" Nhi à, nay là buổi đi hoc lại của con sau mấy ngày nghỉ dưỡng ở nhà. Đến trường nhớ chăm chú học tập đừng để tụt lùi với các bạn nhé" mẹ cô vừa sắp đồ đạc vào cặp vừa nói. Cô thì ngồi ở ghế ăn sáng, đợi cô ăn xong thì bố chở đi học.
Hôm nay cô sẽ được gặp lại chị Vi rồi. Cô nhớ chị ấy lắm, chị ấy rất rất tốt thương cô nữa. Không biết mấy ngày nghỉ chị không gặp được mình có nhớ không? Có lo không? Thật háo hức gặp lại chị
Chở cô đến cổng trường thì bố bế cô xuống để tự vào, vì trường không cho phép phụ huynh đi theo vào chỉ được lai đến cổng và các con tự vào.
Cô chào tạm biệt bố rồi chạy lon ton vào. Thật sự với thân hình lớp 1 giờ của cô thật sự quá nhỏ đi. Đang từ một đứa trưởng thành lớn giờ lại làm một đứa trẻ con thật khổ sở. Nhưng không sao vì tương lai sáng lạng của bản thân phải cố gắng.
" Mình phải vào lớp cất cặp rồi đi tìm chị Vi. Không biết chị ấy đâu rồi? Chị có khoẻ không nữa?"
Chạy vào lớp đee cặp sách ngay ngắn ở ghế cô chạy sang dãy nhà C của khối lớp 4 để tìm chị. Ngó ngang ngó dọc không thấy chị Vi đâu cô liền hỏi ngay một chị cùng lớp với chị Vi.
" Chị ơi, chị có thấy chị Vi đâu không ạ?"
" Hình như cậu ấy ở chỗ rừng nhân tạo đó em, thấy bảo ra đó xem mấy khóm hoa mới hôm qua trồng."
Chị kia cũng đáp lại câu hỏi của Nhi, mắt nhìn về phía khu rừng. Nơi có những cái cây xanh, có rất nhiều hoa với có mấy cái xích đu và ghế. Nhà dựng lên khu rừng này vừa để cho đẹp, cũng để giảng dạy về bảo vệ môi trường và lâu lâu cũng dẫn học sinh ra hoạt động ngoại khóa, cắm trại rất vui.
Cô nhìn theo hướng của chị kia và chạy theo đi ra ngó từng chỗ một. Thấy ở bên chỗ khóm hoa sao có bóng người, người đó mặc chiếc váy màu xanh lá nhạt trên đầu là hai búi tóc như sừng trâu. Cô nhận ra ngay đó là chị Vi của mình thì chạy ùa tới.
" Aaa.... chị Vi ơi em tìm thấy chị rồi"
Đứa bé kia quay lại vẻ mặt có chút kinh ngạc. Sau đó là vẻ mặt buồn và mếu máo như sắp khóc chạy lại ôm lấy cô. Vỗ về vuốt tóc cô, nhìn quanh một vòng người cô như thể mấy năm không gặp.
" Nhi em đi học lại rồi à? Em khoẻ chưa? Chị không thấy em đi học chị sang lớp hỏi bạn em thì bạn em nói em ở bệnh viện vì xuýt bị đuối nước. Sao em lại bất cẩn như vậy chứ, nhỡ làm sao thì sao."
Chị ấy vừa nói vừa mếu máo. Đúng là đứa trẻ thì rất dễ khóc a.
" Em không có sao mà, chị nhìn nè em khoẻ re à. Em nhớ chị lắm á." Vừa nói cô vừa nở nụ cười tươi rói. Cô biết chị sẽ lo nhưng không nghĩ chị lại lo cho cô đến mức này. Thật là tội lỗi khi để chị lo đến phát khóc thế này.
Cô từ khi còn ở mẫu giáo rất ít bạn bè. Cô không thích kết bạn, đến lớp cô chỉ lôi những con gấu bông, những đồ mà cô hay chơi mang ra một góc nghịch. Lên tiểu học cô cũng không mấy bạn bè có chị Vi là thân nhất. Rồi lớp 3 Minh chuyển đến thì do mẹ cô và bố Minh là bạn nên hai đứa mới chơi thân với nhau. Sau này lên trung học cơ sở và trung học phổ thông hai đứa vẫn chơi với nhau. Đi học đi với nhau, có ăn uống cũng chia nhau, ngủ cùng nhau. Chơi thân cũng cỡ khoảng gần chục năm, sau này ra trường thì cùng nhau lên thành phố Nam Hà sống mỗi đứa một định hướng.
