Long Vương Truyền Thuyết: Quái Vật Không Tên.( TT)
Chương 11
Tiểu Kì
*tò mò nhìn xung quanh*
Khác hẳn với không gian chỉ toàn bóng tối bao trùng, không gian rộng lớn này lại mang cho Tiểu Kì cảm giác rất ấm áp, lam ngân thảo dưới chân Tiểu Kì ôn nhu và ấm áp vuốt ve cậu, 1 khoảng không màu lam to lớn như màu sắc của bầu trời trong những ngày nắng rực rỡ, cái cảm giác mà đã lâu rồi cậu mới cảm nhận được, làm cho Tiểu Kì muốn chìm trong nó. Nhưng, vẫn có 1 thứ làm Tiểu Kì không khỏi bối rối.
Tiểu Kì
*ngước lên* Con Kim Long đó là gì? Tại sao lại thấy nó quen quen nhỉ?*nghiêng đầu*
Con kim Long to lớn đang say giấc treo lên đầu Tiểu Kì, bị những vòng sáng kì lạ bao trụ lấy, giống như bị phong ấn, ánh sáng bạch kim rực lên tựa như mặt trời của không gian rộng lớn này nhưng lại trông không chút uy hiếp gì.
Với lại, bộ dạng của nó, trông như chút gì đó giống với ….
Tiểu Kì
A!*nhận ra*Đúng rồi, nó trông thật giống với Ngân Long Vương.Hmm,*suy ngẫm*, Ngân Long Vương, Ngân Long Vương a…., chẳng lẽ tên này là Kim Long Vương, anh em của Ngân Long Vương sao? Có lẽ nào tên này là 1 trong những nguyên do khiến Ngân Long Vương muốn trả thù con người, vì con người đã bắt Kim Long Vương đi sao?*lẩm bẩm*
Tiểu Kì
*hoảng hốt*Ôi không, chẳng lẽ Tiểu Lân ca ca muốn có nguy hiểm sao? Tiểu Lân ca ca sẽ trở thành mục tiêu cho Ngân Long Vương mất, nên làm sao đây? Làm sao đây?!
Tiểu Kì ngu ngốc vì suy nghĩ cho Đường Tiểu Lân, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, tại sao Kim Long Vương lại ở trong cơ thể của Đường Vũ Lân? Tại sao ở bên Đường Vũ Lân bao nhiêu lâu như vậy mà Ngân Long Vương không hề nhận ra khí tức của Ngân Long Vương trong người cậu mặc dù đã gần gũi bao lần tiếp xúc với nó.
Tiểu Kì
*suy nghĩ*Tuy Ngân Long Vương đã đáp ứng là không thương tổn đến Tiểu Lân ca ca nhưng đám người kia thì không biết chắc sẽ như thế nào. Nhưng hiện tại mình đi vào trong cơ thể Tiểu Lân ca ca rồi, bản thân bên kia đã đi vào ngủ say rồi, ta cũng không biết làm sao để rời khỏi nơi này, phải, phải làm sao đây?
Tiểu Kì
*bối rối*Chẳng lẽ lại phải đợi nữa sao? Nhưng nếu ở nơi này...*dễ chịu* um, chắc không sao đâu nhỉ*tận hưởng*
Tiểu Kì
Ngân Long Vương hẳn là đã biết chuyện của Tiểu Lân ca ca rồi. Đến bản thân cũng đã nhìn ra rồi mà*lẩm bẩm* *tự an ủi*, nhưng hiện tại không làm gì chắc do lời cam kết đó,*ngã xuống* nhỉ?
Tiểu Kì
*nhắm mắt*A, thật thoải mái.
Tiểu Kì
Tiểu Lân ca ca, *lim dim* đệ, ngủ trước... đây....
Đường Tam
....Đứa trẻ này, sao có thể vào được đây?
Đường Tam
*lẩm bẩm* Thôi kệ, chuyện của bọn nhỏ cứ để như vậy đi.
Đường Tam
Cơ mà*chụp chụp*, vẫn nên gửi ảnh này cho bên kia, Tiểu Ninh với Tiểu Tuyết chắc sẽ vừa ý đứa nhỏ này lắm.*cười nhẹ*
Đường Tam
À,*nhận ra*, lần đầu gặp mặt, tuy không phải là chính thức, nhưng ta vẫn có món quà nhỏ dành tặng con.*lại gần Tiểu Kì*
Đường Tam
*sờ lên trán* Ta để lại 1 tia ý thức trong người con, nếu gặp chuyện gì thì ít nhất con sẽ có 1 tầng phòng hộ.
Đường Tam
*xoa xoa đầu Tiểu Kì* * mỉm cười*
Tiểu Kì
....um, ...z.....Tiểu...Lân....
Đường Tam
....mong con luôn có những giấc mộng đẹp*thì thầm* *hoá thành ánh sáng mà rời đi*
Không gian bắt đầu rơi vào sự tĩnh lặng..... Cho đến khi Đường Tiểu Lân theo lời Vũ Trường Không mà trở về, bắt đầu rơi vào minh tưởng.
Đường Tiểu Lân
*thả lỏng* *đi sâu vào trạng thái minh tưởng*
Đường Tiểu Lân
*thả mình vào tinh thần hải* *mở mắt* A, lão Đường, ngươi....*im bặt*
Đường Tiểu Lân
*mở to mắt* *không thể tin tưởng*
Đường Tiểu Lân
*môi run* Tiểu, Tiểu Kì....
