Chương 14: Vầng Trăng Khuyết.

Bỏ ngoài tai câu nói cảnh báo của người đàn ông, Khúc Lệ San than thầm trong lòng. Dường như cả thế giới đều quay lưng chống đối cô vậy, không một ai chịu đứng về phe cô, đứng ở một khía cạnh nào đó mà hiểu rõ được tâm tình của cô lúc này.

Khúc Lệ San mệt mọi nhắm chặt đôi mắt lại, bất tri bất giác dòng nước ấm trào khoé mi. Một hồi lâu không thấy cô phản hồi lại, người đàn ông chỉnh lại nấc cúc áo trên cùng, đôi mắt lạnh nheo lại ngảnh nhìn về phía cô, giọng nói thoát ra cực kỳ khó chịu.

"Có nghe rõ lời tôi vừa nói không? Khúc Lệ San, nếu để tôi biết được cô giở trò sau lưng tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua mọi chuyện một cách rõ ràng!"

Khúc Lệ San thở dài, cảm thấy âm thanh phiền toái cứ văng vẳng bên tai, cô khó chịu hậm hực trong họng, cơ thể trần trụi khẽ cử động, phía bên dưới truyền đến từng trận đau nhức cùng với thứ nhớt nhát khó chịu. Khúc Lệ San cắn môi chịu đựng, cả người rúc gọn vào trong chiếc mền làm ổ.

Lục Triết Tần ném cô cái nhìn cảnh cáo, từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu nhỏ kẹp giữa hai môi, dùng bật lửa đốt cháy xém đầu thuốc. Anh ta rít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một lần khó mờ ảo, bầu không khí xung quanh bao phủ mùi thuốc lá. Lục Triết Tần rít thêm vài hơi, vứt điếu thuốc đang hút dở xuống dưới đất, dùng mũi chân dập tắt tàn thuốc.

Hai tay đút trong túi quần, ánh mắt vẫn còn chứa nét tàn ác nhìn cơ thể đang chùm trong chăn của cô. Từ trước đến nay Lục Triết Tần luôn có tính kiêu ngạo, người nói phải có người nghe, nên khi những lời nói mà hắn vừa nói ra, cô nghe không thèm trả lời lại là đang không tôn trọng hắn. Tính cách ương bướng trong cô không biết từ bao giờ mà có, bây giờ có cạy miệng bắt cô nói cô cũng không chịu nghe theo. Bất đắc dĩ Lục Triết Tần ôm cục tức rời khỏi phòng, trước khi đi vẫn còn buông lời đe doạ.

"Khúc Lệ San, đừng ép tôi phải ra tay xử lý bà già nhà cô! Khôn hồn làm tròn bổn phận của mình lúc này! Lục Triết Tần tôi nói là làm được! Đừng thách thích bản tính ngông cuồng của tôi!"

Cánh cửa từ từ đóng lại, nghe thấy bước chân ngày càng xa, lúc bấy giờ Khúc Lệ San mới chui ra khỏi chăn, đôi mắt sưng huyết nhìn chằm chằm về phía cánh cửa gỗ, đôi môi đang rướm máu khẽ giật nhẹ. Nở một nụ cười đầy chua xót, Khúc Lệ San mở miệng chửi thề người đàn ông, âm điệu khàn khàn vỡ giọng.

"Lục Triết Tần, tên khốn kiếp nhà anh! Rồi đến một ngày anh sẽ phải trả giá những gì mà anh đã gây ra cho tôi!"

Khúc Lệ San khó nhọc rời khỏi giường, đôi chân run rẩy sải những bước đi cực kỳ khó khăn. Hai cánh hoa bị đòi hỏi quá mức giờ đây đã sưng phù, theo từng nhất cử nhất động của cô chúng vô tình ma sát lại với nhau, cơn đau buốt chạy dọc sống lưng truyền lên đại não. Khúc Lệ San cắn chặt môi dưới muốn bật máu, đè nén cơn đau phía hạ thể sang một bên, sau đó bước vào trong phòng tắm.

Đứng dưới vòi hoa sen, Khúc Lệ San vươn tay ra điều chỉnh nhiệt độ nước về mức thấp nhất. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ngửa lên, đón nhận dòng nước lạnh ngắt từ phía trên chảy xuống, nhiệt độ lạnh chẳng mấy chốc bao phủ lấy da thịt mềm mại của cô.