Thời gian cũng cứ thế trôi đi, từng ngày từng tháng từng năm cô vẫn luôn cố gắng hơn quá khứ kia để hiện tại cô phải giỏi. Phải nhận được sự công nhận của thầy cô và bố mẹ. Phấn đấu để kết quả học tập phải vượt hơn các bạn cùng trang lứa. Cấp 1 nó cũng là một phần nền móng cho cấp 2 sau này của cô nên phải phấn đấu hết mình, phấn đấu hết ga hết số.
Năm nay cô cũng đã lên lớp 3 rồi cũng là thời điểm mà phải chia tay chị Vi. Người chị mà cô rất yêu thích. 2 năm qua 1 chị em cô ở trường rất vui vẻ, mỗi lần tan ra chơi là chị lại rủ cô đi ra khu rừng của trường để ngắm những bông hoa, rồi lại cho cô những cái kẹo xinh xinh. Lâu lâu thì giảng bài những bài mà cô không hiểu. Chị ấy hết sức tận tâm với cô, nếu chia tay không biết chị ấy có khóc như lúc cô ra viện đi học lại không.
" Chị Vi, bó hoa nhỏ nhỏ với mấy cái kẹo này em tặng chị. Hoa này là em tự gấp đó em biết nó không đẹp lắm chị đừng chê nha." Cô hẹn chị Vi ở khóm hoa sao, xoè bàn tay nhỏ bé đứa cho chị 2 món quà. Hơi ngượng ngùng vì cô là đứa rất hậu đậu không khéo léo nên bông hoa tự gấp thật xấu.
" Không xấu không xấu, hoa của Nhi là đẹp nhất kẹo của Nhi cũng ngọt nhất, và chị cũng thích Nhi nhất. Chị phải lên trung học em ở tiểu học nhớ phải học thật tốt, cố gắng tìm thêm bạn bè để chơi với em đi nhé. Có gì không hiểu thì có thể hỏi bạn bè nữa, nhớ phải chọn những người bạn tốt để chơi nhé. Xa chị rồi không có được khóc, cũng không được để ai bắt nạt nha."
Chị ấy xoa đầu cô, dặn dò từng chữ. Đôi mắt ngân ngấn nước, có lẽ chị phải nhẫn nhịn lắm mới không khóc to. Có lẽ chị nghĩ chị đã lớn rồi không thể nào khóc lóc to như một đứa trẻ con nữa nên phải kìm nén.
Cô nhìn chị ngấn nước mắt mà cô cũng muốn khóc theo. Thật sự thì cô là người chỉ cần thấy người khác khóc là cô liền khóc theo, cô đã khóc rất to vì cô thật sự cũng không muốn rời xa chị. Cô sẽ nhớ chị lắm, không có ai thân thiết với cô bằng chị cả. Dù không muốn chị đi nhưng vẫn phải tạm biệt vì chuyển cấp đó là điều bắt buộc đối với học sinh và cũng là mong muốn của học sinh và phụ huynh, đâu ai muốn con mình đúp học lại đâu.
" Chị đừng quên Nhi nhé!"
_________Bé đây là ranh giới________
Vậy là cái ngày cô vào lớp 3 cũng đã đến. Cô nhớ là vào ngày nhận lớp thì Minh cũng đến. Quê Minh ở Nam Châu, nhưng vì bố mẹ ly dị Minh ở với bố nên chuyển về đây sinh sống và học tập tại đây.
Làm quen với nhau, giúp đỡ nhau trong những lần làm bài tập và còn có lần bố Minh dẫn đến nhà cô chơi nên tình bạn giữa cô và Minh càng thêm gắn kết hơn.
Chẳng mấy lại đến những kì thi giữ kỳ và cuối kỳ rồi kết thúc năm học. 1 năm qua cô quen với rất nhiều bạn mới và cũ nhưng cô cũng vẫn không quên được chị Vi. Có lẽ chị Vi là một phần ký ức tươi đẹp nhất mà cô có khi mới chập chững bước vào lớp 1. Bây giờ cô lại có thêm một người bạn tốt là Minh cũng sẽ luôn bên cô. Nghĩ lại cũng thật tốt khi họ đã bước vào cuộc sống của bản thân mình.