Tại nơi mà thường ngày Đường Tiểu Lân luôn đến sau khi rơi vào minh tưởng, Tiểu Kì đang nằm đấy, nhắm nghiền đôi mắt, thân hình lớn hơn lúc trước 1 ít nhưng trông càng thêm gầy gò. Thiếu niên bình yên nằm đó như 1 bức hoạ ấm áp, làm cho Đường Tiểu Lân đột nhiên thấy ươn ướt khoé mi.
Đường Tiểu Lân
*lại gần* Tiểu Kì, thật, thật là đệ sao?*run rẩy* *sờ má Tiểu Kì*
Đường Tiểu Lân
Cơ mà, tại sao*ôm chầm lấy*, đã rất lâu rồi, đệ mới xuất hiện cơ chứ!!*hét lên*
Ôm chầm lấy Tiểu Kì nhưng lại chỉ mang cho Đường Tiểu Lân cảm giác nhẹ nhàng và lạnh lẽo, tựa như tuyết giống nhau, làm cho Tiểu Lân nhận rõ được, này bất quá chỉ là giấc mộng mà thôi.
Tiểu Lân biết rõ điều đó, bởi vì hắn đã hơn nửa năm không gặp lại Tiểu Kì rồi, dù Tiểu Kì đã hứa trước đó nhưng hy vọng của hắn, hiện tại chỉ đổi lại sự thất vọng mà thôi.
Tiểu Kì rời đi, cha mẹ cũng đi mất rồi, ngôi nhà ấm áp hồi đó của hắn, giờ không còn lại thứ gì nữa.
Mà giấc mơ này, có lẽ vì quá nhớ Tiểu Kì mới làm hắn mơ thấy thôi, chứ... Không lí nào, Tiểu Kì có thể đi vào Đường Tiểu Lân tinh thần thế giới được!
Dù vậy, dù chỉ là mơ, Đường Tiểu Lân lại không chịu được mà thút thít, kể ra nỗi lòng của mình.
Đường Tiểu Lân
*rớt nước mắt* Tiểu Kì, híc...đệ biết không, hu hu, gia, gia đình chúng ta, híc, hiện tại chỉ còn lại có mình ta thôi, đệ đi rồi, sau đó ba mẹ cũng đi rồi...híc, huhu
Đường Tiểu Lân
*ôm chặt* Ta tưởng, khi nhìn đệ, ta sẽ không nhịn được vui sướng mà ôm chầm lấy đệ, híc, cơ, cơ mà, làm sao ta lại không nhịn được nước mắt thế này cơ chứ, ô ô ô....
Đường Tiểu Lân
Tiểu Kì, híc, Tiểu Kì, khi nào, rốt cuộc khi nào, đệ mới chịu đến gặp ta cơ chứ!?
Đường Tiểu Lân
'Là ta yếu đuối, không thể bảo vệ đệ, làm đệ dễ dàng rơi vào hiểm nguy, hay là do ta không đủ mạnh, không thể níu kéo được gia đình nhỏ của bản thân?'
Đường Tiểu Lân đã có một khoảng thời gian bi thương không giống với một đứa trẻ bình thường, khiến cậu nhanh chóng trưởng thành, che giấu cảm xúc của mình, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Kì, nước mắt trong lòng hắn, thế nhưng không nhịn được rơi xuống, thế nhưng lại không ngừng rơi được.
Và sự ồn ào này nhanh chóng làm Tiểu Kì thức tỉnh.
Tiểu Kì
Um,*lim dim* *mở mắt* Ai, Tiểu Lân, ca ca...?
Tiểu Kì
*lấp lánh mắt* ...!!!
Tiểu Kì
*nhảy chồm* *ôm lấy*
Đường Tiểu Lân
*ngạc nhiên* * mất cân bằng ngã xuống* *ôm lấy*
Tiểu Kì
* cười lớn* Tiểu Lân ca ca, Tiểu Lân ca ca, cuối cùng đệ cũng được gặp huynh rồi!
Đường Tiểu Lân
*ươn ướt* Tiểu Kì, đệ, đệ vậy mà tỉnh rồi!?
Đường Tiểu Lân
*lẩm bẩm* Nếu đây là mơ, đây có lẽ là giấc mơ đẹp nhất đi...
Tiểu Kì
*bĩu môi*Đệ nghe thấy đó, * nhéo má người nào đó* nhưng đệ không phải là...mơ....*ngơ ngác*
Tiểu Kì
*cảm nhận xúc cảm trên tay* Đệ, đệ giờ vậy mà có thể đụng vào huynh?!
Tiểu Kì
*ngơ ngác* Ta tưởng, linh hồn ta yếu như vậy, không thể động vào ca ca cơ mà...
Đường Tiểu Lân
*nhìn vào đôi mắt Tiểu Kì*Tiểu Kì, Tiểu Kì...
Bất giác, rất nhiều câu hỏi chợt loé qua trong đầu Đường Tiểu Lân nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo kia trong trí nhớ của hắn, Đường Tiểu Lân lúc này lại không thể nói gì ngoài việc nhẹ thốt ra tên của Tiểu Kì.
Tiểu Kì
....Ca ca, huynh...là đồ ngốc...*dùng tay đánh Đường Tiểu Lân* *phồng má*
Tiểu Kì
Ta đang ở đây, hiện tại đang ở trước mắt huynh, không phải là mơ đâu!*ánh mắt kiên định*
Đường Tiểu Lân
Au, *xoa xoa đầu Tiểu Kì* *ngốc nghếch cười* Tiểu Kì...
Tiểu Kì
*bĩu môi* Hừ, ngốc Tiểu Lân ca ca.'Dù không biết sao ta lại ở nơi này và có thể tiếp xúc được với Tiểu Lân ca ca nhưng, ta muốn chứng minh cho huynh ấy thấy, ta thật sự đang ở bên cạnh a.'
____________________________________
Comments