Chương 18: Trụ Sở V Sụp Đổ

Trình Viễn vỗ tay tỏ ra sự khen ngợi dành cho Tư Nam.

"Tư Nam, cậu nghĩ cậu có thể đánh bại tôi sao?"

"Sắp chết rồi mà vẫn còn to mồm à?" - Vương Hải hét lớn.

"Mấy người các cậu đã thua ngay từ đầu rồi."

Đại Huy và Vương Hải trợn tròn hai mắt nhìn Trình Viễn, rồi lại nhìn Tư Nam. Còn cậu vẫn trưng bộ mặt ung dung, chờ đợi hắn nói tiếp.

"Bản thừa kế cậu đã đưa cho tôi, vậy thì bây giờ cậu lấy cái gì để tố cáo tôi? Lạm pháp? Buôn bán trái phép? Tàng trữ chất cấm? Tất cả những bằng chứng đó tôi đều cho tiêu hủy hết. Bây giờ, cậu đã không còn là thiếu gia họ Cố. Tôi sẽ tố cáo cậu tội gây náo loạn và hành hung người khác một cách hợp pháp."

Điệu cười của Trình Viễn, cái ánh mắt sắc, mọi thứ đều đã được hắn suy tính ngay từ đầu. Hắn nghĩ hắn đã chiến thắng, cái ác thực sự đã lật đổ chính nghĩa.

Đại Huy và Vương Hải nhìn Tư Nam, chờ đợi cậu có một tí phản ứng nào đó, nhưng Tư Nam chỉ đứng lặng không nói một lời. Bỗng Vương Hải gục xuống, nỗi tuyệt vọng đã dâng lên đỉnh điểm.

"Thế là đổ sông đổ biển, Tư Nam, chúng ta thua rồi."

"Tư Nam... nói gì đi chứ, cậu thực sự để cho hắn thoát một cách như vậy sao?" - Đại Huy cố lay người Tư Nam.

Tư Nam bấy giờ mới ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên định nhìn Trình Viễn khiến hắn có chút bất ngờ.

"Nãy giờ mày nói xiên nói xẹo cái gì thế?"

Câu nói của Tư Nam khiến cả 3 người đều hướng chú ý vào cậu.

"Mày thực sự nghĩ tao sẽ đưa cho mày bản thừa kế thật hả? Cái thứ tao đưa mày chỉ là sao chép ra thôi!"

"Cái gì?" - Trình Viễn thốt lên.

"Bản gốc tao vẫn đang cất giữ, và những gì mày vừa nói ra tao đều đã ghi âm hết."

Lúc này ở dưới lầu có tiếng còi xe inh ỏi của cảnh sát, Trình Viễn nhìn qua cửa kính, hàng tá xe cảnh sát đã dừng ngay sòng bài của hắn.

"Mày... mày gọi cảnh sát?"

"Trình Viễn... tao đ*o đến đây với một bộ não phẳng lì đâu."

Cảnh sát ở ngoài đã đạp cửa phòng VIP, họ rút súng chĩa thẳng vào Trình Viễn.

"Đứng im, giơ hai tay lên. Chúng tôi đã có đủ bằng chứng để bắt anh. Đề nghị anh giơ hai tay lên."

Trình Viễn không tin nổi những gì đang xảy ra, hắn mà phải chịu thua bởi một tên nhóc ư?

Hắn giơ hai tay lên giả vờ thỏa hiệp từ từ tiến lên, ngay khi gần sát chỗ Lệ Na đang nằm, hắn vội nâng cô bé dậy khóa cổ rồi rút súng trong túi ra chĩa thẳng vào đầu cô bé.

"Lũ chúng mày bỏ súng xuống, nếu không, tao bắn vỡ đầu con nhỏ này."

Lệ Na vẫn còn đang say giấc chưa biết chuyện gì xảy ra. Tư Nam mất bình tĩnh vội hét lớn.

"Trình Viễn, thằng khốn, bỏ cô ấy ra."

Cảnh sát không có ý định bỏ súng, miệng cảnh cáo hắn:

"Trình Viễn, thả con tin ra, bỏ vũ khí xuống nếu không chúng tôi sẽ nổ súng."

