Chương 9: Tôi sợ ma là thật

Tôi vẫn chôn chân tại đó, gương mặt cứ đờ ra. Bản thân đang cố lờ đi, những chuyện này không phải của tôi, kệ bà ta vậy.

“Mấy ngày trước mày còn nói được mấy câu, sao bây giờ lại im rồi? Sao hả?”

Sao là sao? Bà ta làm tôi khó chịu quá.

Người phụ nữ này vẫn tiếp tục lớn giọng, trút hết cơn bực tức lên người tôi.

“Một lát nữa con sẽ đến gặp bà nội, người vì sao lại tức giận như vậy?”

Dỗ ngọt, đúng rồi đó là cách tôi làm để không bị người phụ nữ này tiếp tục càm ràm.

Bà ta đứng phắt dậy, ánh mắt căm thù nhìn tôi, gằn giọng mà nói ra từng chữ một.

“Làm không được thì tốt nhất đừng trở về căn nhà này nữa, cứ chết quách ở đâu đó đi.”

Chẳng trách Ngưỡng Mi luôn rời khỏi nhà, nó cũng khuyến khích tôi làm như vậy. Ngặt một nỗi tôi không biết đi chỗ nào, mật khẩu thẻ của tôi và nó đều chưa trao đổi cho nhau có lẽ vì muốn đảm bảo an toàn.

Nhưng nó không còn tiền mặt, bảo tôi phải làm sao?

Bức chân rời khỏi căn phòng tôi mới nhận ra thứ vừa va trúng lưng là chiếc túi xách.

Tôi dò đường đi đến vườn, băng qua dãy hành lang tôi bắt gặp thân ảnh của Trấn Yên Yên, ngày hôm nay chị ta lại đến, chẳng trách mẹ của Ngưỡng Mi tức giận.

“Ba, người yên tâm đi. Con nhất định sẽ khiến Ngưỡng Mi bị bà nội ghét triệt để.”

Tôi có dự cảm bản thân sẽ nghe thấy vài bí mật nên lấy điện thoại ra ghi âm lại.

“Gia phả là do bà tự tay viết đương nhiên bà sẽ tức giận rồi. Con đã nói cách này khiến nó chịu không ít đòn mà, bà vì tức giận mà không muốn truy cứu. Lần này qua mặt được bà nội dễ như trở bàn tay, người cứ giao phó chuyện tiếp theo cho con.”

Tôi gửi ngay và luôn cho Ngưỡng Mi, nó không có phản hồi. Chắc là tức đến ngu luôn rồi, chuyện này khi về thì tự nó giải quyết vậy tôi không có cái gan đó.

Trấn Yên Yên đến chỗ bà nội trước, tôi đợi một lúc mới xuất hiện để không bị nghi ngờ.

Chị ta luôn mỉm cười vâng dạ khi nói chuyện với bà nội, tôi không cười nổi. Nếu miễn cưỡng nó cũng trở nên méo mó, như cái máy bị hỏng.

“Nội ơi, người nói muốn gửi ít tiền cho võ đường ở trong nam. Việc này cứ giao cho Ngưỡng Mi đi, cơ hội tốt để em ấy chứng tỏ bản thân.”

Trấn Yên Yên đột nhiên khơi gợi một chuyện mà tôi chẳng biết cái vẹo gì. Lời nói luôn quan tâm đến Ngưỡng Mi, nghe ra thì giống âm mưu của chị ta hơn. Tôi cấm cuối nhắn tin hỏi ý của hàng thật.

Nó đáp lại tôi mấy chữ.

“Đồng ý đi.”

Nếu nó đã muốn như vậy thì cứ như vậy.

Bà nội nhìn về phía tôi, tôi lập tức gật đầu.

“Vậy được, bảo Dục Phong nghỉ phép vài ngày đến trông chừng. Con đi một mình ta không yên tâm.”

Chuyện này thì liên quan gì đến Dục Phong? Tôi đi một mình là an toàn tuyệt đối rồi, làm ơn.

So với sự kích động của tôi thì Trấn Yên Yên có vẻ còn kích động hơn, chị ta cướp lời của tôi.

“Chuyện liên lạc để con giúp em ấy.”