Cô và Minh cũng dần lớn lên và chẳng mấy đã học lớp 9, năm học cuối cùng quyết định cuộc đời cô là học trường công hay trường tư. Không hiểu sao nhưng cô thật sự rất ghét học ở trường tư. Có lẽ do vài ngôi trường tư quy củ và luật lệ khá lỏng lẻo và không quan tâm đến học sinh khiến môi trường nhiều học sinh hư nên cô khá ghét.
Trong những năm qua cô cũng đã rất cố gắng, nếu so với lúc chưa trùng sinh thì có năm cấp 1 cô có giấy khen còn từ lúc lên cấp 2 thì không có nữa nhưng bây giờ đã khác. Năm nào cô cũng có giấy khen nha, gia đình cô rất vui nữa. Cứ đà này khả năng được học đại học của cô sẽ là rất cao. Thật mong chờ cuộc sống đại học, có lẽ sẽ hơi vất vả vì tự lập.
" Nhi, mày xem cái đề này có phải bị sai câu hỏi không? Sao tao tính không ra hết vậy? Mày có ra không." Minh cầm tờ đề toán ra bàn cô hỏi. Thời gian này cô và Minh đang học lớp 9 và ôn làm các đề để có thể sắp sửa cho kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.
" Tao cũng không ra cơ. Ê mày hay thầy cho sai đề, hỏi thầy thử đi". Cô nhìn ngắm tờ đề một lúc rồi cũng quay qua nói lại với Minh để hỏi thầy ra đề.
Thật sự mà nói thì Toán, Lý, Hoá, Anh cô học rất là dở tệ nhưng may mắn là lúc thi thì Lý, Hoá coi dễ rồi còn Toán thì cô chơi mấy câu dễ trước, mấy câu khó nếu khó quá thì đành chịu vậy còn làm được ít nào thì vẫn làm ít đó, môn Anh thì lụi đâu trúng đó. Cô cũng biết thi tuyển sinh trung học phổ thông chỉ thi Toán, Văn, Anh nên cô không lo Lý, Hoá gì nữa.
" Mày hỏi hay tao hỏi đây?". Mình quay sang hỏi cô, tay thì cầm bút quay quay.
" Mày đi tao ngại hỏi". Cô đáp lại một cách cũng có chút đắn đo rồi lại cúi xuống nhìn tờ đề trên tay mình.
" Thưa thầy...." Sau khi Minh hỏi xong thì vấn đề cũng đã được giải đáp, đúng là đề thấy cho là sai nên không thể nào giải ra kết quả được. Sửa lại đề thì đôi bạn cùng tiến này lại bắt tay vào làm việc với đề tiếp. Phải cũng nhau cố gắng đỗ vào trường hẳn hoi để học tốt hơn.
Thời gian cũng không còn nhiều nữa chỉ còn 10 ngày nữa là kỳ thi đến rồi, sắp phải tạm biệt mái trường trung học cơ sở này rồi. Cũng khá nhiều kỷ niệm ở đây, 4 năm gắn bó nhưng cô chỉ chơi với Minh là thân còn những người khác cô chỉ như làm quen cũng ít nói chuyện thân thiết.
Chị họ cô thì khác lớp, anh họ cùng lớp nhưng tính nhút nhát lúc nào cũng bị bắt nạt. Suốt 4 năm chỉ cần bị bắt nạt ngay trước mặt cô là cô đều sẽ bảo vệ anh. Đôi khi cô còn đánh nhau với cả lũ con trai, nhưng cô không khóc. Vì dù kiếp trước hay sau thì cô cũng đều sẽ làm vậy. Cô sẽ bảo vệ người thân của mình dù bị đánh cũng sẽ không khóc cầu xin ai.
Bây giờ cô sắp được giải thoát đến môi trường mới, thật mong chờ vào ngôi trường ấy. Ngôi trường mà cô đã đăng ký vào danh sách thi tuyển sinh. Ngôi trường mà kiếp trước cô từng học, đứng thứ 2 của huyện. Trường Trung Học Phổ Thông Bắc Hà.
Updated 35 Episodes
Comments