Chương 8: Giữ cô bên mình

“Đã muốn như vậy rồi! Tôi xin phép đi về trước!” Dương Kỳ nói đi gọi thức ăn, Tô Ngọc Cầm mới nhìn đồng hồ trên tay. Cô không ngờ bây giờ đã gần mười hai giờ vì thế cô liền nói.

“Đừng! Đừng! Chúng ta ăn cơm trước rồi hãy về. Bữa cơm này anh muốn mời em để cảm ơn vì đã giúp anh.” Hàn Phi Vân vội nói, anh định kéo tay Tô Ngọc Cầm nhưng nhớ đến những lời trên mạng mấy ngày nay cũng thấy hành động của mình như thế là không ổn lắm.

“Đúng vậy! Ăn cơm đã rồi anh đưa em về!” Vừa hay, Dương Kỳ đẩy cửa bước vào liền nói tiếp.

Mà lời nói của anh lại khiến hai người Tô Ngọc Cầm không biết phản ứng ra sao. Một bên Tô Ngọc Cầm tự hỏi hai người quen thân lắm sao mà lời anh nói ra có vẻ tự nhiên như vậy? Một bên Hàn Phi Vân tự hỏi có phải hai người giấu anh chuyện gì không?

Tuy nhiên Hàn Phi Vân không nói gì vì mục đích hai người như nhau là được.

“Nhưng…” Tô Ngọc Cầm muốn nói gì đó nhưng Dương Kỳ đã cắt ngang “Tôi không muốn quay lại phòng bếp lần nữa nên cô nghe lời chút đi. Tại sao lần nào cô cũng không chịu nghe lời vậy?”

Giọng nói không tự giác mà trầm xuống mang theo chút không vui, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tô Ngọc Cầm khiến cô cho dù đã trải qua nhiều chuyện vẫn không tự giác được mà sợ hãi. Nhưng khi lấy lại được tinh thần thì không khỏi khó chịu. Cô với anh mới gặp nhau hai lần, thì sao anh biết cô là người luôn không nghe lời. Còn có giọng điệu của anh là làm sao?

Dương Kỳ thấy cô không nói gì liền biết cô hiểu nhầm. Anh muốn giải thích lại có chút không biết làm sao? Anh thầm hận bản thân mỗi lần đối mặt với cô đều không giữ được bình tĩnh. Cô vốn đã không có thiện cảm với anh, giờ thì hay rồi.

“Ý tôi…”

“Tôi thực sự có việc gấp, tôi xin phép!” Tô Ngọc Cầm đứng dậy nhìn về phía Hàn Phi Vân nói, khi cô định lấy túi thì bị Dương Kỳ kéo tay lại.

“Anh làm gì vậy? Buông tay!” Tô Ngọc Cầm bị hành động của anh làm giật mình.

“Không phải muốn mời tôi ăn cơm sao? Tôi muốn ngay bây giờ! Lúc này!”

“Được! Tôi sẽ trả tiền anh và tiền bối Hàn cứ ăn thật ngon miệng là được! Giờ anh bỏ tay ra được rồi chứ?” Tô Ngọc Cầm hỏi. Cô không hiểu sao mình lại thấy bực bội như vậy. Đáng lý cô có thể xử lý theo cách khác nhưng không hiểu sao cô không muốn làm vậy.

“Không được!”

“Anh làm sao thế hả? Tôi nói mời là sẽ mời! Vậy không bằng anh đi cùng tôi. Tôi thanh toán luôn được không?” Dứt lời cô liền khéo Dương Kỳ muốn anh đứng lên nhưng lại không để ý chân ghế vì thế một tình huống bất ngờ xảy ra.

Chỉ thấy Tô Ngọc Cầm kêu lên một tiếng, đến lúc cô lấy lại tinh thần cả người đã nằm trong lòng của Dương Kỳ. Không những thế tay anh còn ôm chặt lấy eo cô.

“Ngọc Cầm, em có sao không?”

Giọng nói của Hàn Phi Vân giúp hai người lấy lại tinh thần. Tô Ngọc Cầm vội vàng chống người dậy mà Dương Kỳ cũng buông tay ra.

“Cảm… cảm ơn!”