"Hahah... Nổ súng à? Vậy thì cứ thử xem. Còn Tư Nam, con nhỏ này hẳn rất quan trọng đối với mày. Dù gì tao cũng sắp bị bắt rồi, nhưng trước lúc đó, tao sẽ khiến mày phải chứng kiến con nhỏ này chết trước mặt mày."

Đại Huy từ sau lưng hắn bất ngờ lao tới khống chế tay cầm súng của Trình Viễn, mọi người lao tới giải cứu Lệ Na. Tư Nam chạy tới phụ giúp Đại Huy, vách cò súng bị hai ba ngón tay bóp mạnh khiến vài viên đạn trong nòng bắn ra loạn xạ. Trình Viễn dùng chân đá bay Đại Huy ra xa, dùng đầu mình đập mạnh vào đầu Tư Nam khiến cậu bị choáng.

Súng vẫn còn đạn, Trình Viễn chĩa thẳng vào Tư Nam, cậu nắm tịt mắt chờ đợi cái chết đang đến gần. Hắn bóp cò, đạn đã thoát khỏi nòng súng bay thẳng vào người của Đại Huy. Tư Nam mở mắt ra phát hiện trên ngực Đại Huy máu đã bắt đầu chảy.

Cảnh sát nổ súng bắn vào người Trình Viễn, hắn ngã xuống đất nằm thoi thóp.

"Gọi xe cấp cứu... có trường hợp bị thương."

Ánh mắt của Đại Huy mờ dần đi, đôi mắt khép lại.

...

Tại một trụ sở nào đó…

Một gian phòng rộng lớn phủ kín xung quanh là những lớp kính cường lực, một vài chỗ được treo vài bức tranh với đường nét họa tiết khó hiểu, ở giữa gian phòng là chiếc bàn hình bầu dục, xung quanh là những người đàn ông mặc vest đang tụ họp lại với nhau. Đây chính là những người thuộc từng trụ sở khác nhau, người ngồi ở mấu chốt chia cách hai bên – đó là ông trùm của nơi này.

Một chủ tịch của trụ sở khác đứng dậy chỉnh đốn trang phục, rồi cầm một tờ giấy đã được chuẩn bị từ trước, hắn dõng dạc đọc:

“Vì Trình Viễn đã bị lộ tẩy, cảnh sát cũng đã phong tỏa trụ sở V, những điều trên đã đầy đủ để tôi quyết định ra lệnh khai trừ Trình Viễn ra khỏi Thegioingam, và toàn bộ thông tin cũng như tài sản của anh ta đều sẽ bị tiêu hủy, cái tên Trình Viễn sẽ không còn hiện hữu ở đây. Hết!”

Gã trùm ngồi ở góc khuất, nơi thiếu ánh sáng nhất nên không thể nhìn thấy mặt gã ta, thứ mọi người có thể nhận biết chính là qua giọng nói âm trầm nghe như tiếng quỷ.

“Tôi xin ghi nhận ý kiến của chủ tịch trụ sở X. Việc Trình Viễn bị loại trừ sẽ được tiến hành sau một giờ đồng hồ. Giờ là đến lúc quan trọng hơn, tôi sẽ bổ nhiệm người tiếp theo lên điều hành toàn bộ tài chính của ta. Người có đủ khả năng và năng lực nhất mà tôi đã cùng bàn bạc với cấp trên, đó là…”

Mọi người ở đây đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời, ai cũng muốn những thứ đó thuộc về mình. Nếu chỉ cần được bổ nhiệm lên nắm quyền điều hành, thì có dùng cả đời cũng không hết được, cả một khối tài sản kếch xù.

Nhưng gã ta đã dập tắt mọi suy nghĩ viển vông của những người xung quanh bằng quyết định cuối cùng.

“Đó là Tạ Bạch Dương – chủ tịch thuộc trụ sở Z.”

“Thưa, không thể chấp nhận được.” – một tên chủ tịch đứng phắt dậy đập hai tay xuống bàn.

“Thằng này mới chỉ 20 tuổi, mới được lên làm chủ tịch chưa được bao lâu. Tôi e là thằng nhóc này chưa đủ kinh nghiệm, ngài không thể tùy ý trao lung tung cho nó được. Mong ngài xem xét lại.”

