bé này, còn chưa chải tóc nữa, lấy thêm hộp sữa không này".
Hazzz, mẹ thật là, tôi đâu phải trẻ con nữa, nếu thật sự đem sữa đến lớp, sợ rằng cả lớp cười chết mất.
Cái tên đáng ghét này đến sớm phết nhỉ, ngày nào cũng gặp, đến cả trong mơ cũng trêu chọc mình. Có điều, phải công nhận rằng cậu ấy thật sự đẹp như tượng tạc. Ngồi trầm tĩnh nhìn xa xăm ra cửa sổ, trông như một nam thần chính hiệu, trầm tĩnh, nghiêm chỉnh, khác hẳn bộ dạng ngày thường.
-" Này, ngôi sao nhỏ nhìn gì mà bất thần thế?".
-" Đừng gọi tớ lung tung thế, hứ...". Tôi đỏ mặt, miệng mấp máy. Đúng là tên này chẳng thể nghiêm túc nổi một giây, vừa mới thầm khen đã quay về dáng vẻ ban đầu rồi.
Tiếng bước chân lộp cộp từ xa, ngày càng vang vọng lại, bóng dáng cao cao vừa xuất hiện đã kèm theo giọng nói vang vọng :" các em hôm nay làm thử bài kiểm tra toán nhé, tôi sẽ đánh giá chung lại tình hình học tập của lớp".
Ôi, không phải chứ, vừa nhập học vài hôm đã làm kiểm tra rồi.
-" Không, không, chết mất thầy ơi..."
-" Tôi muốn chết mà, hu hu..."
Thầy Trần nâng cặp kính tri thức, dứt lời :" trật tự, ai ồn ào ra khỏi ra lớp, phạt!".
Tôi đúng kiểu có thù oán với môn toán nhất, những con số chạy loạn xạ trước mặt, những đồ thị ngoằn ngoèo, những hình không gian càng nhìn càng ẩn như vả vào mặt tôi bôm bốp " mau khám phá tui nè, mau phá giải tui nè". " Aaa, tụi bây im hết đêyyyy...."
Chả bù cho các môn tiếng Anh, Văn học, tôi học rất tốt. Tôi yêu ngôn ngữ các nước phương Tây, các bảng chữ cái La-tinh hay có sở thích tìm hiểu, nghiên cứu văn hóa, văn chương, thơ ca, thi phú của nước nhà. Nhưng sao không dừng lại ở đó, ông trời đã sinh ra Diệp Tinh tôi, sao còn sinh ra môn Toán làm gì. Đúng là thiên địch của tôi mà...
-" Tiểu Tinh này, câu 5 lúc nãy cậu làm ra đáp án nào thế?". Là Lâm Thịnh, cô ấy chạy tót xuống bàn của tôi, vừa cười vừa hỏi.
-" Ahaha, tớ làm bừa thôi, tớ khoanh câu B". Tôi gãi đầu trả lời lấy lệ.
-" Đúng cũng được, mà sai cũng chẳng sao, ý cậu thế này phải không. Rất tiếc, câu B sai rồi, câu C mới đúng nhé". Lý An Huy cốc nhẹ vào đầu tôi, vừa châm biếm vừa huýt sáo.
Cái tên này, nói thôi không được sao, động tay động chân làm gì.
-" Thế sao, tớ cũng làm sai rồi, An Huy sau này kèm tớ học toán với nhé!". Lâm Thịnh chớp chớp mắt, nhìn về phía Lý An Huy, giọng trong trẻo bắt chuyện.
-" Không thể gọi là kèm cặp, được học cùng người đẹp như cậu là niềm vinh hạnh của tớ".
Không thể tin được, cái tên này lại thả thính khắp nơi như thế, miệng lưỡi ngọt như mật, đoán chừng Lâm Thịnh đây trái tim nhỏ bé sắp không chịu được, mà vỡ tung mất. Trước mặt mình thì toàn buông lời mỉa mai, châm chọc. còn đối với người đẹp thì... Thật tức chết mình rồi.
Reng reng... Mới đó 11 giờ trưa. Hôm nay tôi hẹn ăn cơm cùng Hướng Uyên, sẵn dỗ dành cô ấy tội lúc sáng dậy muộn.
-" Tức chết tớ mất, tên đó, bla bla bla..."
-" Haha, từ lúc ăn đến giờ, từng câu từng chữ cậu đều nhắc đến tên họ Lý đấy, tớ ngửi thấy mùi gì rồi nha".
Hôm nay đến cả cô bạn thân nhất cũng học tính xấu của tên kia, chọc ghẹo tôi rồi. Tôi lúng túng phân minh :" tớ với tên ấy làm gì có chuyện gì, tránh còn không kịp".
