Lâm Vĩ, vô duyên vô cớ tức giận, chỉ vì Kỳ Cảnh Thiên chẳng thèm mở kính xe, cô ta liền không kìm được mà nói lớn.
"Chuyện này rất quan trọng, anh không thể xuống xe một lát sao?". Vẻ mặt uất ức khiến Kỳ Cảnh Thiên càng thêm chán ghét.
" Tôi có việc bận làm phiền cô nói khi khác" giọng nói khàn lại cùng sự tức giận.
Lâm Vĩ nghe sự tức giận qua lời nói của Cảnh Thiên, cô ta thấm buồn rời đi, sao khi cô ta rời đi Cảnh Thiên quay lại tay của Hạ Nghi đã ôm chặt lấy eo hắn, không còn cách nào khác, hắn đành đưa cô vào một khách sạn nào gần đó.
Lúc này, họ đang ở trong một cân phòng nào đó của khách sạn. Kỳ Cảnh Thiên đặt Hạ Nghi lên giường liền muốn rời đi. Nhưng tay cô đang nắm chặt lấy tay áo của Cảnh Thiên, hắn liền thấy phiền phức muốn nhanh chóng rời đi. Khủy xuống rởi tay của Hạ Nghi ra. Nào đâu dẫn đến cái kết mà hắn không thể tưởng tưởng nổi.
Hạ Nghi, nôn khắp người hắn, khiến hắn không khỏi tức giận. Nhưng đánh một cô gái say rượu là vô sỉ nên chỉ có thể cắn răng bỏ đi vào phòng tắm. Hắn ném bộ âu phục dính bẩn sang một bên, gọi phục bảo họ đêm một bộ đồ khác đến.
Nhưng giọt nước rơi tí tách, mái tóc đen láy một màu, mượt mà. Hàng mi bị thấm ướt bởi những giọt nước trong suốt, lạnh lẽo, dù vậy đôi mi vẫn nhẹ nhàng công lên, nhẹ nhàng như cơn sóng biển. Chiếc mũi cao dài làm hiện rõ đường cong thần thánh.
Đôi môi khô bị ướt, nhìn quyến rũ như một bức tranh đẹp đến mức có thể nói như vẻ đẹp của một ác ma. Cơ bắp săn chắc tám múi, trên lưng một hình xăm bằng nét vẻ màu đen, hai con rắt quắn lấy nha đôi mắt được điểm tô bằng mào đỏ, cứ như ẩn chứa bên trong một thầy giáo gương mẫu là một con quái vật ngấm ngía, tìm kiếm con mồi để cắn nuốt.
Lúc này nhân viên khách sạn vẫn chưa đem đồ đến, hắn lấy áo tắm mặc vào bước ra thấy Hạ Nghi đang nằm ngủ mê mang, vùi đầu vào tắm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt trắng trẻo, cứ như một chú mèo con đang ngủ say. Đôi mắt đen tối tăm trước nay của hắn, như có anh sáng lóe lên.
Hắn nhẹ khẽ cong đôi môi nhe răng cười nụ cười tà ác, ánh mắt chứa đựng dục vọng. Nhưng trong phúc chốc, hắn tỉnh lại thở dài, cắn chặt răng đứng dậy quay mặt rời đi.
"Ưm...ực..nóng..nóng quá~" Hạ Nghi, nói.
Giọng nói ngọt ngào như thể đang nhõng nhẽo, âm thanh truyền vào tai hắn, âm thanh nhẹ nhàng lước quá. Hắn dù chẳng hề uống tí rượu nào nhưng mặt lại đỏ lên như đang trên bếp lửa.
"Khốn kiếp,...nếu như cô ta không phải là học sinh của mình thì mình cũng không phải kiềm nén như vậy" giọng nói, khàn lại sự khó chịu hiện rõ lên mặt.
Cảnh Thiên, từng bước tiếng rằng đến cảnh giường Hạ Nghi. Liền bị cô trong lúc say ôm lấy, hắn muốn đẩy ra nhưng lại do dự thở dài nói.
"Hạ Nghi, em mau buông tôi ra". Hắn cố kìm chế cảm xúc nói, nhưng Hạ Nghi căn bản chẳng nghe thấy chữ nào.
Gọi mãi Hạ Nghi cũng chẳng nhúc nhíc, hắn nhẹ nhàng nâng chiếc càm nhỏ của Hạ Nghi lên. Từ từ tiến lại gần, hôn lên đôi môi nhỏ của cô, đưa đầu lưỡi vào trong. Đầu lưỡi nóng ướt át chuyển động trong khoan miệng của cô. Nước bọt hòa lần vào nhau tạo nên sự ngọt ngào đến nghiện của riêng họ. Hắn nhẹ rút đầu lưỡi ra sởi tơ nước bọt trắng trong suốt từ đôi môi dức ra.
Đôi môi của cô bị hắn làm cho ướt át, đỏ lên, hắn hôn một lần lại như muốn hôn nữa, cô ôm lấy hắn đòi hôn. Hắn như thể bất lực, bản thân kìm chế đã khó lại còn bị kích động bên ngoài thì làm sao hắn có thể tiếp tục nhẩn nhịn chứ.
Hai người họ bất đầu dây dưa không dức.
...----------------...
Kết thúc, cô nữa nhớ nữa không chỉ chắc, chắn một điều, rằng cô đã ngủ với một người đàn ông rất quen thuộc từ mùi hương đến giọng nói, trong lúc luống cuốn, quay trái quay phải tìm cách rời đi thì chạm phải hắn. Hạ Nghi, hoảng hốt quay sang người đàn ông trước mắt khiến cô như muốn chết đứng trong giây lát.
Hạ Nghi, không tin được bản thân lại làm chuyện đồi bại, hơn nữa còn với thầy giáo của mình. Cô lúc này không nhúc nhíc nổi vì quá ngạc nhiên. Trong khi cô đang ngơ ngác mà quên mất rằng bàn tay vẫn đang để trên vùng ngực của hắn.
Hắn tỉnh lại nhìn thấy cười lạnh nghếch môi, cố lấy lại khuôn mặt lùng như một tảng băng nghiêm khắc vô tâm trong công việc nói.
"Hạ Nghi, em sờ đủ chưa?". Hắn hỏi.
Nghe thấy tiếng gọi Hạ Nghi giật mình rút tay ra khỏi người hắn quỳ xuống giường, cúi đầu hoảng sợ nói.
"Thầy..thầy Kỳ, em xin lỗi thầy chuyện tối qua, xin thầy đừng phạt em mà em biết sai rồi hức..hức..ực..ực..". Vì quá sợ hay cô đang khóc thì bị cơn nức cục phá ngang.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh. Hắn không kìm được mà bật cười.
"Phụt..ha.. "
" Thầy ấy cũng biết cười ư? Nhưng mình mà mắt mặt quá" trong suy nghĩ của Hạ Nghi. Trong thâm tâm cô lúc này đang gào thét dữ dỗi.
End: Chương 2: Hồi Tưởng
Sau: Chương 3: Ác Mộng
Updated 31 Episodes
Comments
Hải Linh
*Tấm chăn
2023-02-18
1