Châu Quân Vũ bước lên hai bước, cẩn trọng nhìn lấy gương mặt đầy chết chóc của Túc Trạch Lăng. Nếu để ý kĩ, có thể nhìn thấu được sự hồi hộp, run rẩy của hắn hắn, còn có hành động nuốt trở vào một ngụm nước miếng.
''Ồ, đây chẳng phải tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc sao? Tôi còn tưởng cậu đã sang Mĩ với người đàn bà kia rồi?''
Bị chọc phải nỗi đau, sắc mặt Túc Trạch Lăng đùng đùng sát khí. Đôi mắt màu tím biếc càng trở nên thâm trầm, đôi lúc còn nhìn thấy những tia máu đỏ rực hằn lên giận dữ.
''Mày có tư cách gì mà nhắc đến bà ấy?''
Cảm thấy như bản thân đã chọn đúng hướng đi, Châu Quân Vũ lại càng phấn khích. Hắn không ngừng nhắc đễn ba chữ ''người đàn bà'' khiến Túc Trạch Lăng căm phẫn không thôi. Hắn như sói dữ lao về phía Châu Quân Vũ, lực tay như vũ bão đấm thẳng vào hai gò má của hắn. Sự việc chấn động này sau đó được kết thúc bằng tiếng chửi mắng của thấy giám thị lầu trên.
Châu Quân Vũ tự ý mang người vào trường, liền bị đuổi ngay lập tức. Túc Trạch Lăng cùng Dư Tiểu Mãn tùy ý đả thương người khác, được ban một phiếu mời lên phòng hiệu trưởng uống trà đàm đạo.
''Túc Trạch Lăng, chúng tôi không quan tâm em xuất thân cao quý thế nào, chỉ cần bước vào nơi này thì phải tuân thủ luật lệ, không thể đánh người như cơm bữa. Còn em, Dư Tiểu Mãn, em là sinh viên mới, là nữ sinh mới đó. Em xem bản thân mình hành xử thế nào đi? Ngày đầu đến lớp đã kéo người ta đến giãn dây chằng? Em còn là con gái không Dư Tiểu Mãn?''
Đáp lại thầy hiệu trưởng, chỉ có giọng nói trong trẻo của Dư Tiểu Mãn đâu đây.
''Miễn sao không phải động vật bậc thấp, thầy xem em là con gái hay không cũng không quan trọng.''
''Dư Tiểu Mãn!!!''
Sau khi vừa nghe đạo lý vừa viết tượng trình, Dư Tiểu Mãn kết quả viết dài ba tờ giấy, đổi lại Túc Trạch Lăng viết đúng ba dòng. Hiệu trưởng tay cầm bản tượng trình, sắc giọng run rẩy không thành tiếng.
''Túc Trạch Lăng, Dư Tiểu Mãn, các em ra ngoài hết cho tôi.''
Vốn ban đầu khi nhìn thấy chữ viết lởm chởm của Túc Trạch Lăng, hiệu trưởng đã rất tức giận, lại thêm tài năng dập tắt hy vọng của Dư Tiểu Mãn mới có lấy một cơn thịnh nộ khủng khiếp như vậy.
Lúc ấy, hiệu trưởng còn nghĩ là do Dư Tiểu Mãn thành tâm hối lỗi mới có thể viết ra bản tượng trình dài như vậy. Nào ngờ khi mở giấy ra, lại nhìn thấy bản tượng trình một trang ba chữ vô cùng nguệch ngoạc. Đối với mấy dòng chữ của Túc Trạch Lăng, bản tượng trình của Dư Tiểu Mãn còn ngắn hơn gấp ba lần.
...----------------...
Ngày hôm đó, Dư Tiểu Mãn đi đến trường trở về, cô thật sự không biết phải làm sao để có thể tiếp cận được Túc Trạch Lăng. Hắn là kẻ hay cười, yêu đời, nhìn thì rất dễ gần, nhưng không hiểu sao đến phiên cô lại khó khăn đến thế.
''Cậu chủ, nếu cậu không đi với chúng tôi về, chúng tôi phải đắc tội rồi.''
