Dư Tiểu Mãn còn chưa kịp khóc, đã thấy đám nữ sinh đối diện môi mấp máy. Bọn họ... rốt cuộc đang nói gì?
Tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ còn là ánh mắt đằng đằng sát khí, thi thoảng lại có tơ máu hằn lên. Bởi bên tai cô là một bản nhạc chiếm lấy toàn bộ khoảng không, một bản nhạc êm dịu đến bất ngờ.
Chỉ thấy một vài lần mấp máy, mắt cô gái kia đã lệ nóng tràn mi. Người bên cạnh rốt cuộc đã làm gì, nói những gì?
Đến cuối dãy hành lang, cuối cùng sự chống cự của cô đã có được hồi đáp xứng đáng. Nam sinh kia đã tự động bỏ tay ra, đôi tai lại nghe thấy toàn bộ âm thanh bên ngoài.
''Bạn học nhỏ, để cậu gặp rắc rối rồi. Thế này đi, khi gặp rắc rối hãy lắc thứ này, tôi nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh. Chỉ được sử dụng ba lần mà thôi.''
Hắn đeo lên tay cô một chiếc vòng có hình thù kì lạ, bên phải là một chiếc lọ thủy tinh chứa dung dịch màu đỏ, nhìn lại có chút ma mị. Dư Tiểu Mãn vừa nhìn đã thấy bất an, vội hỏi:
''Cậu đã làm gì?''
''Không có gì, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ.''
Hắn thản nhiên đáp lại, bộ dáng chính là tận cùng của sự bất lương.
''Nếu đã là hiểu lầm, vậy tôi không nhất thiết phải đeo thứ này lên. Cậu mau tháo nó ra.''
Cúi đầu nhìn chiếc vòng tà mị kia, Dư Tiểu Mãn lặng lẽ rùng mình. Toàn thân nó toát lên vẻ đẹp lãnh diễm, khiến người khác không dám tiếp cận, cũng không có dũng khí chạm vào. Đó là vẻ đẹp của tâm linh huyền bí, làm cô có cảm giác lạnh người như gặp quỷ vậy.
''Ngại quá, chiếc vòng này chỉ người cậu yêu mới mở được, nếu bạn học nhỏ còn ế thì hên xui.''
Dư Tiểu Mãn còn chưa hết sững sờ, đã thấy tên kia chạy đi từ phương hướng nào không thấy. Cô theo chỉ dẫn đến được lớp học của mình, chuyện trước đó cũng không mấy để tâm. Mục tiêu hiện tại là tiếp cận con trai Hoắc Liên Tâm.
''Đây là bạn mới của lớp, tên là Dư Tiểu Mãn, các em tự làm quen với nhau, tôi đi trước.''
Giảng viên vừa bước đi, giảng đường hãy còn im phăng phắc. Dư Tiểu Mãn hướng tới một góc bàn bên cạnh cửa sổ mà đi tới, tâm hồn theo đó treo ngược cành cây.
Đột nhiên cô cảm thấy cả cơ thể mình lao lên phía trước, ngã xuống giữa dãy bàn ghế ngay hàng thẳng lối. Một số tiếng cười khúc khích vang lên, lúc ấy chính bản thân mới tạm ngưng suy nghĩ trả thù.
Đó là một đôi chân thon thả, ngự ngay dưới chân cô, tác nhân gây nên cú ngã chấn động não bộ Dư Tiểu Mãn. Đoạn, lại nghe thấy người ngồi trên ghế phát ra tiếng nói ngạo kiều:
''Nghe đồn cô là bạn gái của Túc Trạch Lăng, xấu xí như vậy, thật không biết lượng sức mình.''
Hóa ra hiểu lầm mà tên kia nói đến nằm ở đây, chính cô cũng không hiểu mấy người này nghĩ gì mà có thể tin hắn vô điều kiện. Toan quay qua giải thích vài câu, thế nhưng lại chạm phải ánh mắt ngập tràn sát khí. Như vậy liền khó ăn nói rồi.
Mặc kệ cô ta có hiểu lầm hay không, đã làm não của Dư Tiểu Mãn phải nhảy số, vậy nhất định sống không yên. Nghĩ là làm, cô đưa tay lúm lấy đôi chân trắng muốt đạp lên cơ thể mình, kéo thẳng ra phía trước.
''Đây gọi là causalité et rétribution... À không, tiếng Trung gọi là nhân quả báo ứng.''
Trong giây phút thất thần, Dư Tiểu Mãn bị loạn giữa hai ngôn ngữ Trung và Pháp. Đó là nỗi khổ của người tam ngữ, muốn nói một thứ tiếng thôi cũng khó khăn vô cùng.
Ở dãy giữa giảng đường, người ta chỉ nghe ''rầm'' một tiếng thật mạnh, cùng tiếng hét bất chợt xé gió bay qua. Tiếp sau đó, một số sinh viên đồng loạt gọi một cái tên với tâm trạng vô cùng lo lắng.
''Hàm Yên, Hàm Yên, ngất rồi, mau đưa cô ấy xuống phòng y tế.''
Phía sau, còn có thêm một vài giọng nữ lanh lảnh, chanh chua.
''Chân Hàm Yên cũng thật biết lựa người, chọc vào ngay bạn gái của Túc Trạch Lăng. Hắn côn đồ như vậy, người hắn chọn phải bệnh hoạn cỡ nào cơ chứ?''
Khi Dư Tiểu Mãn quay qua nơi phát ra âm thanh, lại nhìn thấy mọi người ngồi im phăng phắc. Cô cũng không có thời gian tò mò nữa, liền theo chân đám người kia xuống phòng y tế.
Đến nơi, ý tá chẩn đoán Chân Hàm Yên bị giãn dây chằng mức độ nhẹ, tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi. Nếu như giãn thêm một chút, e rằng phải đi phẫu thuật ngay. Lúc đó, người nhà của nữ sinh kia cũng đến, vừa vào đã bành trướng khắp giảng đường.
''Là kẻ nào dám động tay tới em gái của Chân Quân Vũ này? Khôn hồn thì quỳ xuống xin lỗi, sẽ được nhẹ tay mấy phần.''
Cả bọn không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Dư Tiểu Mãn, người kia cũng tiến đến ngay lập tức. Đó là một người thanh niên phỏng chừng hai mươi bảy tuổi, ánh mắt bất lương, tính tình hung tợn.
''Vốn còn định cùng cô triền miên một đêm cho xong chuyện, nào ngờ lại là xấu nữ không hơn không kém. Như vậy đi, cô thỏa mãn mấy tên vô lại phía sau một phen, chuyện này xem như kết thúc. Yên tâm đi, mấy tên đó không kì thị nhan sắc của cô.''
Dư Tiểu Mãn hé mắt nhìn đám thanh niên phía sau, vô tình gặp phải những ánh nhìn tà tà, kinh tởm. Chính sự ghê tởm đó buộc cô phải ứng chiến, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Chắn trước cô là một bờ vai rộng lớn, mang lại cho người ta cảm giác ấm áp từ sâu thẳm trái tim. Bóng lưng này, chiều cao này, mái tóc này, đó là tên nam sinh cùng cô đi đến cuối hành lang, người mà Chân Hàm Yên gọi là Túc Trạch Lăng.
''Các người thử chạm vào một sợi tóc của cô ấy xem?''
Phải chăng thật sự là do chiếc lắc tay ấy dẫn hắn đến đây? Nhưng bằng cách nào?
Updated 86 Episodes
Comments