『 Bách Hợp 』 Vĩ Cầm Và Em
Chapter 2: Bắt cóc
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Dư Lạc với cảm xúc có chút vội vã và hồi hộp bước vào phòng nghỉ, tiếng thở gấp của Dư Lạc khiến Lạc Bối có chút lo lắng
Lạc Bối
Mãn tỷ tỷ, chị ổn đấy chứ ?
Lạc Bối
Sao hôm nay chị lo lắng hơn bình thường thì phải ?//thắc mắc//
Mãn Dư Lạc
//Lắc nhẹ đầu cầm lấy chai nước // em đừng lo
Mãn Dư Lạc
không có gì đâu...
Mãn Dư Lạc
chỉ là đột nhiên hôm nay đứng trên sân khấu ấy lại khiến tôi ngột ngạt đến khó thở, cảm giác như ai đó đang siết chặt cổ mình
Lạc Bối
nếu vậy thì có lẽ chỉ là do chị hơi áp lực thôi, dù gì phía dưới người xem cũng không phải người thường //nhẹ nhàng an ủi//
Mãn Dư Lạc
ừm, chắc là vậy rồi
*kẹt...(một người đẩy cửa vào)
Lạc Bối
A, chị xem anh ấy đến rồi
Mãn Dư Lạc
hả ?//quay lưng lại//
một giọng nói trầm ấm cất lên từ phía sau Dư Lạc, bàn tay nhẹ đặt lên vai cô
Mặc Khanh
Dư Lạc, em sao vậy ?
Mặc Khanh
lúc nãy anh thấy lúc em biểu diễn khá gượng gạo thì phải, em khó chịu sao ?
Mãn Dư Lạc
Chỉ là em hơi áp lực thôi//mỉm cười//
Mãn Dư Lạc
*Mặc Khanh luôn lo lắng cho mình trong mọi trường hợp, anh ấy không những là một người thầy dạy vĩ cầm tài ba mà còn rất đẹp trai, ga lăng, phong độ*//Nghĩ thầm//
Mãn Dư Lạc
*Trên hết... chúng tôi lại sắp về chung một nhà*//se ngại//
Mặc Khanh
//vỗ vào vai cô// Dư Lạc ?
Mặc Khanh
Em đang nghĩ gì hả ?
Mãn Dư Lạc
A...!//lúng túng//
Lạc Bối
//Cười thầm//* tỷ tỷ hẳn đang vui mừng mà quên cả thực tế khi thấy chồng sắp cưới đây mà*
Mãn Dư Lạc
Dạ, không...em lại nghĩ lung tung thôi
Mặc Khanh
Haiz,em làm tôi lo đấy
Mặc Khanh
được rồi, em còn bận việc gì không ?
Mặc Khanh
hay để nay tôi đưa em về ?
Mãn Dư Lạc
hmmm...//do dự //
Mãn Dư Lạc
*nam nữ bất thân, dù sắp cưới nhưng chưa cưới ở cùng nhau trong buổi tối thế này dễ xảy ra vài chuyện không đúng*//suy nghĩ//
Mãn Dư Lạc
*mình thì lại không muốn ăn cơm trước kẽng đâu~*//Đấu tranh nội tâm//
Mặc Khanh
...?//nhìn cô có chút ngơ ngác//
Mặc Khanh
Dư Lạc, em lại nghĩ gì nữa à ?//mỉm cười vỗ vào vai cô//
Mãn Dư Lạc
!!//giật mình//
Dư Lạc lần nữa bị vỗ cho giật mình là run cả người, như một con mèo đang sựng cả lông vậy
Mặc Khanh
...a..//Không biết nói gì//
Mãn Dư Lạc
Em...//Suy nghĩ//
Mãn Dư Lạc
Xin lỗi anh Khanh Khanh, nay em với Bối Bối có hẹn nhau đi ăn rồi !//Đi qua ôm lấy cánh tay Bối Bối//
Mãn Dư Lạc
//nháy mắt với Lạc Bối//
Lạc Bối
À...phải phải ! là đi ăn cùng nhau
Lạc Bối
Anh biết là chị ấy rất thích đồ nướng mà, nên là cùng nhau đi tản bộ rồi về nhà thì trên đường sẽ có nhiều quán...