Dù nước lạnh là thế nhưng Khúc Lệ San lại chẳng có một chút cảm giác gì. Trong tâm trí của cô lúc này không ngừng xuất hiện hình bóng chàng thiếu niên mười lăm tuổi, cơ thể gầy gò, người mặc đồ bệnh nhân, hai mắt quấn vải trắng. Bên tai cô không còn truyền đến tiếng nước chảy róc rách từ phía vòi hoa sen, mà văng vẳng đâu đó có một giọng nói buồn phiền, trầm thấp đánh vào xúc cảm của Khúc Lệ San.

"Đôi mắt của anh không có cơ hội nhìn thấy ánh sáng nữa! Từ giờ đến cuối đời sống trong bóng tối!"

Một giọng nói nữ tính nhẹ nhàng cất lên, dường như đang xoa dịu nỗi đau trong lòng của chàng trai kia.

"Không sao! Anh còn có em cơ mà! Em sẽ là đôi mắt của anh! Kể cả sau này chúng ta vô tình lạc mất nhau, em sẽ dùng chính đôi mắt của mình để tìm lại anh trong biển người vô tận ngoài kia."

Ấy thế mà, sau lần chia xa ấy, người con gái ấy đã chờ đợi một người suốt hai năm, không một ngày nào cô ngừng tìm kiếm thông tin về anh, nhưng kết quả nhận lại là con số không. Đến khi cô lên năm đầu cao trung, bỗng có một ngày cô phát hiện có một hotboy chuyển đến trường, mà chàng trai ấy không ai khác chính là người cô gặp ở bệnh viện hai năm trước. Khúc Lệ San phát hiện ra anh căn bản không nhớ mình, thờ ơ mặc cảm mỗi lần chạm mặt cô.

Khúc Lệ San khi ấy không nhắc đến quá khứ từng trải qua của hai người, cô quyết định theo đuổi chàng trai mình đã yêu thầm suốt hai năm qua nhưng lại bị anh phũ phàng từ chối. Sau đó cô mới biết trong lòng nam sinh sớm đã có người con gái xinh đẹp khác, mà người đó không ai khác lại là chị gái cùng cha khác mẹ của cô, Khúc Linh San.

Cô lúc đó tuyệt vọng vô cùng, tinh thần trở nên kiệt quệ. Cô trách tại sao anh lại vô tâm với cô như vậy, lẽ nào anh hoàn toàn quên đi lời hứa năm đó?

Tự nhủ với bản thân mình nên quên đi mọi thứ, quên đi tất thảy những ký ức thuộc về chàng trai kia. Nhưng cô lại chẳng thể buông bỏ tình cảm của mình, trái tim cô sớm đã trao cho anh, không thể nào dứt bỏ được.

Khúc Lệ San tủi thân, yêu đơn phương một người suốt mười năm, vài tháng ngắn ngủi trở thành người vợ hợp pháp bất đắc dĩ của người đàn ông, chịu mức án tù vô lý của ba mình thêm ba năm nữa.

Thanh xuân của cô đã đánh đổi rất nhiều, cứ như kiếp trước cô đã phạm phải lỗi to lớn với nhân loại để rồi kiếp này hứng chịu sự hất hủi, sỉ nhục to lớn mà người đàn ông mang lại.

Khúc Lệ San à, tại sao mày lại ngu muội đến mức độ này cơ như? Cuộc sống của mình đã quá đau khổ rồi! Mày còn hứng chịu sự tủi nhục này đến bao giờ nữa?

Tự chửi thầm bản thân mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi hoà tan vào dòng nước lạnh băng.

Thật muốn để dòng nước này rửa trôi vận xui rủi trên người cô, để rồi đông cứng con tim hao tổn của cô lại, muốn vô cảm thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh.

Khúc Lệ San vươn tay ra tắt vòi nước, sau đó lấy khăn tắm quấn quanh người, đẩy cửa bước ra ngoài.