Qua ngõ nhỏ, Dư Tiểu Mãn nhìn thấy Túc Trạch Lăng đang bị đám người kia dồn dập, bộ dạng thảm thiết vô cùng.
''Hóa ra tên lưu manh đó cũng có bộ mặt nghiêm túc như vậy.''
Nhìn thấy đám người kia lao đến, Túc Trạch Lăng tay không chống đỡ một cách nặng nề.
''Dừng lại.''
Một thân ảnh nhỏ bé vẫn còn đeo ba lô học sinh, dưới chân đi giày cao vài ba khúc, tay cầm một cây súng đen nhỏ như hổ giấy dọa người.
''Nhóc con, mày định dùng thứ đồ chơi này để ngăn cản bọn tao? Dù có là súng thật, mày cũng không dám đả động đến cảnh sát khu phố đâu.
Bóng lưng ấy vẫn đứng yên, chân như tượng đá, tay bóp súng một cái nhẹ liền khiến bức tường vỡ một mảng. Súng không phát ra tiếng, nhưng viên kẹo đồng đi qua có sức mạnh ngang ngửa một khẩu súng điện lớn.
Đám đông hoảng loạn chạy trốn, mồ hôi chảy thành dòng trên trán, bóng lưng vừa khuất đã có tiếng xe cộ vụt đi. Gương mặt căng thẳng kia của Túc Trạch Lăng cũng nhanh chóng biến mất. Hắn chống khuỷu tay vào tường, cười ngả ngớn:
''Cậu thích tôi rồi à?''
Ánh mắt vô hồn của Dư Tiểu Mãn chợt động đậy, nhưng rồi cũng không có phản ứng gì lớn. Cô thản nhiên:
''Tôi ghét cậu.''
''Vậy sao lại cứu tôi.''
Dư Tiểu Mãn kì thực cũng không biết tại sao bản thân lại vô thức can thiệp vào chuyện của Túc Trạch Lăng, nay bị đối phương hỏi han dồn dập như vậy, lòng có chút túng quẫn.
Cô lùi lại hai bước, hắn lại thuận thế tiến lên, chợt cô cảm nhận được một thứ vô cùng cứng rắn sau lưng mình. Cô không còn đường lui nữa, lưng đã chạm vào bức tường vôi trắng xóa. Nhưng Túc Trạch Lăng vẫn tiếp tục tiến lên từng bước.
Túc Trạch Lăng nhìn chằm chằm vào cô một cách khó hiểu. Nhưng thay vì nhìn lên đôi tử mâu sắc dã của hắn, Dư Tiểu Mãn lại tia thấy bộ ngực rắn chắc kia qua khe hở chiếc áo sơ mi, miệng nuốt nước miếng một cái ực.
''Tôi hiền lắm, chỉ ghét một mình cậu thôi. Cậu mà bị làm sao, tôi lấy ai để ghét?''
''Nếu bị ghét mà cũng được hưởng đặc quyền như thế, cậu cứ ghét tôi đi.''
Hắn xích lại gần hơn, bàn tay không tự chủ được mà sờ lên vết sẹo nhỏ trên mặt cô một cách tự nhiên vô cùng. Nhưng có một dòng điện ngược chiều nào đó đã ngăn hành động kia lại. Nó là dòng điện bắt nguồn từ vết sẹo của Dư Tiểu Mãn.
Hắn cảm thấy dưới bụng mình cấn cấn, dường như có một thứ gì đó rất lạnh đang chạm vào. Đưa đôi mắt kia nhìn xuống mơ hồ, hắn phát hiện khẩu súng bắn vào tường kia đang chĩa vào ngay giữa rốn.
Túc Trạch Lăng vội đưa tay lên cao, chân nhón xuống khe khẽ. Cái đầu hơi rối của hắn hơi nghiêng, miệng mếu máo: ''Hảo hán tha mạng a!''
Thấy cái dáng vẻ cười không ra cười, khóc không ra nước mắt vô cùng giả trân của hắn, Dư Tiểu Mãn chỉ biết bất lực lắc đầu: ''Cậu có thể thiểu năng được đến mức như vậy, chắc là không sao rồi.''
Updated 86 Episodes
Comments