Tôi cũng chả biết phía trước có gì nhưng thoát khỏi nơi đây có lẽ là tốt nhất rồi.

Mười hai giờ khuya đôi mắt của tôi vẫn còn linh hoạt. Trên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của tên Dục Phong.

Bằng một cách thần kỳ nào đó tôi đã có mặt ở phòng giải phẫu. Cái xác chết nằm ngay ngắn trên bàn mổ, là cái tên lần trước muốn tự tử đây mà.

Tôi ngơ ngác đặt câu hỏi.

“Sao vậy?”

Hắn không cho tôi đáp án, chăm chăm giữ im lặng.

Tôi cũng nên biết ơn hắn, thà không nói. Nói rồi tôi lại không biết tiếp chuyện như thế nào, vừa rồi suy nghĩ chưa thấu đáo.

“Cô nghĩ người này làm sao chết.”

Câu này vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết của tôi, may thật.

“Không có tiền trả thì người ta lấy nội tạng bán lấy tiền.”

Hắn trầm tư hỏi tiếp.

“Cô có nghĩ bản thân ngăn cản người kia là vô ích không?”

“Không.”

Tôi đáp rất nhanh, không cần thời gian suy nghĩ, đương nhiên đối phương sẽ thắc mắc về câu trả lời câu lời này. Tôi tốt bụng nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Ngày đó người kia không muốn chết, cũng không có can đảm. Ngăn cản là đúng rồi, tôi luôn quan niệm nếu người ta thật sự muốn chết, người đến cứu mới là làm chuyện vô ích.”

Hắn thực sự rủ tôi đến xem xác chết, còn nhìn cái xác không có mặc gì. Dục Phong không nằm trong đội trọng án, việc hắn tò mò nguyên nhân cái chết là có thể, mặc nhiên không thể tự tiện điều tra.

Mục đích của hắn không phải là tôi không nhận ra. Trước khi đến đây Ngưỡng Mi đã dặn tôi phải bình tĩnh, chuyện nhìn thấy cái xác nếu tỏ ra sợ hãi sẽ bại lộ.

Tôi sợ ma là thật, kìm nén cũng là thật.

Mới nghĩ đến đây căn phòng đột nhiên mất điện, có cần phải linh như thế không. Cảm giác buồn nôn dâng trào đến cổ họng, tôi kìm nén thật sự quá lâu rồi.

Tôi nhận thức rõ cái xác vẫn còn giữa căn phòng, bản thân hấp tấp mà lui ra xa.

“Ngưỡng Mi.”

Giọng của Dục Phong đầy lo lắng, có lẽ hắn rõ việc Ngưỡng Mi sợ bóng tối. Tôi biết hắn đứng cách đó không xa, bản thân vì biết mới lùi về sau.

