PHỤC THĂNG, NGƯƠI CHƯA CHẾT SAO?

Máu từ vết thương nhỏ tong tong xuống mặt đất, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu cứ thế mà rút tên ra, có lẽ mình sẽ bị mất máu đến chết. Nghĩ đến điều đó, Ngọc Phương dùng thanh chủy thủ cắt phăng đầu mũi tên đang xuyên qua trước ngực mình. Cứ thế cô chạy thẳng ra bờ sông, chỉ cần xuống nước thì có thể thoát khỏi truy binh một cách dễ dàng.

Từ xa, có tiếng vó ngựa phi nhanh đến chỗ cô, đuốc thắp sáng rực cả một vùng. Ngọc Phương gia tăng cước bộ, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

-"Dựa vào tiếng ngựa chạy, ít nhất có trên 30 tên". - Ngọc Phương nhẩm tính, đôi chân vẫn phóng nhanh về phía trước.

Mặt nước chỉ còn cách hơn 20 bước chân, tiếng tên xé gió lao đến từ phía sau. Nữ sát thủ lập tức chuyển qua chạy hình zic zac, tránh được toàn bộ tên. Tiếng vó ngựa rầm rập kéo tới ngay sát lưng, tên vẫn bắn như mưa. Mặt nước đã ở trước mặt, Ngọc Phương cúi thấp người, rùng cả hai đầu gối xuống, một mũi tên sượt qua ngay trên đầu. Cô búng hai chân, cả thân người lao xuống nước. Cơ thể vừa chìm vào nước, cô gái vội vàng lặn xuống bơi một mạch đến giữa sông. Ngoi đầu lên nhìn lại bờ sông, một đoàn dài người ngựa đang tức tối chửi rủa, bắn tên tới tấp xuống nước.

-"Thế là thoát."- Ngọc Phương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lòng cô lại trĩu nặng, đôi mắt không xem cái chết ra gì, đôi mắt giận giữ khi thấy cô sát hại một người vô tội của Đặng Phục Thăng vẫn in hằn trong tâm trí cô.

Hít sâu một hơi, vừa để cố thoát gánh nặng trong lòng, vừa để lấy hơi lặn xuống. Ngọc Phương vừa chuẩn bị lặn thì một tia sét từ giữa trời giáng xuống nơi cô đang ngoi lên mặt nước. Hai mắt cô chói lòa bởi thứ ánh sáng khủng khiếp đó rồi tắt hẳn. Nữ sát thủ không còn biết gì nữa.

-"Mình đã chết rồi sao, sét đánh, ông trời trừng phạt mình chăng, hài, làm gì có ông trời hay thần thánh trên đời này, chỉ có sức mạnh mới giúp được mình tồn tại... Khoan đã, mình có ý thức, có nghĩa là chưa chết, hay đây là cõi Âm Ty mà mọi người thường nói?."

Chợt môi cô cảm nhận được một đôi môi của người khác áp sát. Cảm giác ...thật ấm áp dễ chịu, Ngọc Phương cố mở mắt để nhìn nhưng không tài nào mở được. Hơi thở mạnh từ đôi môi kia thổi thẳng vào miệng cô xuống tận đáy phổi. Cô nghe nhịp tim mình đập mạnh. Chớp chớp đôi mắt, cuối cùng cô đã có thể mở mắt. Ngọc Phương muốn xem ai đã làm thế với mình. Gương mặt của một chàng trai với mái tóc ngắn kỳ lạ đang nhìn cô, thấy cô mở mắt anh chàng hớn hở hò reo:

-Cô ấy sống rồi, cô gái, cứ nằm im đợi xe cấp cứu đến. Cô cố gắng hít thở...

-Ngươi.... Phục Thăng, ngươi chưa chết sao?

Ngọc Phương cố thì thào, chàng trai há hốc mồm vì ngạc nhiên đáp:

- Sao... sao cô lại biết tên tôi?