Trước mắt cô xuất hiện một bóng dáng người, Khúc Lệ San lười biếng nâng mắt lên nhìn, thấy dì Hoa đang đứng ở phía đầu giường đợi mình. Trên tay cầm khay đồ ăn tối cùng với ly sữa bò đang còn bốc khói nghi ngút.

"Tiểu thư, đến giờ ăn bữa tối rồi!"

Khúc Lệ San lặng lẽ bước lại gần, liếc nhìn bát cháo gà, trong bụng không có cảm giác đói. Cô ngồi xuống giường, gỡ chiếc khăn trên đầu lau khô tóc.

"Dì đã vất vả rồi! Cứ để ở đó đi, cháu chưa muốn ăn!"

Dì Hoa nghe vậy liền đặt khay thức ăn sang một bên, sau đó tiến lại gần phía cô, giúp cô lau khô tóc.

Nhìn trên da thịt cô lưu lại vô số vết bầm tím cùng với vài vết sẹo xấu xí, trong lòng dì Hoa dường như đoán ra điều gì đó, chẳng qua bà lại chẳng thể nói thành lời.

Mất mất một lúc lâu sau, dì Hoa lau khô chân tóc của Khúc Lệ San, mở miệng thăm dò cô.

"Tiểu thư, thời gian qua... cô chịu khổ rồi..."

Khúc Lệ San trầm mặc vài giây, hai tay cô siết chặt một mớ khăn tắm, thở hắt một hơi, cô nhẹ nhàng đáp lại:

"Dì à, dì đừng nghĩ nhiều! Cháu bị như thế này vì để trả giá cho sai lầm trước kia như vậy!"

Dì Hoa thở dài, tiếp tục nói: "Cô chịu khổ chỉ vì một mối tình không trọn vẹn này, như vậy có đáng không?"

"Đáng chứ sao không?" Khúc Lệ San nở một nụ cười chua xót, ánh mắt chùng xuống, "Cháu dường như không buông bỏ được tình cảm mà mình dành cho anh! Tính đến nay đã mười ba năm mấy tháng rồi, vậy mà cháu vẫn chưa hết yêu anh."

"Tiểu thư, cô đừng quá si tình như vậy!"

Dì Hoa bỏ khăn ướt xuống, tìm chiếc lược ngà giúp cô chải gọn tóc, sau đó nói: "Ở ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn theo đuổi tiểu thư. Chỉ cần cô buông tay, tự khắc sẽ có một tình yêu cuồng si khác đến lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô, sẽ là người thay thế xoá bỏ đi vết thương trong lòng."

Nói xong, dì Hoa bỏ chiếc lược ngà sang một bên, sau đó đến bên cửa sổ, kéo chiếc rèm lụa sang một bên, ánh trăng khuyết lẻ loi trên màn đêm vô tận, cố gắng chiếu từng tia sáng xuống trần gian, rọi vào bên hiên cửa sổ.

Khúc Lệ San đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ, nhìn vàng trăng khuyết bị đám mây đen nuốt chửi, cảm giác trong cô lại chua xót gấp bội.

"Dì à, cháu đã mất niềm tin vào tình yêu rồi!"

Dì Hoa lặng lẽ nhìn cô không nói gì, ánh mắt bà di chuyển nhìn về phía đám mây đen đang che khuất ánh sáng của thiên nhiên. Vài phút sau, áng mây đen ấy từ từ di chuyển, trả lại ánh sáng yếu ớt của vầng trăng khuyết, lúc bấy giờ dì Hoa mới lên tiếng.

"Tiểu thư, người có còn nhớ ngày gặp Lục thiếu gia không?"

Khúc Lệ San nhìn bóng lưng của dì Hoa, trong lòng cô có chút khó hiểu, song vẫn lên tiếng đáp lại:

"Cháu còn nhớ chứ sao không? Có chết cháu cũng không quên ngày mình đã gặp anh ấy!"

Dì Hoa quay về phía cô, nở một nụ cười, gương mặt phúc hậu, nhẹ nhàng đáp lại lời nói của cô.

"Vào đêm đó, cô và Lục thiếu gia ngồi bên cửa sổ, thay cậu ta ngắm nhìn thế giới khi chìm vào bóng đêm. Cô còn nhớ lúc đó mình còn nói câu gì để mà an ủi động viên cậu ta không?"

