Chương 2: Tráo đổi thân phận

Trong mắt của người nhà, bọn họ vẫn nghĩ tôi ngay cả một cơn gió cũng có thể thổi bay. Chẳng qua đó là điều tôi muốn giấu diếm, một khi đã giấu sẽ không có ai biết.

Nhưng người trước mặt, tôi không muốn giấu, đó cũng chỉ là một người xa lạ.

Tôi dứt tay nó ra, cho dù không có cái gương ở đây bản thân vẫn có thể điều chỉnh cảm xúc, tôi thả ra mấy chữ.

“Coi như không biết nhau.”

Nó lập tức kích động, phản bác lại câu nói của tôi.

“Như thế sao được? Cho dù mày không muốn nhưng tao muốn biết bản thân có anh chị em gì đó hay không.”

Mọi người sắp về rồi, còn là anh chị họ của tôi. Bốn người sống cùng một phòng, cũng không đến nỗi nào, phát hiện ra còn một người giống hệt tôi sẽ rắc rối lắm.

Tôi muốn đuổi nó ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

“Mày về đi.”

Gương mặt kiên quyết mà trước nay chưa từng có, đang hiện hữu trước mặt tôi, đối phương hùng hổ đáp lời.

“Tao cứ không, khi nào mày chịu đi cùng đến bệnh viện tao sẽ buông tha cho mày.”

Tôi quay vào trong, nó cũng muốn vào cùng. Giằng co một lúc, tôi đột nhiên phát hiện vẫn còn camera chĩa thẳng vào cửa phòng, đúng là sơ xuất. Chuyện này cũng không nghiêm trọng, anh chị họ sẽ không yêu cầu xem khi tôi vẫn còn ở đây.

Cứ thế quay vào có lẽ nó sẽ quấy rối ở đây mãi, tôi thở ra một hơi, giải thích.

“Tao vào trong lấy điện thoại.”

“Vậy thì đừng đóng cửa, mày lừa gạt người khác nhưng không thể lừa gạt tao đâu.”

Nó hình như rất tự hào về đầu ốc của mình, tôi cũng không muốn lừa gạt ai.

Chẳng qua nhiều chuyện muốn giấu nên phải che đậy bằng lời nói, thời gian càng trôi qua điều muốn che đậy càng nhiều, ngụy biện càng nhiều.

Tôi lên leo cầu thang lấy cái điện thoại, để lại vài lời nhắn trong nhóm zalo. Nhìn phản ứng của mọi người tôi chỉ muốn nói bọn họ nghĩ sai rồi, tôi là bị người khác ép ra khỏi phòng.

Một năm lên thành phố, ngoại trừ đến trường tôi ít khi bước chân ra ngoài.

Tôi lấy lý do bản thân để quên đồ trên trường nên đi lấy. Đi đi về về cũng mất hơn một tiếng, có trễ hơn thì có thể nói là kẹt xe, bọn họ sẽ không nghi ngờ gì đâu.

Chuẩn bị sẵn sàng, nó nhìn tôi khóa cửa phòng, tiếp đến khóa cổng cẩn thận.

Tôi nhìn nó, nó lại nhìn tôi, cả hai có chung một câu hỏi, di chuyển bằng gì?

Bản thân có một chiếc xe máy, bản tính là lười nên định đi nhờ bằng xe nó. Mắt thấy đối phương đứng kia một thân một mình, cũng không hiểu nó đến đây bằng gì?

Cổng luôn khóa làm sao nó lại đột nhập vào bên trong được? Cái camera trước cổng sẽ bắt trọn khoảnh khắc nó bẻ khóa mấy thôi.

Tôi lại phải mở cổng, dắt xe của mình xuống rồi cẩn thận khóa lại một lần nữa.

Vừa mở bản đồ trên điện thoại để xem, nó liền giành vị trí lái, tôi chỉ còn cách ngồi phía sau. Nó không cần điện thoại để xem đường, một mạch chạy thẳng đến bệnh viện lớn.

Tôi không nghĩ nó lại đến đây, bộ bị điên hay sao?

Nó để đầu khơi khơi như thế mà đến đây, tôi cũng quên mất việc sẽ bị bắt nếu không đội mũ bảo hiểm.

