Long Vương Truyền Thuyết: Quái Vật Không Tên.( TT)

Long Vương Truyền Thuyết: Quái Vật Không Tên.( TT)

Chương 9

Đường Tiểu Lân nhận được Tiểu Kì rời đi tin khi, cả khuôn mặt đều rơi xuống 2 hàng dài nước mắt.
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
Ô ô ô.....Tiểu Kì....Tiểu Kì! *hét lên*
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
*Bi thương* Tiểu Kì, đệ...ô ô ooo, đệ rốt cuộc, oa oa aaa.... tại sao, a hức, tại sao lại rời đi ta a ô ô ô ....
Lang Nguyệt cùng Đường Tư Nhiên mới sáng sớm liền nghe thấy âm thanh từ phòng của Đường Tiểu Lân, nhanh chóng chạy tới chính mình con trai phòng nhỏ, nhìn thấy trong phòng chỉ có Đường Tiểu Lân khi, cả 2 đều sửng sốt.
Đường Tư Nhiên
Đường Tư Nhiên
Con trai, con như thế nào lại khóc? Tiểu Kì đâu rồi?*nhìn quanh*
Lang Nguyệt nhìn đứa con trai bé bỏng của mình. Đường Tiểu Lân lúc này vẫn là không nhịn được buồn bã, nước mắt ti tách rơi.
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
*đưa ra* Ô ô, ba ba, mụ mụ, Tiểu Kì, Tiểu Kì, hức, hu hu, hức, chỉ để lại tờ giấy này, liền, hức liền đi rồi, ô ô oa oaaa!
Đường Tư Nhiên
Đường Tư Nhiên
*nhận lấy* *nghiêm túc nhìn trên tay tin*
Lang Nguyệt
Lang Nguyệt
*ôm chầm lấy Đường Tiểu Lân* Ngoan, con trai ngoan của mẹ, có thể từ từ nói cho chúng ta nghe chuyện gì đang diễn ra được không.
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
*nén nhịn* Cách, mụ mụ, lúc, híc, lúc ta tỉnh dậy, Tiểu Kì, híc, đều không thấy đâu cả, ta tưởng, hức, Tiểu Kì dậy trước để đi vệ sinh, nhưng, nhưng khi ta nhìn thấy trên bàn tờ giấy, ta, ta biết, Tiểu Kì, hức hức, Tiểu Kì đi rồi.
Lang Nguyệt
Lang Nguyệt
*trấn an* Lân Lân ngoan, Lân Lân chúng ta là đại nam tử hán, như thế nào khóc nhè đâu. Tiểu Kì quyết định hiện tại rời đi nhất định là có chuyện quan trọng của mình. Lân Lân phải thông cảm cho Tiểu Kì mới ra dáng nam tử hán đại trượng phu chứ!
Đường Tư Nhiên
Đường Tư Nhiên
*gật đầu* Đúng vậy, Tiểu Lân, Tiểu Kì cũng không có khả năng sẽ luôn mãi ở trong nhà chúng ta. Tiểu Kì mà mất trí nhớ, nếu là Tiểu Kì nhớ tới nhà của mình và tự chủ rời đi, chúng ta cũng không thể ngăn cản Tiểu Kì.
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
Ô, ô, nhưng, nhưng mà….
Đường Tư Nhiên
Đường Tư Nhiên
*giơ lên tờ giấy* Hơn nữa, *nở nụ cười*, Tiểu Kì đều nói nếu như có dịp thì nhất định sẽ về xem ngươi a, Tiểu Lân. Vì vậy nên không cần lại khóc a, Tiểu Lân.*xoa đầu Đường Tiểu Lân*
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
Híc, hức, nhưng mà, nhưng mà….*tránh thoát 2 người ôm ấp*
Lang Nguyệt
Lang Nguyệt
*sửng sốt*
Đường Tư Nhiên
Đường Tư Nhiên
*sửng sốt*
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
*nhanh chóng lao đi* Híc, híc, ta…*hét lớn* Ta chỉ muốn gặp Tiểu Kì lần cuối a! Ô ô ô, Tiểu Kì!
Đường Tiểu Lân vừa chạy, vừa hét lớn, khuôn mặt đều nhuể nhại nước mắt cùng mồ hôi mà đỏ bừng, nhưng nam hài không dám dừng lại nửa bước, hắn sợ chính mình chậm 1 bước, Tiểu Kì nhanh chóng liền rời đi rồi.
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