Khúc Lệ San rơi vào trầm tư, lặng lẽ suy nghĩ vào cái đêm trăng thanh gió mát. Cô cùng Lục Triết Tần ngồi trên giường bệnh, bên cạnh cửa sổ, từ trên cao có thể ngắm nhìn vạn vật ở bán kính gần và xa.

Hình như hôm đó cũng là vầng trăng khuyết, chỉ là nói gì đó với Lục Triết Tần cô cũng không nhớ rõ. Căn bản hôm ấy cô nói với anh quá nhiều thứ, bây giờ chẳng thể kể ra hết được.

Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, dì Hoa bước đến bên cạnh Khúc Lệ San, đưa cô đến bên ô cửa sổ.

"Cô đã từng nói với Lục thiếu gia, rằng con người sinh ra có mấy ai mang trên mình một mảnh hoàn thiện, đến cả ánh trăng vằng vặc trên trời đen cũng có lúc bị khuyết thiếu đi một nửa."

Hot

Comments

Hy Nhi

Hy Nhi

quá hayyy

2023-04-15

2

Evan

Evan

10 đỉm

2023-04-14

1

Florence Julia

Florence Julia

Cmt đầu ạ

2023-04-14

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 01: Nghiệp Chủng Đã Chết!
2 Chương 02: Cùng Nhóm Máu.
3 Chương 03: Rút Máu.
4 Chương 04: Bộ Mặt Giả Dối.
5 Chương 05: Không Đánh Tự Khai.
6 Chương 06: Nhận Ra.
7 Chương 07: Buông Tay.
8 Chương 08: Tàn Ác.
9 Chương 09: Sảy Thai.
10 Chương 10: Bồi Thường (18+).
11 Chương 11: Cưỡng Gian (18+).
12 Chương 12: Anh Không Xứng.
13 Chương 13: Dịu Dàng Bất Thường.
14 Chương 14: Vầng Trăng Khuyết.
15 Chương 15: Ai Mới Là Tiện Nhân.
16 Chương 16: Chế Giễu.
17 Chương 17: Bóng Đè.
18 Chương 18: Vốn Dĩ Là Vợ Chồng.
19 Chương 19: Yêu Đến Luỵ Tình.
20 Chương 20: Chồng Tương Lai.
21 Chương 21: Càng Đa Tình Càng Thêm Luỵ Tình.
22 Chương 22: Vội Đánh Dấu Chủ Quyền.
23 Chương 23: Ly Hôn Đi!
24 Chương 24: Điềm Báo.
25 Chương 25: Đau Lòng.
26 Chương 26: Tai Nạn.
27 Chương 27: Tuyệt Vọng.
28 Chương 28: Bi Thương.
29 Chương 29: Đoạn Tình.
30 Chương 30: Cả Đời Không Muốn Gặp Lại.
31 Chương 31: Kết Thúc Tất Cả.
32 Chương 32: Quá Khứ Bi Thương.
33 Chương 33: Phải Chăng Đã Hối Hận.
34 Chương 34: Sự Thật Tàn Khốc (1).
35 Chương 35: Sự Thật Tàn Khốc (2).
36 Chương 36: Không Thể Cứu Vãn.
37 Chương 37: Nuối Tiếc.
38 Chương 38: Khơi Mào.
39 Chương 39: Vào Tù.
40 Chương 40: Điên Cuồng.
41 Chương 41: Nhớ Nhung.
42 Chương 42: Đã Quay Trở Về.
43 Chương 43: Lục Triết Đông.
44 Chương 44: Đổi Thay.
45 Chương 45: Nhịn Đến Hỏng.
46 Chương 46: Nói Dối.
47 Chương 47: Nói Trúng Tim Đen.
48 Chương 48: Đánh Mất Con Cá Lớn.
49 Chương 49: Muốn Bù Đắp.
50 Chương 50: Chú Ý Cách Xưng Hô.
51 Chương 51: Liệt Dương.
52 Chương 52: Đàn Anh.
53 Chương 53: Nuối Tiếc.
54 Chương 54: Gặp Bạn Cũ.
55 Chương 55: Phải Chăng Là Điềm Báo.
56 Chương 56: Tủi Nhục.
57 Chương 57: Thấu Hiểu Tâm Tư.
58 Chương 58: Tính Trẻ Con.