Lạc Bối
vậy có thể mua đồ dễ hơn
Mặc Khanh
Vậy à...//cạn lời//
Mặc Khanh
Nhưng tối thế này đi đường dễ gặp mấy tên lưu manh
Mãn Dư Lạc
Không, không//lắc đầu lia lịa//
Mãn Dư Lạc
Em cùng Bối Lạc đi mà, đã thế trên đường bây giờ cũng rất đông người !
Mặc Khanh
nếu vậy cả hai nhớ về sớm...//toát mồ hôi//
Mặc Khanh
đừng về quá trễ đấy
Mặc Khanh
với lại Dư Lạc em cũng đừng ăn quá nhiều đồ nướng vào buổi tối, không tốt
Mãn Dư Lạc
Anh đừng lo, em không ăn quá nhiều đâu
Mãn Dư Lạc
thế em đi trước nhé !
Mặc Khanh
..a..à//miễn cưỡng gật đầu//
Mặc Khanh vừa gật nhẹ đầu, cô đã kéo Bối Bối chạy ra bên ngoài
đến bên ngoài nhà hát, một khung cảnh ánh trăng tuyệt đẹp hiện lên trước mắt hai người
Lạc Bối
trăng nay đẹp thật ấy !
Lạc Bối
Mà này Mãn tỷ tỷ à
Lạc Bối
cái chuyện chị nói dối Mặc Khanh rằng em hẹn chị đi ăn là không có đâu đó nha ~
Lạc Bối
em không trả tiền đâu //phồng má//
Mãn Dư Lạc
Rồi, thế hôm nay tôi mời nhé ?
Hai người họ vui vẻ cười đùa nói chuyện với nhau, cùng nhau bước ra đường lớn nhưng họ không biết rằng phía sau họ đang có hàng tá người theo
Đột nhiên 3-4 người xuất hiện dùng băng keo bịt lấy miệng Lạc Bối rồi trùm cái bao đen lên đầu cô
Dư Lạc cũng không khá hơn, tay cô đột nhiên bị một tên áo đen khống chế, muốn vùng vẫy nhưng lại bị hắn khoá trái tay
Mãn Dư Lạc
CỨU TÔI VỚI !//Hét lớn//
Lạc Bối
ư...mM..ư..m?m!!//Không thấy gì cả//
Lam Nha (thuộc hạ)
Bịt miệng nó lại !
Mãn Dư Lạc bị chúng bịt miệng rồi nhẹ nhàng nâng cô lên bế đi, còn Lạc Bối bị chúng kéo vào một thanh trụ gần đó dùng băng dính dán chặt hai tay vào đó khiến cô vừa không thấy vừa không hét được cũng chẳng thể dùng được tay
Lạc Bối bất lực chỉ biết ư ứ trong vòm họng như muốn chửi bọn khốn trước mặt
Lam Nha (thuộc hạ)
Đi mau !
Cả đám người nhanh chóng rời đi
Mãn Dư Lạc
ư..ứ...!//Bị đưa vào trong//
Chúng đè cô xuống ghế xe rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại
Mãn Dư Lạc
Đây là đâu ! //hét lên//
Ngạn Tình
//Không quan tâm //
Mãn Dư Lạc
Sao bọn họ lại bắt tôi !
Mãn Dư Lạc
các người định đưa tôi đi đâu !
Mãn Dư Lạc
Thả tôi ra khỏi đây !//Quay lưng cố đẩy cửa xe//
Dư Lạc bất lực khi cửa xe đã đóng chặt, cô liều mạng dùng tay đập đập vào cửa kính ôtô hướng mắt về phía đám người đang đi ra ở gần đó cầu cứu
Đột nhiên xe khởi động khiến cô xém thì ngã soãng xuống
Comments
một chút tia nắng từ ánh trăng
đọc lần 2
2025-04-29
1
Bao Anh
oii
2025-03-24
1
Jowan
nghe là thấy không real rùi/Sneer/
2024-01-11
3