Đó là tiếng nói cuối cùng mà Ngọc Phương nghe được. Cô lại bất tỉnh, mất đi nhận thức. Không biết bao lâu, những tiếng tít tít chậm rãi đều đặn truyền đến tai Ngọc Phương. Những mùi hương kỳ lạ chưa từng ngửi thấy bao giờ xộc vào mũi cô. Cô mở to đôi mắt, trước mặt cô là một trần nhà trơn bóng một cách lạ lùng. Ngọc Phương ngồi bật dậy, trước ngực nhói đau. Phát hiện trên người mình đang mặc một bộ đồ cũng kỳ lạ không kém. Cô kéo áo ra nhìn xuống, thấy vết thương trên lồng ngực của mình đã được ai đó băng bó một cách cẩn thận. Ngọc Phương đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Nơi này thật lạ lẫm, đầy những thứ vật dụng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Ngón tay cô đang bị một món đồ kẹp vào, bực bội, Ngọc Phương kéo nó ra, lập tức tiếng tít tít chậm rãi kia trở thành tiếng tít dài đinh tai nhức óc. Lập tức cửa phòng bật mở, một cô gái mặc áo xanh, đầu đội nón vải cũng màu xanh chạy vội vào phòng, sau lưng cô ta là hai thanh niên, một người mặc áo trắng dài phủ quá gối và một thanh niên khác chính là Đặng Phục Thăng. Cô gái áo xanh hớt hãi:

-Sao cô lại tự ý tháo máy đo nhịp tim vậy?

Ngọc Phương ngơ ngác hỏi lại:

-Máy đo nhịp tim ?

Không trả lời cô, cô gái áo xanh vội vàng đi đến sát giường, nắm lấy tay cô định gắn cái kẹp kia trở lại, Ngọc Phương lập tức phản xạ chụp tay cô ta rồi siết chặt làm cô gái đau đớn la oai oái. Phục Thăng vội chạy đến gần, nắm lấy tay Ngọc Phương, giọng nói trầm ấm vang lên từ tốn:

-Đừng kích động, ổn rồi, nơi này là bệnh viện, cô thả tay cô ấy ra đi.

-Bệnh viện?

Phục Thăng gật đầu, Ngọc Phương giương đôi mắt to tròn nhìn anh, hỏi khẽ:

-Ngươi chưa chết sao?

Phục Thăng cười lớn:

-Câu này cô hỏi tôi hai lần rồi, tôi vẫn sống, đã chết bao giờ.

Ngọc Phương cúi đầu im lặng, Phục Thăng ngồi xuống giường trong khi cô gái áo xanh tranh thủ lấy máy đo nhịp tim gắn trở lại vào ngón tay bệnh nhân. Phục Thăng nhẹ nhàng hỏi:

-Tên của cô là gì? Chúng tôi không tìm thấy căn cước công dân trên người cô.

Ngọc Phương ngước mắt lên nhìn anh khẽ đáp:

-Ngọc Phương, Trương Ngọc Phương.

Phục Thăng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi tiếp:

-Sao cô lại biết tên tôi?

-Ta.. ta đã... Ta không biết, có lẽ do ngươi

giống một người mà ta quen.

Nói đến đây, cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, có lẽ người này không phải Đặng Phục Thăng và nơi này cũng có vấn đề nên cô trả lời cho chuyện. Có lẽ mình đang mơ, Ngọc Phương đưa tay phải lên rồi ... tự tát vào mặt mình. Bốp, cả ba người trong phòng đều giật mình không kịp phản ứng.

Người thanh niên áo trắng mỉm cười trong khi Phục Thăng giữ tay cô lại:

-Xem ra khỏe lắm rồi, vết thương cũng lành rất nhanh, tự tát mình thế kia có đau không.

Đau, xem ra không phải là mơ, nhưng Ngọc Phương cũng không muốn trả lời thanh niên áo trắng. Thanh niên áo trắng nháy mắt với Phục Thăng, anh hiểu ý liền hỏi:

-Cô có đau không?

Ngọc Phương nghe anh hỏi, cảm giác ấm áp làm tan chảy cả trái tim, cô gật đầu đáp:

-Đau.

-Nhà cô ở đâu? Còn nhớ số điện thoại của người thân hay bạn bè nào không?

Ngọc Phương lắc đầu:

-Ta không nhớ.

Thanh niên áo trắng cất tiếng:

-Có lẽ do sốc chấn thương, nên tạm thời chưa hồi phục trí nhớ. Anh có cần bệnh viện liên lạc nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm không?

Phục Thăng suy nghĩ một lát, anh cảm nhận cô bé này với anh có một mối liên kết vô hình không thể giải thích. Anh trả lời vị bác sĩ:

-Tôi cũng là cảnh sát, tôi sẽ tìm hiểu thân thế của cô ấy, không phiền đến bệnh viện ạ.