59 Chương 59: Không Ngoan Ngoãn.
60 Chương 60: Dính Người.
61 Chương 61: Quyến Rũ Chết Người.
62 Chương 62: Tắm Chung.
63 Chương 63: Bồi Bổ.
64 Chương 64: Cuốn Nhật Ký Chôn Giấu (1).
65 Chương 65: Cuốn Nhật Ký Chôn Giấu (2).
66 Chương 66: Vết Xe Đổ.
67 Chương 67: Hãy Buông Tay Đi.
68 Chương 68: Trái Tim Của Kẻ Tương Tư.
69 Chương 69: Đoạn Ghi Âm.
70 Chương 70: Hoàn Trả Gấp Trăm Lần.
71 Chương 71: Tên Ác Quỷ.
72 Chương 72: Trả Giá.
73 Chương 73: Cắn Lưỡi, Kết Thúc.
74 Chương 74: Ảo Giác Thoáng Qua.
75 Chương 75: Tỉnh Giấc Tan Mộng.
76 Chương 76: Không Muốn Quên Đi Cô.
77 Chương 77: Hôn Ước Mới.
78 Chương 78: Kẻ Đơn Phương.
79 Chương 79: Vết Đau Trong Tim.
80 Chương 80: Trừ Phi Sống Lại.
81 Chương 81: Phản Đối.
82 Chương 82: Kỷ Vật.
83 Chương 83: Người Phụ Nữ Đáng Thương.
84 Chương 84: Tổ Ấm Không Còn Được Bình Yên.
85 Chương 85: Nịnh Bợ.
86 Chương 86: Đồng Ý Nhận Nuôi.
87 Chương 87: Bỏ Nhà Đi Bụi.
88 Chương 88: Kiên Nhẫn Chờ Đợi.
89 Chương 89: Còn Nhiều Giấy Ly Hôn.
90 Chương 90: Báo Mộng.
91 Chương 91: Nhất Định Không Chịu Tha Thứ.
92 Chương 92: Mộng Xuân.
93 Chương 93: Chuẩn Bị Ra Mắt.
94 Chương 94: Ghen Tỵ. Ấy
95 Chương 95: Khắt Khe.
96 Chương 96: Không Muốn Bi Kịch Trong Quá Khứ Xảy Ra.
97 Chương 67: Động Viên.
98 Chương 98: Từ Bao Giờ.
99 Chương 99: Tỉnh Dậy.
100 Chương 100: Sự Trả Thù Hoàn Hảo Của Người Phụ Nữ Luỵ Tình.
101 Chương 101: Lọ Tinh Dầu Duy Nhất Cũng Là Cuối Cùng.
102 Chương 102: Mưu Kế Của Quỷ Nhỏ.
103 Chương 103: Ánh Mắt Khác Lạ.
104 Chương 104: Thuốc Trị Sẹo.
105 Chương 105: Tương Tư Hay Là Không?
106 Chương 106: Cho Thêm Chút Thời Gian.
107 Chương 107: Lại Thất Nghiệp.
108 Chương 108: Mời Hợp Tác.
109 Chương 109: Âm Mưu.
110 Chương 110: Diễn Cảnh.
111 Chương 111: Cục Bột Nhỏ.
112 Chương 112: Giao Dịch Thành Công.
113 Chương 113: Mộng Xuân Cực Hình.
114 Chương 114: Lớp Mặt Nạ Giả Dối.
115 Chương 115: Tên Diễn Viên Háo Sắc.
116 Chương 116: Phong Sát.
117 Chương 117: Về Nhà Mới.
118 Chương 118: Nơi Ở Mới.
119 Chương 119: Không Muốn Mắc Ơn Mắc Oán.
120 Chương 120: Cơ Hội Chỉ Có Một.
121 Chương 121: Bất Ngờ Gặp.
122 Chương 122: Mới Đổi Nước Hoa?
123 Chương 123: Ước Mơ Của Ba.
124 Chương 124: Tôi Không Phũ Phàng Như Cô Nghĩ.
125 Chương 125: Sự Cố Ngoài Ý Muốn.
126 Chương 126: Xinh Đẹp Cũng Là Một Cái Tội.
127 Chương 127: Lần Thứ N Bị Đăng Xuất.
128 Chương 128: Giơ Tay Đầu Hàng.
129 Chương 129: Mỗi Lần Nhắc Đến Mẹ Đều Khóc.
130 Chương 130: Vẫn Luôn Đợi Mẹ.
131 Chương 131: Kén Cá Chọn Canh.
132 Chương 132: Nhẫn Nhịn Nuốt Trôi Cục Tức.
133 Chương 133: Đâu Thể Ghét Lây.
134 Chương 134: Đau Ở Trong Tim.
Chapter