Vừa vào bệnh viện đã đi đến phòng của vị bác sĩ Thạch, cũng không có kiêng dè mà mở cửa vào.

“Chú Thạch, con muốn xét nghiệm ADN.”

Tôi vội gật đầu chào hỏi, vị bác sĩ đó cũng bất ngờ khi thấy trường hợp này.

Bác sĩ Thạch lóng ngóng một chút mới phân biệt được, kéo nó qua một bên hỏi chuyện.

“Con tìm người này ở đâu vậy? Sao hai đứa lại giống nhau như đúc?”

“Bởi vậy con mới đến đây xét nghiệm.”

Bọn họ nói những gì tôi đều nghe thấy hết, bác sĩ Thạch chính là người đảm nhiệm việc xét nghiệm.

Nó tiễn tôi đến bãi đổ xe, ý định hình như muốn ở lại đây. Tôi cũng không quan tâm người này, đối với tôi chỉ là một người lạ mà thôi, cái tôi quan tâm là thứ khác.

“Chi phí xét nghiệm bao nhiêu?”

Nó nghe tôi hỏi lập tức nở nụ cười rạng ngời.

“Người quen của tao, mày không cần lo, đi đường cẩn thận.”

Nếu đã nói như thế tôi cũng không hỏi gì thêm, tiền tháng này ba mẹ cho cũng không bao nhiêu. Thực sự trả tiền có lẽ tôi phải ăn mì gói thay cơm.

Toàn bộ khoảng thời gian này chưa đầy một tiếng rưỡi, tôi quay về mọi người không có nghi ngờ gì.

Kết quả xét nghiệm ba bốn ngày sau được gửi đến tận nơi, là chuyển phát nhanh. Bọn tôi quả thật là hai người xa lạ, kết quả này làm tôi hài lòng không ít.

Đó là lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau, sau đó hai tháng Ngưỡng Mi quay lại gặp tôi. Dáng vẻ như sắp chết của nó khiến tôi động lòng, ngay cả nói chuyện cũng phải tựa vào tường để có điểm tựa.

Không biết vì sao nó lại có số điện thoại của tôi, cũng không hiểu bản thân vì sao lại ra mở cửa để gặp nó.

Giọng nói yếu ớt kia khiến tôi lo lắng, máu trên khóe miệng làm tôi càng để tâm hơn, tôi mở miệng hỏi.

“Bị làm sao?”

“Mày, mày đóng giả làm tao mấy ngày được không? Chúng ta giữ liên lạc qua điện thoại, cầu xin mày đó.”

Nó chưa đợi tôi đáp đã cướp lời tiếp tục nói, giọng điệu nghe ra sợ tôi sẽ từ chối.

“Mày có điều kiện gì có thể nói ra, tao đều đáp ứng. Nếu còn không giúp tao cũng hết cách, cầu xin mày đó, cầu xin mày mà.”

