Mí mắt Dương Vi giật liên tục còn quên mất phản ứng với người trước mắt. Đã nhiều năm như vậy nhưng cái miệng của tên này vẫn còn bất ổn như xưa
Tần Minh Hạo hai mắt sáng lên, vội vàng lôi kéo người đang ngẩn ngơ
“Chị dâu, chị quay về lúc nào thế? Hôm nay đến gặp anh em sao? Đã gặp được chưa? Sao lại rời đi nhanh vậy? Hay là chưa tìm được, đi theo em. Em dẫn chị vào”
Dương Vi bị cậu ta hỏi đến choáng váng, nhận thấy bàn tay đang đưa đến muốn kéo mình đi. Cô vô thức né tránh, nhanh chóng đáp lời cậu ta.
“Không phải, tôi tới cùng bạn. Bây giờ phải về rồi, hôm nay bạn tôi uống say. Tôi đang khá gấp, cậu vào chơi đi nhé!”
Sợ Tần Minh Hạo sẽ khùng khùng lôi kéo mình vào gặp người kia, cho nên cô nhanh chóng bỏ chạy.
Thế nhưng Tần Minh Hạo là ai? Cậu ta tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng
“Khoan đã, chị bận cũng được. Như lúc này em đã nói, trao đổi phương thức liên lạc. Chị rời đi nhiều năm như thế, bây giờ khó lắm mới có thể gặp lại. Lần sau không biết sẽ là khi nào”
Dương Vi cũng không ghét bỏ cậu, vội vàng nhập số điện thoại của mình rồi rời đi ngay tức thì. Chỉ sợ ở lâu thêm một chút sẽ nhìn thấy người kia
Dù sao đi nữa, bây giờ cô vẫn chưa có đủ can đảm để đối mặt với anh. Cũng có thể anh đã quên đi cô, một người nhạt nhoà dễ bị quên lãng như mình. Cô không chắc sẽ được anh nhớ đến
......................
Tần Minh Hạo một tay đút túi quần, một tay cầm chìa khoá xoay vòng vòng. Dáng vẻ cà lơ phất phơ bước vào phòng bao của quán bar. Miệng còn huýt sáo trông vô cùng bất cần
Cậu nhìn xung quanh một lượt, sau khi xác định vị kia đang ngồi ở đâu thì cười tươi bước lại
“Anh, biết lúc nãy em gặp được ai không?”
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đơn từ từ xoay lại, từ chổ ngồi này trên phòng bao. Chiếc ghế đơn này đặt ngay tại vị trí trung tâm có thể nhìn thấy vũ trường nhộn nhịp phía dưới tầng
“Ai?”
Giọng nói trầm nhẹ lạnh nhạt, có vẻ lười biếng không quan tâm. Mỗi khi nghe Tần Minh Hạo hỏi câu này, nếu không phải là gặp được bạn gái cũ. Thì là gặp được một cô em có thân hình ok. Cho nên đối phương cũng lười quan tâm đến cậu
Tần Minh Hạo đứng cả nửa ngày trời vẫn không thấy chiếc ghế tiếp tục động. Cậu ta mất kiên nhẫn tự giác xoay tròn lại
Người đàn ông ngồi trên ghế cũng mặc kệ cậu, bình tĩnh nâng mắt. Lúc này đây, những người trong phòng bao mới biết. Thì ra Trần Luật đã có mặt ở đây từ lúc nào rồi
Trần Luật chậm rãi nhìn Tần Hạo Minh, không có nửa điểm tức giận vì hành động vừa rồi của cậu ta. Môi mỏng nhếch nhẹ lên, nhìn dáng vẻ có chút phóng túng
Người đàn ông này khuôn mặt vô cùng hài hoà, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu quyến rũ. Đặc biệt bờ môi lúc này nhẹ nhàng cong lên lại càng khiến cho nữ nhân trong phòng bao lúc này bị thu hút
Bọn họ cũng không phải chưa từng nhìn thấy anh, nhưng mỗi lần nhìn vẫn không thể dứt ra được. Vô cùng thu hút
Tần Hạo Minh cũng bị anh làm cho ngẩn người một lúc. Sau rồi cũng kéo ghế gần bên ngồi đối diện cùng anh
“Anh không biết sao? Cô gái ấy..!”
Nói xong cậu ta còn không quên đá lông mày, còn cho rằng mình nói vậy là Trần Luật cũng đã hiểu. Nhưng lại bị một cú đá ngay giữa bắp chân làm cho tê cả người
“A”
Trần Luật lười biếng thu hồi chân, rút ra một điếu thuốc bỏ lên miệng. Ra hiệu cho cậu ta châm lửa, sau khi hít một hơi rồi nhẹ nhàng thả làn khói
“ Đừng vòng vo thêm nữa, là ai?”
Câu nói vừa dừng, cửa phòng bao lại bị mở ra. Hai người đàn ông cao ráo bước vào. Ra hiệu cho mọi nhân viên trong phòng rời khỏi
Bọn họ thường ở nơi đây tụ tập, phòng này chính là phòng riêng của mấy người. Nhân viên vốn sẽ luôn nhận việc dọn dẹp và chuẩn bị đầy đủ nhất. Lúc này đây những cô gái phục vụ vẫn còn lưu luyến mà liếc mắt đến Trần Luật
Thế nhưng ngay cả một ánh mắt anh cũng lười nhìn bọn họ.
Sau khi tất cả rời đi, hai người đàn ông vừa bước vào cũng mạnh mẽ ngồi xuống sofa phòng bao.
Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc, cùng với quần tây màu trắng. Là Lê Lữ Ân, là bác sĩ khoa ngoại.
Khác hẳn với dáng vẻ gọn gàng thanh lịch của Lê Lữ Ân, Lục Bân lại mặc một chiếc sơ mi da beo, phía dưới là quần bò rách gối. Là tay đua có tiếng trong giới đua xe
Hai người mang phong cách hoàn toàn trái ngược, lúc này đây lại cùng mệt mỏi mà dựa vào thành ghế nằm oặt
Tần Minh Hạo không quan tâm đến dáng vẻ của bọn họ. Lại tiếp tục chơi trò đoán mò cùng Trần Luật
“Không phải của em, là của anh. Hôm nay em gặp cô gái của anh”
Điếu thuốc trên tay Trần Luật thoáng khựng lại, anh khẽ nhíu mày. Giọng nói có phần lạc đi: “Cô gái nào của tôi?”
Tần Hạo Minh cười ra vẻ: “Còn có thể là ai, chính là Dương Vi đó!”
Cậu ta vừa cất lời, hai người đàn ông đang mệt mỏi dựa trên ghế bỗng nhiên cùng nhau ngồi bật dậy. Đồng thời quay qua nhìn phản ứng của Trần Luật
Vốn cho rằng sẽ nhận được một hình ảnh khác của anh, thế nhưng chỉ nghe thấy anh lạnh nhạt mở miệng, thậm chí giọng nói còn nghe theo một phần tức giận
“Cô ấy không phải của tôi.”
Ba người trong phòng bao im lặng khoảng ba giây, sau đó phá lên cười
Lục Bân đặc biệt nhất, còn vỗ tay mạnh mẽ: “Mẹ nó, Trần Luật, ahhahahah tôi còn tưởng rằng cuộc đời cậu cho đến ngay lúc này sẽ có chút tư vị tình yêu chứ. HaHahaha”
Trần Luật rít một hơi khói, giọng nói nhỏ. Nhưng tác dụng lớn: “Còn cười nữa các cậu không gánh nổi hậu quả”
Updated 24 Episodes
Comments