-" Ô hô hô, được rồi, được rồi, Tinh Tinh nhà ta hay mắc cỡ mà".
Nhà ăn hôm nay đông người lắm, tôi có thể thấy các học trưởng, học tỷ khóa trên, nhìn họ thật có khí chất của đàn anh, đàn chị. Qua năm sau, tôi cũng có thể trở thành học tỷ, hy vọng sẽ có chút phong thái của họ, không rụt rè như bây giờ.
-" Tinh Tinh này, tớ nhớ cơm dì nấu quá, hay tan học tớ đến nhà cậu ngủ một đêm nhé". Giọng Hướng Uyên trầm hẳn, đọng lại cả một bầu tâm sự nặng nề.
-" Không thành vấn đề, nhưng dì Thi không về nhà sao ?".
-" Mẹ tớ công tác rồi, mua sẵn thức ăn nhanh, nhưng tớ không muốn, tớ vẫn muốn cơm nhà do chính tay mẹ nấu".
Hoàn cảnh nhà của Hướng Uyên là thế, dì Thi là một người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng, yêu công việc, luôn gánh vác lo toan cuộc sống, vất vả kiếm tiền cho con gái một cuộc sống sung túc. Khác hẳn mẹ tôi, đầu tóc, quần áo luôn thấm mùi dầu mỡ, thịt, rau, luôn cằn nhằn, càm ràm mỗi khi không vừa ý, ấy vậy mà lại là điều khiến ba tôi yêu mẹ nhiều như vậy. Tôi cũng thế, tôi yêu những bữa cơm tươm tất của mẹ, dù điều kiện không đầy đủ nhưng tôi luôn có cảm giác ấm áp khi về nhà.
Tiện thể kéo luôn tiểu Uyên Uyên này về cùng nhau ôn tập toán, không tin không thể đánh bại được nó.
Hôm nay lớp tôi có tiết tự học, nhưng thầy bảo hôm nay sắp có mưa lớn nên tụi tôi có thể về nhà tự ôn tập. Tôi rủ Lâm Thịnh ở lại thư viện cùng học. Cô ấy liếc sang Lý An Huy, tôi hiểu ý :" À, An Huy này, đến thư viện cùng học không, cậu xem..."
-" Ngôi sao nhỏ đã mời thì đi thôi..." Tên này vừa nhướng mày vừa khiêu khích đáp lại.
Thật là, không một phút giây trêu chọc tên này ăn không ngon, ngủ không yên sao.
Tôi đoán Lâm Thịnh thích Lý An Huy, tình ý cô ấy biểu hiện không thể nào che giấu trên khuôn mặt, người đẹp thế này, tính tình lại dễ mến, nam sinh sao mà không thích, có điều không biết tên này nghĩ sao ta, còn nữa, vì sao Hướng Uyên lại không thích cô ấy...
-" Này, tự học không có nghĩa là được suy nghĩ mông lung, cậu có thực sự nghe tớ giảng không?". Cốc cốc...
A, đau, tên này sao có sở thích miệng thì nói tay thì hành động thế này, đẹp trai phải đi đôi với dịu dàng chứ. Tên này đúng là bad boy chính hiệu.
-" Đối với phương trình này các cậu không thể giải theo cách thông thường, phải tìm một ký tự thay thế nó, chuyển dấu qua đây..."
Lúc giảng bài, tên này vô cùng nghiêm túc, tôi bất giác nhìn sang Lâm Thịnh, cô ấy vẫn say sưa nhìn An Huy. Giữa hai người họ dường như có khoảng không nhưng tôi vẫn không chen vào được. Một người giảng, một người nghe vô cùng ăn ý.
-" Nấm lùn này, câu này đã hiểu chưa ?".
-" Ủa cậu bảo ai thế?". Tôi đưa mắt nhìn xung quanh thắc mắc.
-" Haha, ở đây ngoài cậu ra thì còn ai, ngắn ngủn như cái chuông, hay gọi cậu là cái chuông nhỏ nhé!". Tên đó phá lên cười át hẳn cả tiếng gió rít ngoài kia.
-" An Huy cậu đừng trêu nữa, chỉ là đùa chút thôi mà, phải không Tiểu Tinh?". Lâm Thịnh vội lên tiếng nói đỡ.
-" Trễ rồi, bạn tớ vẫn đang đợi, tớ về đây, cảm ơn cậu hôm nay". Tôi tức giận đứng dậy, vội vàng ra về.
-" Này, này, cầm lấy ô của tớ, tớ về cùng cậu một đoạn nhé!". Tên đó vừa nói vừa bước đến cùng tôi.
Tôi quay lại, nhìn thấy Lâm Thịnh đang vẫy tay tạm biệt, nhưng ánh mắt lóe lên một điều gì đó làm tôi rợn người.
Updated 61 Episodes
Comments