“Không có gì!” Ánh mắt anh chạm phải vành tai đỏ ửng của cô không khỏi mỉm cười song lại sợ cô thẹn quá hóa giận liền ho khụ một tiếng.

“Tôi… em… tôi… đi về trước!” Tô Ngọc Cầm lắp bắp.

Dương Kỳ liếc mắt về phía Hàn Phi Vân. Đang hóng chuyện hăng say, Hàn Phi Vân giật mình cười khan.

“Ha ha ha! Ngọc Cầm, đừng… đừng… em nhất định phải ở đây ăn cơm. Nếu em để ý tên này, anh sẽ đuổi hắn đi. Mà nể tình hắn vừa chuộc lỗi, em đừng để bụng nhé. Hắn ta chính là như vậy, em đừng để ý. Lần này là anh mời em cơ mà, tên này chỉ ké thôi. Nhé! Nể mặt anh!” Nói xong Hàn Phi Vân vội nháy mắt với Dương Kỳ.

“Tôi xin lỗi! Ăn cơm đã rồi về!” Dương Kỳ nói, bàn tay đang cầm tay cô cũng buông ra.

Tô Ngọc Cầm cũng biết mình không đúng vì thế liền xin lỗi. Cuối cùng ba người mỗi người nhường một bước. Tuy nhiên không khí lại mất đi sự thoải mái ban đầu mà thay vào đó là im lặng đến đáng sợ. Không phải là kiểu im lặng giận dữ mà là im lặng vì xấu hổ.

Khi Hàn Phi Vân cho rằng trái tim anh ta chuẩn bị vỡ vụn thì phục vụ đã mang thức ăn đến cứu mang anh ta.

“Ủa! Không phải cậu không thích ăn bắp cải và thịt gà sao?” Nhìn những món ăn được mang lên, Hàn Phi Vân có chút thắc mắc nhỏ. Tên này ghét nhất là bắp cải và thịt gà, tại sao hắn ta lại gọi? Mỗi lần đi ăn, hầu như số món này xuất hiện được đếm bằng sự xuất hiện của sứa có não. Tại sao lại so sánh như vậy vì con sứa hoàn toàn không có não.

Tô Ngọc Cầm nghe vậy liền nhìn về phía Dương Kỳ, ánh mắt hơi đổi đổi, trùng hợp ghê cô lại thích ăn thịt gà và bắp cải. Nhưng sau đó cô lại quả quyết lắc đầu. Chắc chắn chỉ là trùng hợp bởi anh làm sao mà biết được sở thích của cô hoặc cũng có thể là do Hàn Phi Vân cũng thích ăn.

Dương Kỳ nghe xong lời Hàn Phi Vân nói, lần đầu có chút xúc động muốn đánh anh ta. Có phải ban đầu khi chọn chơi với Hàn Phi Vân là anh đã sai rồi không?

“Cậu không muốn ăn có thể đi ra ngoài!” Dương Kỳ nói, ánh mắt như có như không nhìn về phái Tô Ngọc Cầm, anh nhớ cô rất thích ăn hai món này vì thế hôm nay đã đặc biệt dặn dòn nhà hàng chuẩn bị nó. Mọi thứ mà cô thích, anh không tự tin mình biết hết nhưng đến chín chín phần trăm thì vẫn nắm chắc.

“Đấy! Anh đã nói rồi mà, tên này còn khó hiểu hơn phụ nữ các em!” Hàn Phi Vân ghé vào tai Tô Ngọc Cầm nói nhỏ.

Tô Ngọc Cầm nghe vậy cười khẽ, nhân lúc Dương Kỳ không để ý gật nhẹ đầu. Sau đó hai người như tìm được đồng mình mà buôn chuyện trên trời dưới đất. Càng nói hai người càng nhận ra bản thân có nhiều điểm chung như thế.

“Ủa, anh cũng là thành viên câu lạc bộ tennis Mạch Bạc hả?”

“Đúng vậy, anh và Dương Kỳ đều chơi ở đó! Em cũng chơi ở đó hả?” Hàn Phi Vân hỏi.

Dương Kỳ nghe vậy cũng dừng lại động tác. Anh biết cô thích đánh tennis, không những thế hồi cấp ba còn từng tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ. Nhớ đến điều gì đó, Dương Kỳ bỗng trầm xuống. Lần này anh quyết không để tên xấu xa đó hủy loại cô.