Vị bác sĩ gật đầu:

-Nếu vậy trưa nay anh có thể cho cô ấy xuất viện, viện phí thì...

-Tôi sẽ đóng cho cô ấy, tìm được người thân tôi sẽ lấy lại. - Phục Thăng trả lời.

Ngọc Phương nói khẽ:

-Ngươi buông tay ta ra được rồi.

Phục Thăng giật mình bỏ tay ra. Cô gái áo xanh bật cười:

-Nắm được là nắm luôn không thả ha, anh cảnh sát xin lỗi cô ấy đi.

Phục Thăng bối rối nói:

-Xin lỗi cô, tôi không cố ý.

-Không sao, ta bất tỉnh bao lâu rồi?

-Tính đến hôm nay là ba ngày.

Ngọc Phương gật đầu không nói gì. Phục Thăng nhìn cô, anh trấn an:

-Cô nằm xuống nghỉ ngơi thêm một chút, tôi sẽ làm thủ tục xuất viện rồi đưa cô về đồn cảnh sát nơi tôi làm việc để giúp cô tìm ra thân thế của mình.

Ngọc Phương im lặng không nói gì, nằm xuống rồi nhắm mắt. Cả ba người đi ra khỏi phòng, vị bác sĩ nói nhỏ:

-Chắc là người của đoàn phim nào đó bị tai nạn trong lúc đóng phim rồi rơi xuống nước, chúng tôi sẽ đưa cho anh mũi tên đã xuyên qua ngực cô ấy để anh tiện điều tra.

Phục Thăng gật đầu:

-Tôi cũng nghĩ vậy, giờ mình làm thủ tục xuất viện, tôi sẽ đưa cô ấy về đồn.

Cô y tá cười cười:

-Anh định cho cô ấy mặc đồ gì khi xuất viên? Bộ đồ như ninja kia đã bị cắt đi khi cấp cứu rồi.

Phục Thăng đau đầu, pha này căng quá, trinh nam như mình lại phải đi mua đồ cho cô gái mới gặp mặt lần đầu tiên. Mà nghĩ đi nghĩ lại , cô ấy đẹp thật.

./.