Updated 134 Episodes

1
Chương 01: Nghiệp Chủng Đã Chết!
2
Chương 02: Cùng Nhóm Máu.
3
Chương 03: Rút Máu.
4
Chương 04: Bộ Mặt Giả Dối.
5
Chương 05: Không Đánh Tự Khai.
6
Chương 06: Nhận Ra.
7
Chương 07: Buông Tay.
8
Chương 08: Tàn Ác.
9
Chương 09: Sảy Thai.
10
Chương 10: Bồi Thường (18+).
11
Chương 11: Cưỡng Gian (18+).
12
Chương 12: Anh Không Xứng.
13
Chương 13: Dịu Dàng Bất Thường.
14
Chương 14: Vầng Trăng Khuyết.
15
Chương 15: Ai Mới Là Tiện Nhân.
16
Chương 16: Chế Giễu.
17
Chương 17: Bóng Đè.
18
Chương 18: Vốn Dĩ Là Vợ Chồng.
19
Chương 19: Yêu Đến Luỵ Tình.
20
Chương 20: Chồng Tương Lai.
21
Chương 21: Càng Đa Tình Càng Thêm Luỵ Tình.
22
Chương 22: Vội Đánh Dấu Chủ Quyền.
23
Chương 23: Ly Hôn Đi!
24
Chương 24: Điềm Báo.
25
Chương 25: Đau Lòng.
26
Chương 26: Tai Nạn.
27
Chương 27: Tuyệt Vọng.
28
Chương 28: Bi Thương.
29
Chương 29: Đoạn Tình.
30
Chương 30: Cả Đời Không Muốn Gặp Lại.
31
Chương 31: Kết Thúc Tất Cả.
32
Chương 32: Quá Khứ Bi Thương.
33
Chương 33: Phải Chăng Đã Hối Hận.
34
Chương 34: Sự Thật Tàn Khốc (1).
35
Chương 35: Sự Thật Tàn Khốc (2).
36
Chương 36: Không Thể Cứu Vãn.
37
Chương 37: Nuối Tiếc.
38
Chương 38: Khơi Mào.
39
Chương 39: Vào Tù.
40
Chương 40: Điên Cuồng.
41
Chương 41: Nhớ Nhung.
42
Chương 42: Đã Quay Trở Về.
43
Chương 43: Lục Triết Đông.
44
Chương 44: Đổi Thay.
45
Chương 45: Nhịn Đến Hỏng.
46
Chương 46: Nói Dối.
47
Chương 47: Nói Trúng Tim Đen.
48
Chương 48: Đánh Mất Con Cá Lớn.
49
Chương 49: Muốn Bù Đắp.
50
Chương 50: Chú Ý Cách Xưng Hô.
51
Chương 51: Liệt Dương.
52
Chương 52: Đàn Anh.
53
Chương 53: Nuối Tiếc.
54
Chương 54: Gặp Bạn Cũ.
55
Chương 55: Phải Chăng Là Điềm Báo.
56
Chương 56: Tủi Nhục.
57
Chương 57: Thấu Hiểu Tâm Tư.
58
Chương 58: Tính Trẻ Con.
59
Chương 59: Không Ngoan Ngoãn.
60
Chương 60: Dính Người.
61
Chương 61: Quyến Rũ Chết Người.
62
Chương 62: Tắm Chung.
63
Chương 63: Bồi Bổ.
64
Chương 64: Cuốn Nhật Ký Chôn Giấu (1).
65
Chương 65: Cuốn Nhật Ký Chôn Giấu (2).
66
Chương 66: Vết Xe Đổ.
67
Chương 67: Hãy Buông Tay Đi.
68
Chương 68: Trái Tim Của Kẻ Tương Tư.
69
Chương 69: Đoạn Ghi Âm.
70
Chương 70: Hoàn Trả Gấp Trăm Lần.
71
Chương 71: Tên Ác Quỷ.
72
Chương 72: Trả Giá.
73