“Đúng vậy! Em dạo này hay đánh ở đó! Không bằng hôm nào rảnh chúng ta chơi một ván được không?” Có lẽ bầu không khí thoải mái nên cô đưa ra lời đề nghị.

“Được! Hay là chọn ngày không bằng gặp ngày, chiều này em có bận gì không? Vừa hay hai bọn anh đều rảnh!”

“Em rảnh! Chiều nay 3 giờ ở Mạch Bạc được không ạ?”

“Cậu thế nào? Mà cậu bận cũng không sao, tui có thể gọi thêm trợ lý Nghiêm.”

Hai người đang trò chuyện vui vẻ kia cuối cùng cũng nhớ tới người đàn ông tưởng chừng như đã vô hình là Dương Kỳ.

“Tôi không có bận!” Anh nhìn Hàn Phi Vân nhấn mạnh từng chữ nói.

“Hahaha vậy thì tốt!” Dứt lời liền quay lại nói chuyện với Tô Ngọc Cầm.

Tô Ngọc Cầm lướt nhìn Dương Kỳ, vừa hay hai người ánh mắt chạm nhau cô mỉm cười rồi rời mắt đi. Hoàn toàn bỏ lỡ ánh mắt dịu dàng của Dương Kỳ.

Từ lúc trở lại thế giới này, mọi ánh mắt của anh luôn theo dõi cô, cho dù cô không hề hay biết đến sự tồn tại của anh. Tất cả mọi người đều cho rằng anh không biết yêu đương nhưng họ lại không biết rằng vào buổi tối mùa hè nọ, một cô gái nhỏ đã cướp mất trái tim anh và không hề trả lại.

Cô gái nhỏ này không ai khác chính là cô gái trước mặt này. Cô gái anh tìm kiếp từ kiếp này qua kiếp khác. Lần này anh sẽ không để mất cô bởi… ông trời đã cho anh sống lại để giữ cô bên mình.

Hot

Comments

Lầu Thị Sứt 🌷🐷

Lầu Thị Sứt 🌷🐷

nói thế là anh vs n9 trùng sinh lại hả !

