Thiên thần

"Ai cho cô ngồi đấy?"

Tiếng nói lạnh nhạt, âm thanh vừa đủ khiến Nguyễn Tâm Đoan tỉnh dậy, cô đưa tay nâng giọng kính vàng.

Trước mặt là thiếu niên tuấn tú, mặt mày lạnh lùng nhìn cô giống như Nguyễn Tâm Đoan vừa quỵt tiền của anh.

Nhưng mà giương mặt này lại rất hoàn hảo. Mặt phượng dài, hai con ngươi đen sâu nhìn cô chằm chằm. Mũi cao, đã trắng, đúng là thiên thần.

Nguyễn Tâm Đoan mím môi: "Tôi ngồi ở đây không được sao?"

Ánh mắt của cả lớp đổ dồn về phía Nguyễn Tâm Đoan, bây giờ mọi người mới để ý, mới quan tâm mà nhìn qua cô. Người trước mắt nhíu mày nhìn cô.

Trước giờ Lê Đăng Khoa chưa gặp ai vô lại như cô gái trước mắt. Đáng ra lúc nhìn mặt anh, cô phải sợ hãi mà ôm cặp bỏ đi. Rõ ràng đây là chỗ ngồi của anh.

Nguyễn Tâm Đoan mặc áo hoodie rộng thùng thình bao trùm cơ thể, mũ áo cũng lên kéo giấu đi tầm mắt. Thấp thoáng chỉ thấy đường viền kính vàng lấp lánh. Cả khuôn mặt bị che kín bở một chiếc khẩu trang. Chẳng nhìn thấy nhan sắc gì. Chẳng hẳn là không được đẹp nên mới che kín mặt như vậy.

Lê Đăng Khoa bĩnh tĩnh: "Đây là chỗ của tôi."

Không khí ngưng đọng, Nguyễn Tâm Đoan ôm cặp bước ra khỏi bàn.

Cô đứng bên cạnh, im lặng chẳng nói tiếng nào. Nhưng mà Nguyễn Tâm Đoan chỉ cao có một mét sáu, lại ôm cặp cúi đầu nhìn như Lê Đăng Khoa vừa la mắng cô vậy.

Anh nhìn bộ dáng của cô, đột nhiên cảm thấy lại có chút buồn cười.

Một cô gái khác bước đến, cô ta nhìn Nguyễn Tâm Đoan: "Cô tên gì?"

Nguyễn Tâm Đoan cúi đầu cũng chẳng biết là ai nhưng cảm thấy là đang hỏi mình nên cô ngẩng đầu: "Nguyễn Tâm Đoan."

Cô gái kia nhíu nhíu mày nhìn cô, cảm thấy không ưa liền kéo lấy khẩu trang của cô: "Mau bỏ khẩu trang ra xem!"

Nguyễn Tâm Đoan trở tay không kịp, khẩu trang không rơi ra mà mắt kính của cô lại rơi xuống đất.

Nguyễn Tâm Đoan cô gái trước mặt, dáng dấp cũng gọi là đẹp đi, đồng phục mặc không ngay ngắn, tóc hất ra sau, trông cứ như một chị đại.

Trên đầu cô ta có một dòng chữ đen. Nguyễn Tâm Đoan nhìn chằm chằm, hai mắt cô đen tuyền, sâu xa nhìn chằm chằm lấy hàng chữ ấy.

Trần Ngọc Hân tức giận, trước cái nhìn chằm chằm của Nguyễn Tâm Đoan, cô ta lại tức giận. Cô ta thẳng tay đẩy Nguyễn Tâm Đoan. Cô không giữ được thăng bằng liền ngã ra phía sau, ngã quỵ xuống đất.

Nguyễn Tâm Đoan nhìn cô ta, hai mắt tức giận: "Cô sẽ bị ngã thật đau đớn!"

Lê Đăng Khoa ngồi trên ghế quay đầu liếc sang cô, Nguyễn Tâm Đoan ngồi trên mặt đất, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa hơi loạn. Chỉ thấy được cái cần cổ cao cao, trắng muốt vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.

Trần Ngọc Hân còn muốn chất vấn cô nhưng Doãn Tử Hàn đã quay qua lườm cô ta.

Anh lạnh giọng quát: "Được rồi."

Giáo viên chủ nhiệm lại vào lớp. Cô ta chỉ lườm cô một cái rồi bỏ đi. Nhưng không biết do duyên số nào Nguyễn Tâm Đoan lại được xếp ngồi cùng Lê Đăng Khoa. Anh rõ ràng không muốn nhưng lại cam chịu

Mọi chuyện rất bình thường, nguyên buổi học được Nguyễn Tâm Đoan tận dụng triệt để vào việc ngủ.

Giới thiệu một chút, giáo viên chủ nhiệm của Nguyễn Tâm Đoan là nữ, một cái gái xinh đẹp tràn đầy năng lượng. Trần Thị Quỳnh Nga đã nghe thầy hiệu trưởng nói về Nguyễn Tâm Đoan, cả tình trạng sức khoẻ cô ấy cũng đã nắm rõ. Đặc biệt lo lắng cho Nguyễn Tâm Đoan nên mới cố ý để cô ngồi bàn cuối cùng Lê Đăng Khoa, còn dặn dò anh phải chiếu cố cô nữa.

Lê Đăng Khoa chỉ lạnh lùng đáp lại: "Vâng."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play