Chương 73: Cắn Lưỡi, Kết Thúc.
74
Chương 74: Ảo Giác Thoáng Qua.
75
Chương 75: Tỉnh Giấc Tan Mộng.
76
Chương 76: Không Muốn Quên Đi Cô.
77
Chương 77: Hôn Ước Mới.
78
Chương 78: Kẻ Đơn Phương.
79
Chương 79: Vết Đau Trong Tim.
80
Chương 80: Trừ Phi Sống Lại.
81
Chương 81: Phản Đối.
82
Chương 82: Kỷ Vật.
83
Chương 83: Người Phụ Nữ Đáng Thương.
84
Chương 84: Tổ Ấm Không Còn Được Bình Yên.
85
Chương 85: Nịnh Bợ.
86
Chương 86: Đồng Ý Nhận Nuôi.
87
Chương 87: Bỏ Nhà Đi Bụi.
88
Chương 88: Kiên Nhẫn Chờ Đợi.
89
Chương 89: Còn Nhiều Giấy Ly Hôn.
90
Chương 90: Báo Mộng.
91
Chương 91: Nhất Định Không Chịu Tha Thứ.
92
Chương 92: Mộng Xuân.
93
Chương 93: Chuẩn Bị Ra Mắt.
94
Chương 94: Ghen Tỵ. Ấy
95
Chương 95: Khắt Khe.
96
Chương 96: Không Muốn Bi Kịch Trong Quá Khứ Xảy Ra.
97
Chương 67: Động Viên.
98
Chương 98: Từ Bao Giờ.
99
Chương 99: Tỉnh Dậy.
100
Chương 100: Sự Trả Thù Hoàn Hảo Của Người Phụ Nữ Luỵ Tình.
101
Chương 101: Lọ Tinh Dầu Duy Nhất Cũng Là Cuối Cùng.
102
Chương 102: Mưu Kế Của Quỷ Nhỏ.
103
Chương 103: Ánh Mắt Khác Lạ.
104
Chương 104: Thuốc Trị Sẹo.
105
Chương 105: Tương Tư Hay Là Không?
106
Chương 106: Cho Thêm Chút Thời Gian.
107
Chương 107: Lại Thất Nghiệp.
108
Chương 108: Mời Hợp Tác.
109
Chương 109: Âm Mưu.
110
Chương 110: Diễn Cảnh.
111
Chương 111: Cục Bột Nhỏ.
112
Chương 112: Giao Dịch Thành Công.
113
Chương 113: Mộng Xuân Cực Hình.
114
Chương 114: Lớp Mặt Nạ Giả Dối.
115
Chương 115: Tên Diễn Viên Háo Sắc.
116
Chương 116: Phong Sát.
117
Chương 117: Về Nhà Mới.
118
Chương 118: Nơi Ở Mới.
119
Chương 119: Không Muốn Mắc Ơn Mắc Oán.
120
Chương 120: Cơ Hội Chỉ Có Một.
121
Chương 121: Bất Ngờ Gặp.
122
Chương 122: Mới Đổi Nước Hoa?
123
Chương 123: Ước Mơ Của Ba.
124
Chương 124: Tôi Không Phũ Phàng Như Cô Nghĩ.
125
Chương 125: Sự Cố Ngoài Ý Muốn.
126
Chương 126: Xinh Đẹp Cũng Là Một Cái Tội.
127
Chương 127: Lần Thứ N Bị Đăng Xuất.
128
Chương 128: Giơ Tay Đầu Hàng.
129
Chương 129: Mỗi Lần Nhắc Đến Mẹ Đều Khóc.
130
Chương 130: Vẫn Luôn Đợi Mẹ.
131
Chương 131: Kén Cá Chọn Canh.
132
Chương 132: Nhẫn Nhịn Nuốt Trôi Cục Tức.
133
Chương 133: Đâu Thể Ghét Lây.
134
Chương 134: Đau Ở Trong Tim.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play