Hot

Comments

Tuổi Đá Buồn

Tuổi Đá Buồn

hahahahhha

2025-01-26

0

Joyce Phan

Joyce Phan

Lọt qua tia sét vũ trụ 😜

2024-06-30

1

Nhan Kỳ Lạc

Nhan Kỳ Lạc

Đã cổ xuyên kim r mà còn xuyên cả người luôn, thấy hấp dẫn r đó 🤩

2024-06-16

1

Toàn bộ
Chapter
1 MÓN NỢ TIỀN KIẾP
2 PHỤC THĂNG, NGƯƠI CHƯA CHẾT SAO?
3 CON NGỰA SẮT
4 TẠI ĐỒN CẢNH SÁT
5 Tia Sét Đã Đưa Em Đến Đây
6 CÔ GÁI ĐẾN TỪ 400 NĂM TRƯỚC
7 CÔ ĐÙA DAI THẬT ĐẤY
8 ANH MUỐN TÔI RỜI KHỎI NƠI ĐÂY SAO
9 TÔI KHÔNG CÓ THỜI GIAN
10 NGUYỆT KINH BỐ
11 XÓM MẢ
12 CHỊ ĐẠI XÓM MẢ
13 VĂN KINH VÕ KHỦNG
14 HỔ TRƯỚNG KHU CƠ PHẦN THỨ TƯ
15 ANH HAI LÀ "CHÈO"
16 ĂN GÌ CŨNG ĐƯỢC
17 GIA ĐỊNH THẤT GIA
18 GIA ĐỊNH ĐẶNG GIA
19 MÓN GÀ CÁI BANG
20 CÔ LAO CÔNG NGỌC PHƯƠNG
21 KHÔNG ĐƯỢC LỚN TIẾNG VỚI EM
22 ANH BUÔNG RA, EM ĐI GIẾT NÓ.
23 KIM ĐỒNG
24 EM CÓ PHẢI KẺ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT KHÔNG?
25 PHỞ LÀ MÓN GÌ?
26 NGHIỆT DUYÊN BẮT ĐẦU TỪ VINH LỘC ĐẠI PHU
27 ANH XEM EM LÀ TỘI PHẠM HAY SAO?
28 TUẤN BÁ DÒNG
29 NGÀY LÀM VIỆC ĐẦU TIÊN
30 GẶP BĂNG TÁM KEO
31 SẤM ĐỘNG GIỮA TRỜI QUANG
32 TỐT NHẤT ĐỪNG HỎI
33 MÃI YÊU TUYẾT TRINH
34 CHẬU ĐÃ CẮM HOA
35 KEM NGỌC PHƯƠNG
36 EM LÀ GÌ? ANH NÓI ĐI
37 DIÊM VƯƠNG THỦ TRƯƠNG NGỌC PHƯƠNG
38 LÀM BẠN GÁI CỦA ANH NHÉ
39 NƯỚC CHẢY SẮT ĐÁ CŨNG PHẢI MÒN
40 MỢ PHƯƠNG
41 MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI
42 MAY MẮN VÀ LỜI NGUYỀN
43 GÁNH NẶNG ĐƯỢC GIẢI TỎA
44 ANH HÙNG KHÓ VƯỢT ẢI MỸ NHÂN
45 THẾ CÂN BẰNG MONG MANH 500 NĂM
46 ĐỒ BẨN THỈU
47 ĐOẠT MẠNG CON SÓI GIÀ
48 SÁT THỦ ĂN GÌ SAU KHI HÀNH SỰ
49 ĐẠI TỶ
50 ÂM BINH ĐỆ NGŨ QUỶ
51 KHÔNG CÓ KẺ PHẢN BỘI
52 CÔ GÁI BÍ ẨN ĐẾN TỪ TRƯƠNG GIA
53 HEO ĂN THỊT NGƯỜI
54 THƯƠNG TRƯỜNG LÀ CHIẾN TRƯỜNG
55 TỘI LỖI NÀO CŨNG CÓ THỂ THA THỨ?
56 KHÔNG PHẢI ÁC MỘNG
57 VỀ NHÀ
58 SẼ SỚM QUAY VỀ
59 ĐẶNG GIA GIA ĐẤU
60 BẠCH LIÊN NHỤC
61 NGƯƠI CÒN ĂN THỊT NGƯỜI KHÔNG?
62 TÁI NGỘ NHỊ QUỶ
63 CHỈ LÀ CHÀO HỎI
64 TRẬN ĐẤU HƯỚNG DẪN
65 NHỊ QUỶ BẠI TRẬN
66 NGŨ QUỶ TRỊ THƯƠNG
67 DIÊM VƯƠNG THỦ ĐÒI MẠNG, ĐẾN THẦN CŨNG PHẢI TRẢ
68 GIỜ ĐÂY LÀ GIA ĐÌNH
69 KHỞI SỰ
70 TRẬN CHIẾN CẢNG CÁ CHỢ BÌNH SƠN
71 MƯỜI KHÓ NHẬP BĂNG
72 PHẬN CÓC NHÁI
73 ÂM BINH ĐỆ TAM QUỶ VẠN SỰ THÔNG LÊ BÁ TÂN
