Một Nửa Thế Giới
Ngô Cẩn An mở mắt, ánh sáng đã chiếu tràn ngập căn phòng. Cô lê thân nặng nề ngồi dậy, phần bên dưới vẫn còn đau nhói và sưng tấy.
"Rengggg"
_" Ai gọi giờ này vậy... đau quá"
Cô vừa mở chăn, bước xuống nền đất lạnh lẽo vừa nghe điện thoại.
_" Con đĩ điếm kia! Hôm nay là ngày thứ mấy rồi hả??Mày định khất nợ đến bao giờ?"
_" Má mì đợi xíu, con mang tiền qua ngay"
_" Nhớ đấy, hôm nay là hạn cuối cùng của mày. Nhanh chóng mang tiền qua, may ra còn được làm việc"
_" Vâng con..."
Tiếng "Tút...tút" vang lên cắt ngang câu nói của cô. Điện thoại tắt rồi, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh thêm một chút.
Cô cẩn thận đếm đi đếm lại số tiền để dưới gối, hỡi ôi công sức và sự đau đớn cô bỏ ra cũng là xứng đáng.10 000 000 nhân dân tệ.. số tiền đó bỏ một nửa ra để đóng 'phí làm việc' , còn lại cuối cùng cũng trả được tiền nhà.
Một cơn gió lạnh ùa đến thốc vào ống tay áo, luồn vào bên trong thân người. Ngô Cẩn An nổi hết gai ốc rồi bước thật nhanh vào Thiên Viện_'Nơi thiên đường trần thế' của đám người thượng lưu, đây cũng là 'Nơi chẳng khác gì địa ngục' của các cô gái làng chơi.
Đối với cô, việc trả được nợ là chuyện hạnh phúc nhất lúc này. Như vậy ít nhất.. thời gian sau này cô sẽ bớt bị kiểm soát và chịu sự cay nghiệt của má mì
_" Chị Giao Hạnh, má mì đâu rồi?"
_" Hình như má ra ngoài có việc, có việc gì sao Cẩn An?"
_" Không có gì, em đến đóng tiền cho má thôi"
Giao Hạnh và Cẩn An cũng được coi như đôi bạn thân trong Thiên Viện
Cẩn An năm nay 24 tuổi, còn Giao Hạnh lại ngấp ngưởng ở tuổi 30. Sở dĩ họ chơi thân chính bởi lí do vô cùng đơn giản: Ế khách.
Giao Hạnh chôn vùi tuổi xuân tại nơi đây. Cô cũng đau xót lo lắng cho cuộc đời Ngô Cẩn An khi khách đã ít, mà mỗi lần đi khách, đối phương đều phàn nàn về kĩ thuật của cô.
Lướt qua một lượt từ đầu xuống chân, Cẩn An lắc đầu ngao ngán rồi dúi cho Giao Hạnh ít tiền.
' Em.. đừng, em đang làm gì vậy kìa..?'
'Chị đừng chê ít, cầm số này đi mua thuốc bôi sưng đi.. mặt mũi thế này.. không kiếm được tiền đâu'
Chỉ vài từ ngắn ngủn mà Giao Hạnh cũng đã hiểu được phần nào ý nghĩa câu nói ấy. Cô cố kìm nén giọt nước sắp tràn mi, gật gật đầu rồi cúi đầu rời đi thật nhanh
Có lẽ là vì Giao Hạnh không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối ấy, gương mặt bầm tím sưng tấy và vương vãi thứ nước mắt 'vô dụng' kia
Cẩn An ngồi ở ghế chờ ngoài sảnh, tay vẫn giữ chăm chăm chiếc túi sách cổ lỗ sĩ lỗi thời bên trong chứa hơn 5 triệu tệ.
Bên ngoài có bóng dáng hai người bước vào
Một người đàn ông có vóc dáng cực kì chuẩn, sở hữu gương mặt chuẩn chất tổng tài pha lẫn chút gì đó lạnh lẽo sâu hoắm mỗi khi người ta muốn nhìn vào sâu đôi mắt kia
Còn người phụ nữ mang thân hình bốc lửa, gương mặt trang điểm theo phong cách HongKong cũ nhưng có chút pha trộn nét mới mẻ.Cô ấy sánh đôi cùng người đàn ông kia nhìn rất đẹp đôi
Hai người lướt qua Ngô Cẩn An đi vào thang máy lên lầu 5_Lầu giữa tòa Thiên Viện, nơi mà chỉ có khách hàng vip mới được đi lên
Cẩn An ngắm nhìn sự lạ đến ngẩn cả người, chợt chú ý đến ở dưới đất là một chiếc USB sáng bóng, gần sát chậu cây cảnh
Cô lại gần, nhặt USB lên rồi nhìn quanh xem xét có ai quay lại không... 1 phút.. rồi 2 phút.. lại 5 phút.. 10 phút.. xung quanh vẫn chỉ là tiếng không khí, tiếng gió rít ngoài kia
Chợt
Má mì đã về, bà bước xuống từ chiếc xe hiệu với một chiếc va li..đựng tiền chuyên dụng
"Chắc má mì lại vừa đi giao dịch với khách Vip rồi. Đúng là càng giàu, con người ta càng sa đọa"_ Cẩn An thầm nghĩ thoáng qua trong lòng
Cô niềm nở đi tới mở cửa giúp má mì
_" Con tới đóng 'Phí làm việc' cho má đây"
Cô vừa nói vừa móc trong túi ra năm triệu nhân dân tệ mới cứng, đưa tận tay má mì.
_" Không biết mày đi ăn cướp ở đâu, lần này tha cho mày. Đang ốm thì về nghỉ ngơi đi"
Ngô Cẩn An ngẩn cả người, một người như má mì lại bảo cô đi về nghỉ ngơi ???
_" Không về đi đứng đó làm gì??"
_"Dạ con về ngay"
Cẩn An lòng hoang mang đi bộ về mà không bắt xe. Dường như cô không còn cảm thấy lạnh nữa...
...----------------...
End- chap
Updated 61 Episodes
Comments