Hot

Comments

H Nhu Ksor

H Nhu Ksor

hay nha

2023-04-24

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Một người giống hệt tôi
2 Chương 2: Tráo đổi thân phận
3 Chương 3: Phạt lâu vậy sao?
4 Chương 4: Đôi uyên ương
5 Chương 5: Rốt cuộc hắn lo cho ai?
6 Chương 6: Phối hợp nhận lỗi
7 Chương 7: Dục Phong muốn tôi giết người
8 Chương 8: Bà làm mẹ kiểu gì vậy?
9 Chương 9: Tôi sợ ma là thật
10 Chương 10: Trái tim tôi mỏng lắm, đừng doạ
11 Chương 11: Ngưỡng Mi bị đánh thành đầu heo
12 Chương 12: Một trong những điều tôi che giấu
13 Chương 13: Chuyện của vài năm trước
14 Chương 14: Nói khùng nói điên
15 Chương 15: Ngắm biển cùng anh
16 Chương 16: Biến thái quá đi
17 Chương 17: Đúng là doạ người
18 Chương 18: Boss tìm tôi rồi
19 Chương 19: An Tử hình như hơi cáu
20 Chương 20: Chuyện vặt
21 Chương 21: Công việc đào ra tiền
22 Chương 22: Boss không phải người tốt bụng
23 Chương 23: Bọn họ đều đi cả rồi
24 Chương 24: Không phải lần đầu tiên
25 Chương 25: Lão lại âm mưu cái gì rồi
26 Chương 26: Tình hình không được ổn cho lắm
27 Chương 27: Đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em
28 Chương 28: Các người chọn nhầm đối tượng bắt nạt rồi
29 Chương 29: Hắn không dám
30 Chương 30: Tôi chọn cách không tin
31 Chương 31: Tôi hiểu mà
32 Chương 32: Không lý nào lại vậy
33 Chương 33: Nạn nhân kế tiếp
34 Chương 34: Phòng bên cạnh có biến thái
35 Chương 35: Giải cứu mục tiêu
36 Chương 36: Anh ấy biết được một nửa rồi
37 Chương 37: Chúng tôi có ràng buộc
38 Chương 38: Có mắt chỉ để trưng
39 Chương 39: Tôi tin boss làm được
40 Chương 40: Người này có vẻ khác
41 Chương 41: Suýt thì lớn chuyện
42 Chương 42: Gọi thế nào đều không tránh khỏi
43 Chương 43: Bị cuốn vào chuyện không hay
44 Chương 44: Vòng chân mới
45 Chương 45: Tôi sợ ma
46 Chương 46: Cũng không tồi
47 Chương 47: Không biết xấu hổ
48 Chương 48: Là giả
49 Chương 49: Tôi sinh nghi rồi
50 Chương 50: Ngưỡng Anh Đạt chết chắc rồi
51 Chương 51: Nhiệm vụ mới
52 Chương 52: Đặc quyền của tôi
53 Chương 53: Nhất thiết phải để bản thân bị thương sao?
54 Chương 54: Boss bị hỏng rồi
55 Chương 55: Có chút ảnh hưởng nhưng không đau lòng
56 Chương 56: Đừng doạ người ta như thế
57 Chương 57: Không thấy hay sao còn hỏi?
58 Chương 58: Đã là quá khứ rồi
59 Chương 59: Chia xa
60 Chương 60: Bị tập kích
61 Chương 61: Trái tim chảy máu rồi
62 Chương 62: Thẳng thắn như vậy, tôi buồn đó
63 Chương 63: Làm khó nhau
64 Chương 64: Không phải cho anh
65 Chương 65: Yêu bằng mắt
66 Chương 66: Tương lai chúng ta
67 Chương 67: Nơi này không thể đi dạo
68 Chương 68: Đuổi đi
69 Chương 69: Một giấc ngủ ngon rất xa vời
70 Chương 70: Bám dai như đỉa
71 Chương 71: Quá sức tưởng tượng
72 Chương 72: Từ từ, đừng kích động
73 Chương 73: Sao lại quay về rồi?
74 Chương 74: Làm tôi hơi bất ngờ
75 Chương 75: Các người diễn thật tệ
76 Chương 76: Gặp lại bác sĩ Thạch
77 Chương 77: Tôi rất biết ơn
78 Chương 78: Thôi xong, bị bắt rồi
79 Chương 79: Bất ngờ không nhỏ
80 Chương 80: Viện binh của tôi đến rồi
81 Chương 81: Mạng tôi lớn lắm
82 Chương 82: Xin phép rồi mới được đi
83 Chương 83: Ngoan cố
84 Chương 84: Sự thật trước mắt là giả thôi
85 Chương 85: Sự thật trước mắt là giả dối
86 Chương 86: Tôi ghét bà ta nhất
87 Chương 87: Thời gian trôi đi
88 Chương 88: Tổn thương là điều không thể tránh khỏi
89 Chương 89: Phiền Du Nam rồi
90 Chương 90: Giả định trong tôi
91 Chương 91: End