74 SỢ CHỊ NHƯ SỢ CỌP
75 MẶT HỒ PHẲNG LẶNG
76 HẮC TRÂN CHÂU
77 NÉM ĐÁ XUỐNG MẶT HỒ
78 BẤT NGỜ LỚN TẠI TRẦN GIA
79 TRẢ THÙ LÀ MÓN ĂN CÀNG NGUỘI LẠI CÀNG NGON
80 HAI PHƯƠNG ÁN
81 CON DÂU NHÀ HỌ ĐẶNG
82 GẶP DIÊM VƯƠNG MÀ PHÂN TRẦN
83 HOÃN CƯỚI
84 XÍCH LONG
85 CỤC Z
86 CƠ HỘI KHUẤY SÓNG BÙI GIA
87 HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG
88 NÓI CHUYỆN PHẢI QUẤY
89 HAI CÔNG TỬ BỊ LÀM NHỤC
90 VẾT THƯƠNG CHÍ MẠNG CỦA ÔNG HỒNG
91 CÁ ĐÃ VÀO RỌ
92 HÀ BÁ
93 HÀNG ĐÃ BỐC
94 ĐẬP ĐẦU RẮN ĐỘC
95 SÁT THỦ CHUYÊN NGHIỆP
96 CON GIUN LẮM MỒM
97 KHU DÂN CƯ BÃI NỔI
98 CÓ MUỐN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC
99 CẬU TRỪNG ĐÃ VỀ
100 KEM LA HÉT
101 SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT
102 ĐỘC LOẠN THẦN
103 LỤC ĐỆ
104 NHẶNG BAO TỬ
105 LỜI KHAI THẬT THÀ
106 BẢO HIỂM CỦA LÝ ĐẠI SƠN
107 NHỊ LONG
108 ÔNG LỚN
109 TRƯƠNG PHÚC LOAN
110 QUYỀN LỰC
111 ÁM ẢNH
112 LỜI BÀ NỘI TỪNG KỂ
113 HỘI HIỆP SĨ DÒNG ĐỀN
114 BẢN CHẤT CỦA DÒNG ĐỀN
115 NHỮNG KẺ BỊ NGUYỀN RỦA
116 QUÁ KHỨ
117 GIẾT HAY BỊ GIẾT
118 NHỮNG GÌ MÀ PHƯƠNG CHỨNG KIẾN, CHỊ CŨNG SẼ XEM ĐƯỢC
119 NHỊ MUỘI HOÀN TOÀN KHÔNG HIỂU
120 CÁNH CỬA CUỐI CÙNG
121 SỰ LUÂN HỒI CỦA TẾ BÀO
122 NHỮNG NGƯỜI TÁI SINH KHÁC NÀO BẤT TỬ
123 NHÂN TÍNH CỦA MỘT CON QUỶ
124 NGHIỆT DUYÊN
125 ĐỘC CHIÊU CỦA BÙI GIA
126 NHI NỮ THƯỜNG TÌNH
127 PHƯƠNG NGỮ THỜI EDO
128 TAKEDA "CHÓ ĐIÊN"
129 CHỈ LÀ NHỜ ĐƯA THƯ
130 SIÊU CAO THỦ
131 HITOMI
132 TIN NHẮN VÔ DANH
133 HẬU DUỆ CỦA CHỦ NHÂN AKANE?
134 CHỦ NHÂN AKANE, TOMA KÍNH HOẠ
135 TRĂNG KHUYẾT LẠI TRÒN
136 HUYẾT ĐỘN
137 CUỘC GẶP GỠ.
138 NGUYÊN TẮC NHẬP GIA
139 THIẾT HÙNG KOKORO
140 HITOMI THỬ SỨC
141 TỬU LƯỢNG CAO THỦ
142 BA VÀNG
143 LỤC PHIẾN MÔN-ĐÔNG XƯỞNG
144 TÌNH LANG CỦA SẾP
145 NGƯỜI THÂN ĐẶC BIỆT
146 CỰU TỬ ĐỊCH
147 LÀ ĐOẠN CÂN HỦ CỐT
148 THÚ NHẬN
149 ANH SẼ KHÔNG BỎ RƠI EM?
150 ANH ĐÃ TỪNG GẶP
151 HÀNH ĐỘNG CỤ THỂ
152 ÔNG LÃO ĐIỀU NGỰ
153 TA SẼ BIẾN CÔ ẤY THÀNH NỮ THẦN CỦA CHIÊM THÀNH
154 EM GÁI CỦA TRẦN ANH TÔNG
155 HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA
156 Mảnh giấy mật mã
157 PHỤC KÍCH CHẾ MÂN
158 BẢN LĨNH CỦA HOÀNG HẬU NGƯỜI ĐẠI VIỆT
Chapter

