Hắn im lặng không nói hướng mắt nhìn Hạ Nghi đang sợ hãi, cả người run rẩy nhìn hắn. Sắc mặt hắn rất nhanh quay về dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc.
"Hạ Nghi, em xin lỗi tôi chuyện gi?" Kỳ Cảnh Thiên nói.
"Em xin lỗi vì đã...". Hạ Nghi ngập ngừng không biết phải nói thể nào, đôi môi run rẩy.
"Được rồi, em mau biến khuất mắt tôi trước khi tôi tức giân!". Sắc mặt trở nên đen sì lại hai mài nhíu lại.
Hạ Nghi nghe vậy liền vội rời khỏi giường mà quên mất bạn thân lúc này không mặc bất cứ thứ gì, liền hoảng hốt chụp lấy chiếc áo tắm cùng bộ độ đã mặc hôm qua. Vội vã chạy vào phòng tắm đóng sập cửa lại. Hai tai của Hạ Nghi đều đỏ ửng lên, lại nhớ đến chuyện hôm qua, cô đưa tay tát vào mặt mình nói.
"Hạ Nghi, mày điên rồi sao lại nghĩ đến truyện đó chứ ha..". Cô lạnh nhạc xả nước vào bồn tắm. Ngâm mình vào dòng nước lạnh cùng mùi hương của tinh dầu hoa hồng nhẹ nhàng, mùi hương không quá nồng mà chỉ như một chút hương thơm lướt qua. Mùi hương làm cô trở nên thư giản, thoải mái hơn. Nhưng không biết từ bao goơf cô lại đấm chìm vào cơn ác mộng.
Hạ Nghi mơ thấy một bé gái 4 tuổi bị nhốt bên trong một cân phòng tối tâm, cân phong như thể tối đến không thể thấy chút ánh sáng mong manh, nhưng lạ là cô có thể thấy rất rõ hình ảnh bé gái đang run rẩy, ngồi dưới nền sàn lạnh lẽo cùng tiếng khóc thảm thiết đến đáng thương.
Như thể cô đang nhìn thấy bản thân mình, cô cảm nhận được sự khốn khổ khi bao chùm lấy mình là màng đêm tĩnh lặng, không có một chút âm thanh nào, cô cảm nhận được nước mắt mình đang rơi nhưng lại chẳng hiểu thế nào. Cô muốn đưa tay chạm vào, ôm lấy đưa bé vào lòng nhưng lại khi cô đưa tay về phía cô bé khi như một tấm gương từ từ vỡ nát.
Khung cảnh thay đổi thành một đồi núi xanh, cùng làn gió nhẹ bay qua cô, không khí yên bình ấm áp. Phía trước cô là một khung tranh cùng bức tranh vẽ đồi núi, nhưng trong đó họa thêm một chi tiếc. Đứa trẻ mà cô nhìn thấy ở trong cân phòng tối cuộn mình khóc thảm thương lúc nảy, bây giờ lại đang vui vẻ cười đùa cùng một người phụ nữa và một bé trai.
Cô đến rằng muốn nhìn rõ nhưng trên bưacs tranh lại hiện lên một vết cháy đen lan rộng, từ từ cứ thế bức tranh biến thành tro bụi. Cả ngọn đồi cũng theo đó mà bốc cháy. Cô hoảng sợ và chẳng thể rời khỏi.
"Hạ Nghi..Hạ Nghi"
Một giọng nói quen thuộc gọi tên khiến Hạ Nghi dần tỉnh dậy, khỏi giấc mộng đó. Cô mở mắt ra khuôn mặt tái xanh cùng hơi thở gấp gáp.
"Hạ Nghi, em có nghe tôi gọi không" Kỳ Cảnh Thiên nhìn Hạ Nghi hỏi.
"Hức...hức...em sợ quá." cô khóc òa lên như một đứa trẻ ôm lấy cổ hắn.
Hắn muốn đẩy Hạ Nghi ra nhưng lại có cảm giác không nỡ chỉ có thể để cô khóc. Những giọt nước mắt thấm ướt trên đôi vai rộng của Kỳ Cảnh Thiên. Một lát sau, khi Hạ Nghi ngừng khóc đôi mắt đỏ hoe thấm đượm nỗi buồn. Cô ngay lập tức giật mình nhìn Cảnh Thiên hỏi.
"Thầy Kỳ, lúc nảy không phải em đang trong phòng tắm sao? Sao em lại ở trên giường?"
" Khụ..khụ..lúc nảy tôi thấy lâu quá em vẫn chưa quay trở lại nên có chút lo lắng, vì vậy nên lại gần thì nghe tiếng la hét của em, gọi mãi chẳng thấy em trả lời nên đã xông cửa vào xem thử, thì thấy em đang nói gì đó thêm cả người em chẳng khác gì một máy sưởi cả, nên mới đưa em ra đây"
"Cảm ơn ạ"
Cô ngồi dậy muốn rời đi hắn thấy vậy liền hỏi:
"Em vẫn đang bị sốt sao lại vội rời đi như vậy! muốn bị chết vì sốt à!"
"Em không có muốn chết, chỉ là nếu không về lại có chuyện nữa em xin phép" cô quay mặt rời đi, nhưng vừa chạm tay vào khóa cửa thì quay mặt lại.
"Em xin lỗi, mong thầy xem như chuyện này chưa từng xảy ra đi ạ, vậy em xin phép" quay mặt rời đi.
Cánh cửa khép lại, Kỳ Cảnh Thiên ngước mặt nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt tức giận, môi nhẹ khếch lên một nụ cười lạnh lùng như màng đem tĩnh lặng nuốt trọn lấy căn phòng.
"Hạ Nghi ơi là Hạ Nghi, em chắc chắn sẽ chẳng thể thoát khỏi tay tôi đâu, em nghĩ như vậy là xong à! nếu sau này em có trách thì trách em vây vào tôi!"
Hắn đứng dậy thay đồ xong chuẩn bị rời đi thì nhận được cuộc gọi.
"Alo, mẹ tìm con có việc gì?" Kỳ Cảnh Thiên nói.
"Chủ Nhật tuần sao con đến nhà hàng DALYA xem mắt đi" Bạch Huệ mẹ của Kỳ Cảnh Thiên.
"Sao lại đi xem mắt?" khó chịu hỏi.
"Nhà họ Hạ đề nghị kết hôn trong tháng phải nhanh nhất có thể"
"Họ Hạ, Hạ Thị à? Đó là tập đoàn cũng có địa vị cao ở Vân Thành này sao lại muốn gấp gáp gả con gái cho một thầy giáo dạy lớp 12 như con."
"Không rõ nhưng nhất định phải đến đó, Goodbye my dear"
"Bà ấy lại vậy rồi" Hắn ngất máy đưa mắt nhìn về phía cửa kình khách sạn.
"Hạ gia, đột nhiên lại muốn gả con gái, nếu đã gả tại sao không tìm một nhà có kính tế tốt hơn mà gả lại đi đem con gái gả cho một người làm thầy giáo gia cảnh bình thường lớn hơn con gái họ 10 tuổi mà gả chứ! chẳng lẽ họ biết thân phận thật của mình ư!"
End of Chapter 3: Ác Mộng
Updated 31 Episodes
Comments