Chapter
1 Chương 1: Một người giống hệt tôi
2 Chương 2: Tráo đổi thân phận
3 Chương 3: Phạt lâu vậy sao?
4 Chương 4: Đôi uyên ương
5 Chương 5: Rốt cuộc hắn lo cho ai?
6 Chương 6: Phối hợp nhận lỗi
7 Chương 7: Dục Phong muốn tôi giết người
8 Chương 8: Bà làm mẹ kiểu gì vậy?
9 Chương 9: Tôi sợ ma là thật
10 Chương 10: Trái tim tôi mỏng lắm, đừng doạ
11 Chương 11: Ngưỡng Mi bị đánh thành đầu heo
12 Chương 12: Một trong những điều tôi che giấu
13 Chương 13: Chuyện của vài năm trước
14 Chương 14: Nói khùng nói điên
15 Chương 15: Ngắm biển cùng anh
16 Chương 16: Biến thái quá đi
17 Chương 17: Đúng là doạ người
18 Chương 18: Boss tìm tôi rồi
19 Chương 19: An Tử hình như hơi cáu
20 Chương 20: Chuyện vặt
21 Chương 21: Công việc đào ra tiền
22 Chương 22: Boss không phải người tốt bụng
23 Chương 23: Bọn họ đều đi cả rồi
24 Chương 24: Không phải lần đầu tiên
25 Chương 25: Lão lại âm mưu cái gì rồi
26 Chương 26: Tình hình không được ổn cho lắm
27 Chương 27: Đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em
28 Chương 28: Các người chọn nhầm đối tượng bắt nạt rồi
29 Chương 29: Hắn không dám
30 Chương 30: Tôi chọn cách không tin
31 Chương 31: Tôi hiểu mà
32 Chương 32: Không lý nào lại vậy
33 Chương 33: Nạn nhân kế tiếp
34 Chương 34: Phòng bên cạnh có biến thái
35 Chương 35: Giải cứu mục tiêu
36 Chương 36: Anh ấy biết được một nửa rồi
37 Chương 37: Chúng tôi có ràng buộc
38 Chương 38: Có mắt chỉ để trưng
39 Chương 39: Tôi tin boss làm được
40 Chương 40: Người này có vẻ khác
41 Chương 41: Suýt thì lớn chuyện
42 Chương 42: Gọi thế nào đều không tránh khỏi
43 Chương 43: Bị cuốn vào chuyện không hay
44 Chương 44: Vòng chân mới
45 Chương 45: Tôi sợ ma
46 Chương 46: Cũng không tồi
47 Chương 47: Không biết xấu hổ
48 Chương 48: Là giả
49 Chương 49: Tôi sinh nghi rồi
50 Chương 50: Ngưỡng Anh Đạt chết chắc rồi
51 Chương 51: Nhiệm vụ mới
52 Chương 52: Đặc quyền của tôi
53 Chương 53: Nhất thiết phải để bản thân bị thương sao?
54 Chương 54: Boss bị hỏng rồi
55 Chương 55: Có chút ảnh hưởng nhưng không đau lòng
56 Chương 56: Đừng doạ người ta như thế
57 Chương 57: Không thấy hay sao còn hỏi?
58 Chương 58: Đã là quá khứ rồi
59 Chương 59: Chia xa
60 Chương 60: Bị tập kích
61 Chương 61: Trái tim chảy máu rồi
62 Chương 62: Thẳng thắn như vậy, tôi buồn đó
63 Chương 63: Làm khó nhau
64 Chương 64: Không phải cho anh
65 Chương 65: Yêu bằng mắt
66 Chương 66: Tương lai chúng ta
67 Chương 67: Nơi này không thể đi dạo
68 Chương 68: Đuổi đi
69 Chương 69: Một giấc ngủ ngon rất xa vời
70 Chương 70: Bám dai như đỉa
71 Chương 71: Quá sức tưởng tượng
72 Chương 72: Từ từ, đừng kích động
73 Chương 73: Sao lại quay về rồi?
74 Chương 74: Làm tôi hơi bất ngờ
75 Chương 75: Các người diễn thật tệ
76 Chương 76: Gặp lại bác sĩ Thạch
77 Chương 77: Tôi rất biết ơn
78 Chương 78: Thôi xong, bị bắt rồi
79 Chương 79: Bất ngờ không nhỏ
80 Chương 80: Viện binh của tôi đến rồi
81 Chương 81: Mạng tôi lớn lắm
82 Chương 82: Xin phép rồi mới được đi
83 Chương 83: Ngoan cố
84 Chương 84: Sự thật trước mắt là giả thôi
85 Chương 85: Sự thật trước mắt là giả dối
86 Chương 86: Tôi ghét bà ta nhất
87 Chương 87: Thời gian trôi đi
88 Chương 88: Tổn thương là điều không thể tránh khỏi
89 Chương 89: Phiền Du Nam rồi
90 Chương 90: Giả định trong tôi
91 Chương 91: End
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Một người giống hệt tôi