Tất cả mọi người ở đây đều tán thành với ý kiến của tên chủ tịch đang đứng. Ai cũng đồng ý việc Bạch Dương chưa đủ khả năng để nhận lấy một thứ đáng giá hàng nghìn mạng sống. Gã trùm ngồi yên suy nghĩ một hồi lâu, rồi đưa ra quyết định.

“Nếu mọi người vẫn còn nghi ngờ vào khả năng của chủ tịch Bạch Dương, vậy thì hay là thế này đi. Tôi có một thử thách nhỏ, nếu ai hoàn thành xong trước sẽ được tôi công nhận làm người kế nhiệm.

Trong đúng một tuần này, mọi người phải mang về cho tôi một trăm triệu tiền mặt.”

Đó quả là một con số quá ư khủng khiếp, số tiền đó có kiếm cả đời cũng chưa chắc đã có huống chi là trong một tuần. Tất cả mọi người trừ Bạch Dương đều bàn bạc một hồi lâu. Họ đều chung một quan điểm: thà kiếm một trăm triệu một tuần còn hơn để miếng thịt béo bở kia rơi vào tay thằng nhõi con đó.

“Vậy là mọi người đều đã đồng ý. Vậy tôi xin phép kết thúc buổi họp tại đây, mong rằng sẽ nhận được tin tốt từ quý vị trong vòng một tuần nữa.”

.....

Đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi nhưng phòng cấp cứu vẫn chưa có một dấu hiệu ngưng lại, các bác sĩ đang căng thẳng, tập trung cứu lấy một sinh mạng đang cận kề cái chết. Người nhà của Đại Huy đã đến, chủ tịch Hoàng thị đã chi trả toàn bộ viện phí cho con trai mình.

Dù mọi thứ đã êm xuôi, toàn bộ thành viên thuộc sòng bài Dragon đều bị bắt, sòng bài cũng vì thế mà bị niêm phong, nhưng…

“Cái gì? Các chú bắt cả Vương Hải sao?” – Tư Nam nói.

“Chúng tôi đã trích xuất camera ở đây, cậu Vương hải đây đã đâm con dao vào người nạn nhân khiến nạn nhân chết.”

“Nhưng cậu ta là người bị hại mà…”

“Mày làm cái gì mà quá lên thế?” – Vương Hải nói, hai cổ tay cậu ta đang bị còng xích lại. “Chẳng phải tao đi rồi thì mày đỡ mất 30% cổ phần Cố thị hay sao?”

Tư Nam chỉ biết đứng lặng người nhìn Vương Hải bị đưa lên xe cảnh sát. Cậu ta bị kết án ba năm tù giam, nhưng vì vẫn còn đang trong độ tuổi vị thành niên nên Vương Hải được giảm án xuống còn hai năm.

Ngay khi vừa tuyên bố bản thừa kế hợp pháp của Cố thị, nghiễn nhiên Tư Nam trở thành người kế nhiệm tiếp theo, còn kết cục của lão Cố đó là phải ngồi tù vì tội làm giả giấy tờ thừa kế và tội che dấu tội phạm, bắt tay làm ăn bất hợp pháp,...

Trong lúc bị cảnh sát đưa đi, lão ta vùng vẫy đòi thả ra rồi nhếch mắng chửi bới.

"Thằng bất hiếu, mày dám bắt cả cha ruột mày sao? Tao nuôi mày, cho mày ăn sung mặc sướng, giờ mày trả ơn tao thế này đây hả?"

Tư Nam khoanh tay trước ngực, nhìn lão ta với ánh mắt khinh thường.

"Thôi đi lão già, ông nuôi tôi hay cố ý giết tôi? Vào tù rồi giũa lại cái tính bẩn thỉu của mình đi."

Nói xong hai tay cậu đút túi quần, ung dung quay lưng bước vào biệt thự, mặc cho lão Cố có làm loạn hay gào lên.

"Thằng chó, mày nhớ đấy, tao mà ra được là tao không để mày yên ổn đâu. Buông tao raaaaaa!!!!!!!"

....

Chát!

Đại Huy trợn tròn mắt, tay ôm lấy bên má sưng phồng in năm ngón tay của ông Hoàng - cha của Đại Huy.