Updated 158 Episodes

1
MÓN NỢ TIỀN KIẾP
2
PHỤC THĂNG, NGƯƠI CHƯA CHẾT SAO?
3
CON NGỰA SẮT
4
TẠI ĐỒN CẢNH SÁT
5
Tia Sét Đã Đưa Em Đến Đây
6
CÔ GÁI ĐẾN TỪ 400 NĂM TRƯỚC
7
CÔ ĐÙA DAI THẬT ĐẤY
8
ANH MUỐN TÔI RỜI KHỎI NƠI ĐÂY SAO
9
TÔI KHÔNG CÓ THỜI GIAN
10
NGUYỆT KINH BỐ
11
XÓM MẢ
12
CHỊ ĐẠI XÓM MẢ
13
VĂN KINH VÕ KHỦNG
14
HỔ TRƯỚNG KHU CƠ PHẦN THỨ TƯ
15
ANH HAI LÀ "CHÈO"
16
ĂN GÌ CŨNG ĐƯỢC
17
GIA ĐỊNH THẤT GIA
18
GIA ĐỊNH ĐẶNG GIA
19
MÓN GÀ CÁI BANG
20
CÔ LAO CÔNG NGỌC PHƯƠNG
21
KHÔNG ĐƯỢC LỚN TIẾNG VỚI EM
22
ANH BUÔNG RA, EM ĐI GIẾT NÓ.
23
KIM ĐỒNG
24
EM CÓ PHẢI KẺ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT KHÔNG?
25
PHỞ LÀ MÓN GÌ?
26
NGHIỆT DUYÊN BẮT ĐẦU TỪ VINH LỘC ĐẠI PHU
27
ANH XEM EM LÀ TỘI PHẠM HAY SAO?
28
TUẤN BÁ DÒNG
29
NGÀY LÀM VIỆC ĐẦU TIÊN
30
GẶP BĂNG TÁM KEO
31
SẤM ĐỘNG GIỮA TRỜI QUANG
32
TỐT NHẤT ĐỪNG HỎI
33
MÃI YÊU TUYẾT TRINH
34
CHẬU ĐÃ CẮM HOA
35
KEM NGỌC PHƯƠNG
36
EM LÀ GÌ? ANH NÓI ĐI
37
DIÊM VƯƠNG THỦ TRƯƠNG NGỌC PHƯƠNG
38
LÀM BẠN GÁI CỦA ANH NHÉ
39
NƯỚC CHẢY SẮT ĐÁ CŨNG PHẢI MÒN
40
MỢ PHƯƠNG
41
MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI
42
MAY MẮN VÀ LỜI NGUYỀN
43
GÁNH NẶNG ĐƯỢC GIẢI TỎA
44
ANH HÙNG KHÓ VƯỢT ẢI MỸ NHÂN
45
THẾ CÂN BẰNG MONG MANH 500 NĂM
46
ĐỒ BẨN THỈU
47
ĐOẠT MẠNG CON SÓI GIÀ
48
SÁT THỦ ĂN GÌ SAU KHI HÀNH SỰ
49
ĐẠI TỶ
50
ÂM BINH ĐỆ NGŨ QUỶ
51
KHÔNG CÓ KẺ PHẢN BỘI
52
CÔ GÁI BÍ ẨN ĐẾN TỪ TRƯƠNG GIA
53
HEO ĂN THỊT NGƯỜI
54
THƯƠNG TRƯỜNG LÀ CHIẾN TRƯỜNG
55
TỘI LỖI NÀO CŨNG CÓ THỂ THA THỨ?
56
KHÔNG PHẢI ÁC MỘNG
57
VỀ NHÀ
58
SẼ SỚM QUAY VỀ
59
ĐẶNG GIA GIA ĐẤU
60
BẠCH LIÊN NHỤC
61
NGƯƠI CÒN ĂN THỊT NGƯỜI KHÔNG?
62
TÁI NGỘ NHỊ QUỶ
63
CHỈ LÀ CHÀO HỎI
64
TRẬN ĐẤU HƯỚNG DẪN
65
NHỊ QUỶ BẠI TRẬN
66
NGŨ QUỶ TRỊ THƯƠNG
67
DIÊM VƯƠNG THỦ ĐÒI MẠNG, ĐẾN THẦN CŨNG PHẢI TRẢ
68
GIỜ ĐÂY LÀ GIA ĐÌNH
69
KHỞI SỰ
70
TRẬN CHIẾN CẢNG CÁ CHỢ BÌNH SƠN
71
MƯỜI KHÓ NHẬP BĂNG
72
PHẬN CÓC NHÁI
73
ÂM BINH ĐỆ TAM QUỶ VẠN SỰ THÔNG LÊ BÁ TÂN
74
SỢ CHỊ NHƯ SỢ CỌP
75
MẶT HỒ PHẲNG LẶNG
76
HẮC TRÂN CHÂU
77
NÉM ĐÁ XUỐNG MẶT HỒ
78
BẤT NGỜ LỚN TẠI TRẦN GIA