2
Chương 2: Tráo đổi thân phận
3
Chương 3: Phạt lâu vậy sao?
4
Chương 4: Đôi uyên ương
5
Chương 5: Rốt cuộc hắn lo cho ai?
6
Chương 6: Phối hợp nhận lỗi
7
Chương 7: Dục Phong muốn tôi giết người
8
Chương 8: Bà làm mẹ kiểu gì vậy?
9
Chương 9: Tôi sợ ma là thật
10
Chương 10: Trái tim tôi mỏng lắm, đừng doạ
11
Chương 11: Ngưỡng Mi bị đánh thành đầu heo
12
Chương 12: Một trong những điều tôi che giấu
13
Chương 13: Chuyện của vài năm trước
14
Chương 14: Nói khùng nói điên
15
Chương 15: Ngắm biển cùng anh
16
Chương 16: Biến thái quá đi
17
Chương 17: Đúng là doạ người
18
Chương 18: Boss tìm tôi rồi
19
Chương 19: An Tử hình như hơi cáu
20
Chương 20: Chuyện vặt
21
Chương 21: Công việc đào ra tiền
22
Chương 22: Boss không phải người tốt bụng
23
Chương 23: Bọn họ đều đi cả rồi
24
Chương 24: Không phải lần đầu tiên
25
Chương 25: Lão lại âm mưu cái gì rồi
26
Chương 26: Tình hình không được ổn cho lắm
27
Chương 27: Đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em
28
Chương 28: Các người chọn nhầm đối tượng bắt nạt rồi
29
Chương 29: Hắn không dám
30
Chương 30: Tôi chọn cách không tin
31
Chương 31: Tôi hiểu mà
32
Chương 32: Không lý nào lại vậy
33
Chương 33: Nạn nhân kế tiếp
34
Chương 34: Phòng bên cạnh có biến thái
35
Chương 35: Giải cứu mục tiêu
36
Chương 36: Anh ấy biết được một nửa rồi
37
Chương 37: Chúng tôi có ràng buộc
38
Chương 38: Có mắt chỉ để trưng
39
Chương 39: Tôi tin boss làm được
40
Chương 40: Người này có vẻ khác
41
Chương 41: Suýt thì lớn chuyện
42
Chương 42: Gọi thế nào đều không tránh khỏi
43
Chương 43: Bị cuốn vào chuyện không hay
44
Chương 44: Vòng chân mới
45
Chương 45: Tôi sợ ma
46
Chương 46: Cũng không tồi
47
Chương 47: Không biết xấu hổ
48
Chương 48: Là giả
49
Chương 49: Tôi sinh nghi rồi
50
Chương 50: Ngưỡng Anh Đạt chết chắc rồi
51
Chương 51: Nhiệm vụ mới
52
Chương 52: Đặc quyền của tôi
53
Chương 53: Nhất thiết phải để bản thân bị thương sao?
54
Chương 54: Boss bị hỏng rồi
55
Chương 55: Có chút ảnh hưởng nhưng không đau lòng
56
Chương 56: Đừng doạ người ta như thế
57
Chương 57: Không thấy hay sao còn hỏi?
58
Chương 58: Đã là quá khứ rồi
59
Chương 59: Chia xa
60
Chương 60: Bị tập kích
61
Chương 61: Trái tim chảy máu rồi
62
Chương 62: Thẳng thắn như vậy, tôi buồn đó
63
Chương 63: Làm khó nhau
64
Chương 64: Không phải cho anh
65
Chương 65: Yêu bằng mắt
66
Chương 66: Tương lai chúng ta
67
Chương 67: Nơi này không thể đi dạo
68
Chương 68: Đuổi đi
69
Chương 69: Một giấc ngủ ngon rất xa vời
70
Chương 70: Bám dai như đỉa
71
Chương 71: Quá sức tưởng tượng
72
Chương 72: Từ từ, đừng kích động
73
Chương 73: Sao lại quay về rồi?
74
Chương 74: Làm tôi hơi bất ngờ
75
Chương 75: Các người diễn thật tệ
76
Chương 76: Gặp lại bác sĩ Thạch
77
Chương 77: Tôi rất biết ơn
78
Chương 78: Thôi xong, bị bắt rồi
79
Chương 79: Bất ngờ không nhỏ
80
Chương 80: Viện binh của tôi đến rồi
81
Chương 81: Mạng tôi lớn lắm
82
Chương 82: Xin phép rồi mới được đi
83
Chương 83: Ngoan cố
84
Chương 84: Sự thật trước mắt là giả thôi
85
Chương 85: Sự thật trước mắt là giả dối
86
Chương 86: Tôi ghét bà ta nhất
87
Chương 87: Thời gian trôi đi
88
Chương 88: Tổn thương là điều không thể tránh khỏi
89
Chương 89: Phiền Du Nam rồi
90
Chương 90: Giả định trong tôi
91
Chương 91: End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play