[ Bách Hợp - Trùng Sinh ] Cứu Lấy Hạnh Phúc
Chương 2: Trở thành bệnh nhân.
Thanh Mẫn bế cái xác vô hồn, lạnh lẽo của nàng.
Rồi cô đặt lên môi nàng một nụ hôn, như lời từ biệt cuối cùng.
Cô đứng dậy, loạng choạng bước đi.
Nhưng xương chân đã rã vụn do ban nãy che chắn cho xác nàng khỏi bị vùi dập.
Cô cũng vì mất máu quá nhiều, mà gục xuống ngất đi.
Trong giấc mơ, cô lại mơ thấy cảnh nàng vì che chắn cho mình mà mất mạng.
Vương Thanh Mẫn
//bừng tỉnh//
Chú thích: //...// là hành động.
Vương Thanh Mẫn
Ha... ha... ha... //thở dốc//
Gương mặt thanh tú ấy đổ đầy mồ hôi.
Một cảnh sát cấp cao như Thanh Mẫn đây cũng phải có lúc cùng đường, run rẩy mà sợ hãi đến đáng thương.
Cô thấy mình nằm trong một căn phòng bệnh tối om.
Có máy lạnh phả hơi mát nhẹ.
Tạo cảm giác dễ chịu cho bệnh nhân.
Trong phòng cũng là mùi bạc hà mà cô thích.
Vương Thanh Mẫn
//ngồi dậy//
Thanh Mẫn bị thương nặng khắp người.
Đầu bị bắn hai nhát nhưng chỉ là lướt qua nên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Bụng, lưng, vai, đâu cũng bị bắn.
Chỉ có đôi tay tạm thời ổn định.
Cô thật sự rất mệt mỏi rồi.
Vương Thanh Mẫn
Tử Linh... //quay sang//
Chỉ có khoảng không vô định, nàng đâu còn ở đây?...
Khi nào cô bệnh, nàng cũng ngồi cạnh giường mà thâu đêm chăm sóc cô.
Vương Thanh Mẫn
Phải ha... em ấy...
Vương Thanh Mẫn
Mình phải đi tìm em ấy... //loạng choạng đứng dậy//
Nhưng đôi chân ấy không cho phép, cô bị té ngã ngay lập tức.
Bảo vệ đứng ngoài liên xông vào, thấy cô bị ngã liền đỡ lên.
Y tá bên ngoài lập tức chạy vào phòng bệnh.
Cô được dìu ngồi lên giường.
Nhìn thấy người lạ, cô có chút không quen mắt.
Bảo vệ
Sếp đừng lo, nơi này là căn cứ quân sự bí mật.
Bảo vệ
Và những y tá này cũng đều là những người giỏi nhất.
Vương Thanh Mẫn
Tôi không quan tâm !
Vương Thanh Mẫn
Vợ tôi, vợ tôi đâu ?!
Thoáng thấy căn phòng im lặng bất thường.
Bác sĩ
Xin lỗi ngài, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Bác sĩ
Vết thương của cô ấy là chí mạng, hơn nữa cũng đã mất máu quá nhiều.
Bác sĩ
Khi chúng tôi đến... cô ấy đã chết được một tiếng đồng hồ rồi...
Vương Thanh Mẫn
NÓI DỐI ! //nắm chặt cổ áo bác sĩ//
Bác sĩ
...Chúng tôi thành thật xin lỗi.
Vương Thanh Mẫn
TRÁNH RA ! TÔI PHẢI GẶP EM ẤY !
Bảo vệ
//chặn lại// Cô chưa hồi phục, chân cô bị vỡ vụn cả...
Vương Thanh Mẫn
LẤY XE LĂN CHO TÔI !
Ở nơi này Thanh Mẫn là người có tiếng nói nhất.
Không cãi được nên họ đành lấy xe lăn cho cô.
Chỉ có cái xác lạnh lẽo của nàng.
Cô nhìn mà đôi mắt vô hồn, lòng nhói đau.
Vương Thanh Mẫn
Em... nói dối... em đã nói sẽ mãi mãi không rời xa chị mà...
Vương Thanh Mẫn
Em bỏ chị sao...
Một lát sau, cô được đưa về lại phòng bệnh.
Vương Thanh Mẫn
//quay qua nói với bảo vệ// Anh có đem thuốc lá đó chứ?
Bảo vệ
Vâng, có ạ... nhưng mà... để làm gì ạ?
Vương Thanh Mẫn
Cho tôi một điếu.
Bảo vệ
Cô đang như vậy... hút thuốc không tốt...
Vương Thanh Mẫn
Lệnh là lệnh.
Bảo vệ
//đưa thuốc lá cho cô//
Vương Thanh Mẫn
Được rồi, anh ra khỏi phòng đi.
Thanh Mẫn ngồi lên giường, thở dài một hơi.
Rồi cô nằm xuống giường, nhớ lại những kỉ niệm... của cả hai...
Những lúc ấy vô cùng hạnh phúc, cơ mà sao bây giờ, nó trống vắng đến nhói đau...
Comments