2023-06-18

3

Thảo Lò thị

Thảo Lò thị

Hay quá hóng chương mới tác giả ơi

2023-01-06

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Quyết định buông tay
2 Chương 2: Vai diễn nhỏ, quyết tâm lớn
3 Chương 3: Vượt qua sự kỳ vọng
4 Chương 4: Rốt cuộc cũng chỉ là một diễn viên quèn
5 Chương 5: Lời đồn đáng sợ đến mức giết chết mạng người
6 Chương 9: Lần này anh nhất định sẽ nhanh hơn một bước
7 Chương 6: Lần đâu gặp gỡ
8 Chương 7: Ghen
9 Chương 8: Giữ cô bên mình
10 Chương 10: Thật muốn chết quách đi mà!
11 Chương 11: Là cô bắt đầu trước
12 Chương 12: Diễn xuất chạm đến trái tim người xem
13 Chương 13: Ấm áp
14 Chương 14: NG
15 Chương 15: Bị thương
16 Chương 16: Làm gì mà để người yêu bị thương vậy?
17 Chương 17: Hứa Y Y cô phát điên cái gì?
18 Chương 18: Cảnh cáo
19 Chương 19: Say hạt sen
20 Chương 20: Làm loạn
21 Chương 21: Điệu bộ bất ngờ
22 Chương 22: Họp báo công chiếu phim
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Sống lại thứ tôi cần không phải tình yêu
25 Chương 25: Chỉ là... đồng nghiệp
26 Chương 26: Khoảng cách
27 Chương 27: Hình thành thế lực phía sau
28 Chương 28: Hóa ra anh hiểu lầm!
29 Chương 29: Người phụ nữ bí ẩn
30 Chương 30: Thời Nguyệt?
31 Chương 31: Mọi chuyện đều bắt đầu từ ghen tị
32 Chương 32: Xinh đẹp
33 Chương 33: Sự cố
34 Chương 34: Nghi ngờ
35 Chương 35: Đánh ghen
36 Chương 36: Theo đuổi
37 Chương 37: Lâm Thạch
38 Chương 38: Tôi là ai
39 Chương 39: Anh yêu em
40 Chương 40: Chúng ta... quên đi được không?
41 Chương 41: Chết đi!
42 Chương 42: Bị thương
43 Chương 43: Nhóm máu hiếm
44 Chương 44: Con rể này mẹ ưng
45 Chương 45: Kết cục của Hứa Y Y
46 Chương 46: Hóa ra chỉ là trò đùa của kẻ có tiền
47 Chương 47: Hờn dỗi
48 Chương 48: Cùng anh tham gia buổi tiệc
49 Chương 49: Nhà họ Dương
50 Chương 50: Bắt nguồn
51 Chương 51: Em sẽ ở đây
52 Chương 52: Bảo bối, anh rất thương em!
53 Chương 53: Ngọt ngào
54 Chương 54: Lâm Thạch là bạn trai của Thời Nguyệt
55 Chương 55: Con muỗi
56 Chương 57: Thử vai 1
57 Chương 56: Dự án mới
58 Chương 58: Thử vai 2
59 Chương 59: Khai máy
60 Chương 60: Thăm ban
61 Chương 61: Đụng độ chính diện
62 Chương 62: Ghen
63 Chương 63: Ngọt ngào
64 Chương 64: Mưa đến
65 Chương 65: Chứa đầy sự lợi dụng
66 Chương 67: Ai là hàng fake?
67 Chương 68: Đau!
68 Chương 68: Chúng ta chia tay đi
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chuong 73: Chúng ta chia tay đi
74 Chương 74: Đi Hàng Châu
75 Chương 75: Thế giới rốt cuộc tàn nhẫn như thế nào?
76 Chương 76: Gặp nạn 1
77 Chương 77: Gặp nạn 2
78 Chương 78: Cùng nhau rời đi
79 Chương 79: Luôn ở bên anh
80 Chương 80: Lại là hắn ta
81 Chương 81: Tin tức trên mạng luôn là giả
82 Chương 82: Chị dâu nhà chúng tôi, mắt chưa có mù
83 Chương 83: Nhưng tao thì không chắc sẽ nhẹ tay với mày!
84 Chương 84: Làm chết em!
85 Chương 85: Anh yêu em!
86 Chương 86: Mỗi người một tính toán
87 Chương 87: Cô ấy là người tôi muốn nắm tay đến cuối đời
88 Chương 88: Trả giá cho tất cả
89 Chương 89: Một ngày bình thường
90 Chương 90: Bước đầu của kế hoạch
91 Chương 91: Giả mạo
92 Chương 92: Các người ép tôi!
93 Chương 93: Em là vầng sáng trong lòng anh
94 Chương 94: Nữ chính xuất sắc nhất
95 Chương 95: Chỉ là con chó mà thôi
96 Chương 96: Trong mắt cô ta mọi chuyện như trò đùa
97 Chương 97: Bắt đầu phản pháo
98 Chương 98: Dương Kỳ là Hạ Tuấn Lâm
99 Chương 99: Lỗi tại ai?
100 Chương 100: Bình an?
101 Chương 101: Không thể từ bỏ
102 Chương 102: Buông tay
103 Chương 105
104 Chương 106
105 Chương 107
106 Chương 108
107 Chương 109
108 Chương 110
109 Chương 111