79
TRẢ THÙ LÀ MÓN ĂN CÀNG NGUỘI LẠI CÀNG NGON
80
HAI PHƯƠNG ÁN
81
CON DÂU NHÀ HỌ ĐẶNG
82
GẶP DIÊM VƯƠNG MÀ PHÂN TRẦN
83
HOÃN CƯỚI
84
XÍCH LONG
85
CỤC Z
86
CƠ HỘI KHUẤY SÓNG BÙI GIA
87
HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG
88
NÓI CHUYỆN PHẢI QUẤY
89
HAI CÔNG TỬ BỊ LÀM NHỤC
90
VẾT THƯƠNG CHÍ MẠNG CỦA ÔNG HỒNG
91
CÁ ĐÃ VÀO RỌ
92
HÀ BÁ
93
HÀNG ĐÃ BỐC
94
ĐẬP ĐẦU RẮN ĐỘC
95
SÁT THỦ CHUYÊN NGHIỆP
96
CON GIUN LẮM MỒM
97
KHU DÂN CƯ BÃI NỔI
98
CÓ MUỐN CŨNG KHÔNG ĐƯỢC
99
CẬU TRỪNG ĐÃ VỀ
100
KEM LA HÉT
101
SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT
102
ĐỘC LOẠN THẦN
103
LỤC ĐỆ
104
NHẶNG BAO TỬ
105
LỜI KHAI THẬT THÀ
106
BẢO HIỂM CỦA LÝ ĐẠI SƠN
107
NHỊ LONG
108
ÔNG LỚN
109
TRƯƠNG PHÚC LOAN
110
QUYỀN LỰC
111
ÁM ẢNH
112
LỜI BÀ NỘI TỪNG KỂ
113
HỘI HIỆP SĨ DÒNG ĐỀN
114
BẢN CHẤT CỦA DÒNG ĐỀN
115
NHỮNG KẺ BỊ NGUYỀN RỦA
116
QUÁ KHỨ
117
GIẾT HAY BỊ GIẾT
118
NHỮNG GÌ MÀ PHƯƠNG CHỨNG KIẾN, CHỊ CŨNG SẼ XEM ĐƯỢC
119
NHỊ MUỘI HOÀN TOÀN KHÔNG HIỂU
120
CÁNH CỬA CUỐI CÙNG
121
SỰ LUÂN HỒI CỦA TẾ BÀO
122
NHỮNG NGƯỜI TÁI SINH KHÁC NÀO BẤT TỬ
123
NHÂN TÍNH CỦA MỘT CON QUỶ
124
NGHIỆT DUYÊN
125
ĐỘC CHIÊU CỦA BÙI GIA
126
NHI NỮ THƯỜNG TÌNH
127
PHƯƠNG NGỮ THỜI EDO
128
TAKEDA "CHÓ ĐIÊN"
129
CHỈ LÀ NHỜ ĐƯA THƯ
130
SIÊU CAO THỦ
131
HITOMI
132
TIN NHẮN VÔ DANH
133
HẬU DUỆ CỦA CHỦ NHÂN AKANE?
134
CHỦ NHÂN AKANE, TOMA KÍNH HOẠ
135
TRĂNG KHUYẾT LẠI TRÒN
136
HUYẾT ĐỘN
137
CUỘC GẶP GỠ.
138
NGUYÊN TẮC NHẬP GIA
139
THIẾT HÙNG KOKORO
140
HITOMI THỬ SỨC
141
TỬU LƯỢNG CAO THỦ
142
BA VÀNG
143
LỤC PHIẾN MÔN-ĐÔNG XƯỞNG
144
TÌNH LANG CỦA SẾP
145
NGƯỜI THÂN ĐẶC BIỆT
146
CỰU TỬ ĐỊCH
147
LÀ ĐOẠN CÂN HỦ CỐT
148
THÚ NHẬN
149
ANH SẼ KHÔNG BỎ RƠI EM?
150
ANH ĐÃ TỪNG GẶP
151
HÀNH ĐỘNG CỤ THỂ
152
ÔNG LÃO ĐIỀU NGỰ
153
TA SẼ BIẾN CÔ ẤY THÀNH NỮ THẦN CỦA CHIÊM THÀNH
154
EM GÁI CỦA TRẦN ANH TÔNG
155
HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA
156
Mảnh giấy mật mã
157
PHỤC KÍCH CHẾ MÂN
158
BẢN LĨNH CỦA HOÀNG HẬU NGƯỜI ĐẠI VIỆT

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play