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Một người giống hệt tôi
2
Chương 2: Tráo đổi thân phận
3
Chương 3: Phạt lâu vậy sao?
4
Chương 4: Đôi uyên ương
5
Chương 5: Rốt cuộc hắn lo cho ai?
6
Chương 6: Phối hợp nhận lỗi
7
Chương 7: Dục Phong muốn tôi giết người
8
Chương 8: Bà làm mẹ kiểu gì vậy?
9
Chương 9: Tôi sợ ma là thật
10
Chương 10: Trái tim tôi mỏng lắm, đừng doạ
11
Chương 11: Ngưỡng Mi bị đánh thành đầu heo
12
Chương 12: Một trong những điều tôi che giấu
13
Chương 13: Chuyện của vài năm trước
14
Chương 14: Nói khùng nói điên
15
Chương 15: Ngắm biển cùng anh
16
Chương 16: Biến thái quá đi
17
Chương 17: Đúng là doạ người
18
Chương 18: Boss tìm tôi rồi
19
Chương 19: An Tử hình như hơi cáu
20
Chương 20: Chuyện vặt
21
Chương 21: Công việc đào ra tiền
22
Chương 22: Boss không phải người tốt bụng
23
Chương 23: Bọn họ đều đi cả rồi
24
Chương 24: Không phải lần đầu tiên
25
Chương 25: Lão lại âm mưu cái gì rồi
26
Chương 26: Tình hình không được ổn cho lắm
27
Chương 27: Đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em
28
Chương 28: Các người chọn nhầm đối tượng bắt nạt rồi
29
Chương 29: Hắn không dám
30
Chương 30: Tôi chọn cách không tin
31
Chương 31: Tôi hiểu mà
32
Chương 32: Không lý nào lại vậy
33
Chương 33: Nạn nhân kế tiếp
34
Chương 34: Phòng bên cạnh có biến thái
35
Chương 35: Giải cứu mục tiêu
36
Chương 36: Anh ấy biết được một nửa rồi
37
Chương 37: Chúng tôi có ràng buộc
38
Chương 38: Có mắt chỉ để trưng
39
Chương 39: Tôi tin boss làm được
40
Chương 40: Người này có vẻ khác
41
Chương 41: Suýt thì lớn chuyện
42
Chương 42: Gọi thế nào đều không tránh khỏi
43
Chương 43: Bị cuốn vào chuyện không hay
44
Chương 44: Vòng chân mới
45
Chương 45: Tôi sợ ma
46
Chương 46: Cũng không tồi
47
Chương 47: Không biết xấu hổ
48
Chương 48: Là giả
49
Chương 49: Tôi sinh nghi rồi
50
Chương 50: Ngưỡng Anh Đạt chết chắc rồi
51
Chương 51: Nhiệm vụ mới
52
Chương 52: Đặc quyền của tôi
53
Chương 53: Nhất thiết phải để bản thân bị thương sao?
54
Chương 54: Boss bị hỏng rồi
55
Chương 55: Có chút ảnh hưởng nhưng không đau lòng
56
Chương 56: Đừng doạ người ta như thế
57
Chương 57: Không thấy hay sao còn hỏi?
58
Chương 58: Đã là quá khứ rồi
59
Chương 59: Chia xa
60
Chương 60: Bị tập kích
61
Chương 61: Trái tim chảy máu rồi
62
Chương 62: Thẳng thắn như vậy, tôi buồn đó
63
Chương 63: Làm khó nhau
64
Chương 64: Không phải cho anh
65
Chương 65: Yêu bằng mắt
66
Chương 66: Tương lai chúng ta
67
Chương 67: Nơi này không thể đi dạo
68
Chương 68: Đuổi đi
69
Chương 69: Một giấc ngủ ngon rất xa vời
70
Chương 70: Bám dai như đỉa
71
Chương 71: Quá sức tưởng tượng
72
Chương 72: Từ từ, đừng kích động
73
Chương 73: Sao lại quay về rồi?
74
Chương 74: Làm tôi hơi bất ngờ
75
Chương 75: Các người diễn thật tệ
76
Chương 76: Gặp lại bác sĩ Thạch
77
Chương 77: Tôi rất biết ơn
78
Chương 78: Thôi xong, bị bắt rồi
79
Chương 79: Bất ngờ không nhỏ
80
Chương 80: Viện binh của tôi đến rồi
81
Chương 81: Mạng tôi lớn lắm
82
Chương 82: Xin phép rồi mới được đi
83
Chương 83: Ngoan cố
84
Chương 84: Sự thật trước mắt là giả thôi
85
Chương 85: Sự thật trước mắt là giả dối
86
Chương 86: Tôi ghét bà ta nhất
87
Chương 87: Thời gian trôi đi
88
Chương 88: Tổn thương là điều không thể tránh khỏi
89
Chương 89: Phiền Du Nam rồi
90
Chương 90: Giả định trong tôi
91
Chương 91: End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play