110 chương 112
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Quyết định buông tay
2
Chương 2: Vai diễn nhỏ, quyết tâm lớn
3
Chương 3: Vượt qua sự kỳ vọng
4
Chương 4: Rốt cuộc cũng chỉ là một diễn viên quèn
5
Chương 5: Lời đồn đáng sợ đến mức giết chết mạng người
6
Chương 9: Lần này anh nhất định sẽ nhanh hơn một bước
7
Chương 6: Lần đâu gặp gỡ
8
Chương 7: Ghen
9
Chương 8: Giữ cô bên mình
10
Chương 10: Thật muốn chết quách đi mà!
11
Chương 11: Là cô bắt đầu trước
12
Chương 12: Diễn xuất chạm đến trái tim người xem
13
Chương 13: Ấm áp
14
Chương 14: NG
15
Chương 15: Bị thương
16
Chương 16: Làm gì mà để người yêu bị thương vậy?
17
Chương 17: Hứa Y Y cô phát điên cái gì?
18
Chương 18: Cảnh cáo
19
Chương 19: Say hạt sen
20
Chương 20: Làm loạn
21
Chương 21: Điệu bộ bất ngờ
22
Chương 22: Họp báo công chiếu phim
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Sống lại thứ tôi cần không phải tình yêu
25
Chương 25: Chỉ là... đồng nghiệp
26
Chương 26: Khoảng cách
27
Chương 27: Hình thành thế lực phía sau
28
Chương 28: Hóa ra anh hiểu lầm!
29
Chương 29: Người phụ nữ bí ẩn
30
Chương 30: Thời Nguyệt?
31
Chương 31: Mọi chuyện đều bắt đầu từ ghen tị
32
Chương 32: Xinh đẹp
33
Chương 33: Sự cố
34
Chương 34: Nghi ngờ
35
Chương 35: Đánh ghen
36
Chương 36: Theo đuổi
37
Chương 37: Lâm Thạch
38
Chương 38: Tôi là ai
39
Chương 39: Anh yêu em
40
Chương 40: Chúng ta... quên đi được không?
41
Chương 41: Chết đi!
42
Chương 42: Bị thương
43
Chương 43: Nhóm máu hiếm
44
Chương 44: Con rể này mẹ ưng
45
Chương 45: Kết cục của Hứa Y Y
46
Chương 46: Hóa ra chỉ là trò đùa của kẻ có tiền
47
Chương 47: Hờn dỗi
48
Chương 48: Cùng anh tham gia buổi tiệc
49
Chương 49: Nhà họ Dương
50
Chương 50: Bắt nguồn
51
Chương 51: Em sẽ ở đây
52
Chương 52: Bảo bối, anh rất thương em!
53
Chương 53: Ngọt ngào
54
Chương 54: Lâm Thạch là bạn trai của Thời Nguyệt
55
Chương 55: Con muỗi
56
Chương 57: Thử vai 1
57
Chương 56: Dự án mới
58
Chương 58: Thử vai 2
59
Chương 59: Khai máy
60
Chương 60: Thăm ban
61
Chương 61: Đụng độ chính diện
62
Chương 62: Ghen
63
Chương 63: Ngọt ngào
64
Chương 64: Mưa đến
65
Chương 65: Chứa đầy sự lợi dụng
66
Chương 67: Ai là hàng fake?
67
Chương 68: Đau!
68
Chương 68: Chúng ta chia tay đi
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chuong 73: Chúng ta chia tay đi
74
Chương 74: Đi Hàng Châu
75
Chương 75: Thế giới rốt cuộc tàn nhẫn như thế nào?
76
Chương 76: Gặp nạn 1
77
Chương 77: Gặp nạn 2
78
Chương 78: Cùng nhau rời đi
79
Chương 79: Luôn ở bên anh
80
Chương 80: Lại là hắn ta
81
Chương 81: Tin tức trên mạng luôn là giả
82
Chương 82: Chị dâu nhà chúng tôi, mắt chưa có mù
83
Chương 83: Nhưng tao thì không chắc sẽ nhẹ tay với mày!
84
Chương 84: Làm chết em!
85
Chương 85: Anh yêu em!
86
Chương 86: Mỗi người một tính toán
87
Chương 87: Cô ấy là người tôi muốn nắm tay đến cuối đời
88
Chương 88: Trả giá cho tất cả
89
Chương 89: Một ngày bình thường
90
Chương 90: Bước đầu của kế hoạch
91
Chương 91: Giả mạo
92
Chương 92: Các người ép tôi!
93
Chương 93: Em là vầng sáng trong lòng anh
94
Chương 94: Nữ chính xuất sắc nhất
95
Chương 95: Chỉ là con chó mà thôi
96
Chương 96: Trong mắt cô ta mọi chuyện như trò đùa
97
Chương 97: Bắt đầu phản pháo
98
Chương 98: Dương Kỳ là Hạ Tuấn Lâm
99
Chương 99: Lỗi tại ai?
100
Chương 100: Bình an?
101
Chương 101: Không thể từ bỏ
102
Chương 102: Buông tay
103
Chương 105
104
Chương 106
105
Chương 107
106
Chương 108
107
Chương 109
108
Chương 110
109
Chương 111
110
chương 112

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play