Cuối năm lớp 11, Vũ chớp chớp mắt nhìn bảng điểm, lại nhìn cái tên đứng ngay phía trên mình, im lặng. Cậu biết sau lần khiêu khích mấy tháng trước cậu sẽ bị người ta vượt mặt, chính cậu cũng đã rất cố gắng để bản thân không bị bỏ lại quá xa. Ấy vậy mà điểm cậu vẫn giảm nhiều, mà người nào đó lại đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Phải! Chính xác là tuyệt đối! Thứ hạng thì gần, nhưng điểm số lại cách nhau quá xa.
Trên đời này có một loại người, đó là từ khi sinh ra đã được ngậm chìa khóa vàng. Không chỉ gia cảnh tốt, cuộc sống vô lo, khuôn mặt cuốn hút mà còn có IQ cao đến bất ngờ. Thường thì những người này đều đạt được mọi thứ rất dễ nên họ ít khi trân trọng, xem trọng, thậm chí là coi thường những thứ xung quanh. Nỗ lực của người này đôi khi lại biến thành trò cười của người khác. Cho nên khi thấy Vũ dễ dàng bị đánh bại như vậy, tụt hạng thậm tệ như vậy, Kiên không thể không cảm thấy có chút coi thường. Cậu đã nghĩ Vũ rất khó chơi, cho nên cậu đã dùng tất cả những gì cậu có để phản cú đòn lần trước, cậu đã dùng toàn lực để đối đầu, cậu đã xem Vũ như một đối thủ thật sự. Ấy vậy mà kết quả lại làm cậu thất vọng như vậy. Chẳng lẽ lần trước là do ăn may thôi sao?
Vũ hơi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, nụ cười nửa miệng của người nào đó đã lọt thẳng vào mắt cậu không sót điểm nào. Cậu nheo mắt, môi vẫn mỉm cười, sau đó không nói không rằng xoay người rời đi. Liên nhìn theo bóng lưng Vũ trong đám đông rồi lại đưa mắt nhìn Kiên, đúng lúc cậu quay đầu nhìn qua. Thấy Kiên nhìn mình, Liên không nể nang gì trừng mắt đe dọa, gườm gườm cho hả giận rồi bực bội bỏ đi. Kiên ngớ người nhìn theo, chớp chớp mắt không hiểu mô tê gì. Từ lâu cậu đã cảm thấy rất rất khó hiểu, chẳng lẽ trong quá khứ cậu đã từng làm gì đó có lỗi với cô nàng đanh đá ấy ư? Vì sao lần nào thấy cậu cô đều trưng ra khuôn mặt như có thù từ kiếp trước thế?
***
Lại sang một năm học mới. Vẫn là một năm học tranh giành vị trí đầu bảng của hai người. Sau lần thắng cuộc không mang lại cảm giác hả hê đó, Kiên không còn gồng mình như trước, tuy nhiên, cậu cũng không hề lơ là khinh địch. Biết đâu trong lúc cậu thả lỏng thì người nào đó lại thừa cơ cướp đi vị trí của cậu. Vị trí đầu bảng với cậu không quan trọng, nhưng việc bị người khác cướp đi thứ vốn thuộc về mình, bị người khác huênh hoang lên mặt, bị người khác "đè đầu cưỡi cổ" rồi lại bị người khác cười nhạo vốn là những chuyện cậu không thể chấp nhận nổi. Quan trọng hơn cả là trước khi thi học kì còn có một cuộc thi Olympic toán học toàn khối 12. Không hiểu vì sao cậu lại nghĩ Vũ chắc chắn sẽ tham gia, và cậu nhất phải trực diện đối đầu với cậu ta một lần. Cậu muốn trước mặt mọi người khẳng định rằng cậu mới là kẻ giỏi giang hơn. Nhưng kết quả lại không giống như cậu nghĩ. Vũ không hề tham gia cuộc thi đó, ngay cả vị trí khán giả cũng không hề có mặt cậu. Không có đối thủ xứng tầm, không còn cảm giác hứng thú, Kiên bỏ dở giữa chừng, nhường lại vị trí quán quân cho một kẻ "may mắn" nào đó.
Trước khi thi học kì, Kiên gặp lại Vũ. Trái ngược với biểu hiện khiêu khích nhau, trông Vũ y như một cái xác khô vô hồn. Cậu gầy hơn rất nhiều, mặt hóp hẳn, mắt quầng thâm thật rõ ràng. Vũ vốn đã rất gầy, lúc này trông cậu còn mong manh hơn.
- Có chuyện quái gì với cậu thế? - Kiên chặn Vũ lại lúc cậu đi ngang qua như thể không quen biết. Nghe Kiên gọi, lúc này Vũ mới hơi giật mình nhìn lên, sau đó cười nhạt: - Chuyện gì thế?
- Tôi phải hỏi cậu mới đúng! - Trước thái độ dửng dưng nửa vời của Vũ, Kiên cáu: - Cậu đã xem thường tôi đến mức không thèm tham gia Olympic cơ à?
- Cái đó hả? Nghe bảo cậu bỏ thi giữa chừng nhỉ? - Vũ cười, gạt tay cậu xuống: - Tôi không xem thường cậu, là cậu tự xem thường mình thôi. Người như cậu không xứng để tôi phải nỗ lực.
Cho đến khi Vũ đã đi xa, Kiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt trợn ngược như vừa nghe cái gì đó hoang đường lắm. Giật mình, quay phắt người lại nhưng người đó đã đi khuất từ lâu, sân trường im lìm vắng lặng chỉ còn mỗi mình cậu.
Nghiến răng, Kiên siết chặt hai bàn tay ngậm ngùi ôm cục tức ra về, còn điên tiết đá mạnh chai nước rỗng ai đó vứt ở sân trường cho hả giận. Kết quả, cậu bị giáo viên bắt được và phạt quét sân trong vòng ba ngày liền.
Cuối kì một, Kiên sững sờ nhìn bảng điểm. Cậu còn không ngừng dụi mắt, nhìn đi nhìn lại không dưới năm lần. Sau khi xác định bản thân nhìn không lầm, một cỗ tức giận ập đầy lồng ngực cậu. Nắm đấm đã siết chặt từ lâu, trước sự chứng kiến của các bạn và đàn em khóa dưới, cậu vung tay đấm mạnh vào bảng khiến nơi đó hơi lõm vào trong. Rồi bỏ qua mọi ánh mắt kinh hoàng, Kiên xoay người, dạt đám đông rồi hùng hổ rời đi.
Cậu đứng nhất, vẫn đứng nhất như thường, vẫn với con điểm khiến người khác ngưỡng mộ. Nhưng...
Cái tên đó...cái tên đó... Hai tháng trước hắn còn dám lên mặt nói cậu này nọ, còn nói cái gì mà cậu không xứng để hắn nỗ lực. Vậy mà hai tháng sau đã bị đá bay khỏi danh sách 50 người có điểm cao nhất. Khốn khiếp! Hắn trêu cậu à?? Cố tình trêu điên cậu à?
Updated 29 Episodes
Comments