"Thằng con hư đốn, dám làm chuyện ba lăng nhăng sau lưng ta. Anh có biết, việc anh làm đã ảnh hưởng tới uy tín của Hoàng thị như thế nào không? Ta nuôi nấng, dạy dỗ anh nên người vậy mà giờ anh hành xử không khác gì thằng côn đồ, dám tự ý xông vào nơi nguy hiểm rồi làm mình bị thương. Sau khi ra viện, anh sẽ bị cấm túc."

Đại Huy chỉ biết im lặng, nghe từng lời mắng nhiếc của cha mình. Hai tay cậu siết chặt lấy ga giường, cậu đang cố nén lại giọt nước mắt.

Ông Hoàng quá khắt khe với cậu. Với ông, Đại Huy phải trở thành bản sao thứ hai. Sống trong khuôn khổ của sự nghiêm khắc chẳng khác nào sống trong nhà tù cả, Đại Huy chỉ ước ao rằng có một ngày cậu được tự do làm những gì mình muốn, không phải gò bó chật hẹp trong hàng nghìn quy tắc của Hoàng thị.

Chapter
1 Chương 1: Kết Cục
2 Chương 2: Sát Thủ Tỉnh Giấc
3 Chương 3: Nghe Tin Em Bị Đánh
4 Chương 4: Lo Lắng
5 Chương 5: Chiến Đấu Với Tảng Đá
6 Chương 6: Gã Đàn Ông Ở Sòng Bạc
7 Chương 7: Bí Ẩn Về Cơ Thể
8 Chương 8: Cảnh Giác
9 Chương 9: Bạn Học Mới (1)
10 Chương 10: Bạn Học Mới (2)
11 Chương 11: Lời Cảnh Cáo
12 Chương 12: Bắt Cóc
13 Chương 13: Đột Nhập
14 Chương 14: Hợp Tác
15 Chương 15: Bước Đầu Kế Hoạch
16 Chương 16: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
17 Chương 17: Lật Bài
18 Chương 18: Trụ Sở V Sụp Đổ
19 Chương 19: Vương Hải Vào Tù
20 Chương 20: Chúng Ta Sẽ Lật Đổ Lã Tần Đường
21 Chương 21: Kẻ Mạnh Nhất Chưa Chắc Đã Mạnh
22 Chương 22: Hammerheads
23 Chương 23: Vào Tầm Ngắm
24 Chương 24: Chạy Trốn Không Thành
25 Chương 25: Trở Nên Mạnh Mẽ Hơn
26 Chương 26: Sống Chết Không Rõ
27 Chương 27: Cuộc Chiến Giữa Người Và Thú
28 Chương 28: Đối Thoại
29 Chương 29: Lần Hợp Tác Thứ Hai
30 Chương 30: Trường Nam Sinh Công Nghiệp
31 Chương 31: Bám Sát Mục Tiêu
32 Chương 32: Bất Lực... Tuyệt Vọng
33 Chương 33: Thoát Nạn
34 Chương 34: Sống Dậy Một Lần Nữa
35 Chương 35: Mưu Đồ
36 Chương 36: Ra Tay
37 Chương 37: Quá Khứ Trường Nam Sinh
38 Chương 38: Đều Là Rác Rưởi
39 Chương 39: Muốn Làm Người Xấu
40 Chương 40: Mâu Thuẫn
41 Chương 41: Quá Khứ Của Đông Quân
42 Chương 42: Ánh Sáng Duy Nhất
43 Chương 43: Không Thể Xứng
44 Chương 44: Đâm Đầu
45 Chương 45: Đừng Đi
46 Chương 46: Cuộc Truy Nã
47 Chương 47: Tư Nam Biến Mất
48 Chương 48: Kết Cục (2)
49 Chương 49: Chuẩn Bị Đàm Phán
50 Chương 50: Con Át Chủ Bài
51 Chương 51: Giải Quyết Mâu Thuẫn
52 Chương 52: Sự Thật Về Quá Khứ
53 Chương 53: Chuẩn Bị Trận Chiến
54 Chương 54: Trận Chiến Cuối Cùng
55 Chương 55: Vượt Tù (1)
56 Chương 56: Vượt Tù (2)
57 Chương 57: Thời Đại
58 Chương 58: Vệt Máu Đầu Tiên
59 Chương 59: Lịch Sử
60 Chương 60: Điềm Báo
61 Chương 61: Tra Khảo
62 Chương 62: Cô Ấy Còn Sống
63 Chương 63: Cuộc Chiến Mới
64 Chương 64: Trận Chiến Này, Chúng Ta...
65 Chương 65: Kế Hoạch Thu Phục
66 Chương 66: Cô Gái Bí Ẩn
67 Chương 67: Hồi Kết
68 THÔNG BÁO NHỎ VỀ DỰ ÁN MỚI
Chapter