Tiểu Kì, Tiểu Kì, hức, hức, đệ, ĐỆ Ở ĐÂU?!!*hét lên*
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
Tiểu Kì, đệ đi đâu rồi, ô ô ô, đệ muốn gặp ta lần cuối sao? TIỂU KÌ, TIỂU KÌ, ĐỆ ĐI ĐÂU RỒI!
Đường Tiểu Lân chạy khắp nơi, đi qua những con phố mà chính mình đã từng đặt chân qua, kể cả những nơi chính mình chưa từng tới, hét lớn liên tục, đến mức thanh họng đều khàn khàn, hắn vẫn không bỏ cuộc mà hô lên cái tên Tiểu Kì này, tựa hồ muốn để mọi người tại nơi này đều nghe tới lời Đường Tiểu Lân nói giống nhau.
Nhưng dù sao bản thân chỉ là cái hài tử, vừa mới tỉnh dậy đã chịu thật lớn kinh hách, còn chạy nhảy không biết mệt như vậy, Đường Tiểu Lân dù không muốn nhưng toàn thân thể đều đuối sức, hắn hốc mắt đã rơi xuống không biết bao nhiêu lần đắng chát chất lỏng, đến mức vành mắt đều sưng đỏ lại không có giọt nước mắt nào lần nữa rơi xuống. Toàn thân Đường Tiểu Lân vô lực dựa vào băng ghế, cả khuôn mặt đều chôn trong hai bàn tay nhỏ bé đã có chút thô ráp của bản thân, giọng nói khàn khàn vẫn không từ bỏ mà nói lên cái tên kia.
Đường Tiểu Lân chưa bao giờ thật sự nghĩ tới thật sự sẽ có 1 ngày Tiểu Kì rời đi chính mình, đó là lí do mà dạo gần đây Tiểu Kì như thế nào kì quái, Tiểu Lân cũng không có ý định truy cứu. Bởi vì hắn nghĩ Tiểu Kì luôn bên mình, Tiểu Kì sẽ nói mọi chuyện mà bản thân đang che giấu cho hắn khi nào Tiểu Kì sẵn sàng. Đường Tiểu Lân tin ở Tiểu Kì, nhưng Tiểu Kì lúc này lại lừa dối chính mình mà rời đi.
Đường Tiểu Lân cảm thấy bi thương cực kì, hắn đã mất đi 1 cái đệ đệ, vào cái thời điểm mà bản thân đã mong chờ để mua được hồn linh, này quả thật là đả kích to lớn đối với Đường Tiểu Lân, làm hắn đều có suy nghĩ, nếu bản thân hiện tại không đi mua hồn linh, Tiểu Kì có khi nào sẽ trở về đây tìm chính mình.
Ngước đầu lên nhìn bầu trời, Đường Tiểu Lân nhanh chóng từ bỏ trong đầu hư suy nghĩ, nam hài run rẩy giơ tay lên, khuôn mặt buồn bã lại tràn đầy quyết tâm.
Hắn đã nghĩ kĩ rồi.
Đường Tiểu Lân
Đường Tiểu Lân
,*nghiêm túc xoa mặt* Chính mình nhất định phải trở thành 1 người vĩ đại hồn sư, sa sút như vậy, Tiểu Kì nhất định sẽ rất buồn. Nếu chính mình trở thành 1 cái vĩ đại hồn sư, Tiểu Kì nhất định sẽ rất vui. Vì thế, *nắm chặt nắm đấm* Tiểu Kì, lần tới gặp, ta sẽ không làm đệ thất vọng với vị ca ca này.*hô lớn* *giọng khàn khàn*
Một bên khác, Tiểu Kì thật sâu nhìn về sau lưng sức sống tràn ngập thành thì, lạnh băng cùng cứng đờ luôn mặt không biết nghĩ đến cái gì mà mềm mại rũ xuống, hàng lông mi cong cong che lấp trong mắt trong suốt thấm thủy đạm tử sắc đồng từ. Sau đó, Tiểu Kì quyết đoán quay đầu, nhắm mắt lại, nhường chỗ cho nguyên bản Ngân Long Vương nắm quyền.
Mở mắt ra lúc sau, màu đen mái tóc rũ xuống làm trên người tiểu nam hài phủ lên 1 tầng bóng ma, cặp kia thâm tử sắc đôi mắt nhìn về phía trước, lạnh lùng nhìn thoáng qua đối với chính mình cung kính cúi chào người, gật gật đầu.
Cổ Nguyệt
Cổ Nguyệt
Chúng ta đi!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play