Updated 68 Episodes

1
Chương 1: Kết Cục
2
Chương 2: Sát Thủ Tỉnh Giấc
3
Chương 3: Nghe Tin Em Bị Đánh
4
Chương 4: Lo Lắng
5
Chương 5: Chiến Đấu Với Tảng Đá
6
Chương 6: Gã Đàn Ông Ở Sòng Bạc
7
Chương 7: Bí Ẩn Về Cơ Thể
8
Chương 8: Cảnh Giác
9
Chương 9: Bạn Học Mới (1)
10
Chương 10: Bạn Học Mới (2)
11
Chương 11: Lời Cảnh Cáo
12
Chương 12: Bắt Cóc
13
Chương 13: Đột Nhập
14
Chương 14: Hợp Tác
15
Chương 15: Bước Đầu Kế Hoạch
16
Chương 16: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
17
Chương 17: Lật Bài
18
Chương 18: Trụ Sở V Sụp Đổ
19
Chương 19: Vương Hải Vào Tù
20
Chương 20: Chúng Ta Sẽ Lật Đổ Lã Tần Đường
21
Chương 21: Kẻ Mạnh Nhất Chưa Chắc Đã Mạnh
22
Chương 22: Hammerheads
23
Chương 23: Vào Tầm Ngắm
24
Chương 24: Chạy Trốn Không Thành
25
Chương 25: Trở Nên Mạnh Mẽ Hơn
26
Chương 26: Sống Chết Không Rõ
27
Chương 27: Cuộc Chiến Giữa Người Và Thú
28
Chương 28: Đối Thoại
29
Chương 29: Lần Hợp Tác Thứ Hai
30
Chương 30: Trường Nam Sinh Công Nghiệp
31
Chương 31: Bám Sát Mục Tiêu
32
Chương 32: Bất Lực... Tuyệt Vọng
33
Chương 33: Thoát Nạn
34
Chương 34: Sống Dậy Một Lần Nữa
35
Chương 35: Mưu Đồ
36
Chương 36: Ra Tay
37
Chương 37: Quá Khứ Trường Nam Sinh
38
Chương 38: Đều Là Rác Rưởi
39
Chương 39: Muốn Làm Người Xấu
40
Chương 40: Mâu Thuẫn
41
Chương 41: Quá Khứ Của Đông Quân
42
Chương 42: Ánh Sáng Duy Nhất
43
Chương 43: Không Thể Xứng
44
Chương 44: Đâm Đầu
45
Chương 45: Đừng Đi
46
Chương 46: Cuộc Truy Nã
47
Chương 47: Tư Nam Biến Mất
48
Chương 48: Kết Cục (2)
49
Chương 49: Chuẩn Bị Đàm Phán
50
Chương 50: Con Át Chủ Bài
51
Chương 51: Giải Quyết Mâu Thuẫn
52
Chương 52: Sự Thật Về Quá Khứ
53
Chương 53: Chuẩn Bị Trận Chiến
54
Chương 54: Trận Chiến Cuối Cùng
55
Chương 55: Vượt Tù (1)
56
Chương 56: Vượt Tù (2)
57
Chương 57: Thời Đại
58
Chương 58: Vệt Máu Đầu Tiên
59
Chương 59: Lịch Sử
60
Chương 60: Điềm Báo
61
Chương 61: Tra Khảo
62
Chương 62: Cô Ấy Còn Sống
63
Chương 63: Cuộc Chiến Mới
64
Chương 64: Trận Chiến Này, Chúng Ta...
65
Chương 65: Kế Hoạch Thu Phục
66
Chương 66: Cô Gái Bí Ẩn
67
Chương 67: Hồi Kết
68
THÔNG BÁO NHỎ VỀ DỰ ÁN MỚI

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play