Nguyễn Tâm Đoan nặng nề mở mắt. Vừa nãy cô lại mơ thấy giấc mơ đáng sợ đó. Đã từ rất lâu rồi, chuyện này luôn xảy ra. Cô đưa tay xoa xoa thái dương, cả người mệt mỏi cầm cặp đứng lên. Hôm nay phải ghé qua siêu thị mua một ít đồ. Nguyễn Tâm Đoan tự nhủ.
Cô vừa đến cầu thang đã bị một nhóm nữ sinh chặn lại. Mà đi đầu chính là Trần Ngọc Hân, cô ta nhăn nhó liếc Nguyễn Tâm Đoan.
Trần Ngọc Hân đứng giữa cầu thang, lưng quay xuống dưới cầu thang. Cô ta khoanh tay trước ngực, nhếch môi nhìn Nguyễn Tâm Đoan: "Mày đi thôi mà cũng lâu thế ư? Có cần tao dạy mày cách đi đứng không?"
Nguyễn Tâm Đoan bình tĩnh nhìn cô ta, dưới lớp khẩu trang khẽ mỉm cười. Cô nghiêng đầu rồi khẽ đếm ngược từ ba đến một.
"Ba... Hai... Một..." Số một vừa đếm ra thì một học sinh nam khác vội vàng chạy đến bên tay ôm quả bóng lại không may mà va phải Trần Ngọc Hân.
Trần Ngọc Hân mất thăng bằng, cô ta lùi hai bước liền bước hụt mà té xuống cậu thang. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, cả đám nữ sinh chạy đến đỡ người, nam sinh kia vội quay đầu xin lỗi.
Mà Nguyễn Tâm Đoan lại từng bước xuống cầu thang. Trần Ngọc Hân ở phía sau vừa đau đớn vừa nhục nhã, cô ta trừng mắt nhìn bóng lưng cô hét lớn: "Con ranh kia! Tao không để mày yên đâu!"
Trần Ngọc Hân muốn chửi tiếp nhưng Nguyễn Tâm Đoan đã đi rất xa. Cô ta chỉ có thể tức giận nhờ mấy cô bạn đi theo đỡ lên.
Nguyễn Tâm Đoan rời khỏi cổng trường, cô từ trong túi áo lấy ra đôi kính gọng vàng đeo lên. Tròng kính to che đi đôi mắt lưu ly trong suốt, cả khuôn mặt chỉ thấy ánh sáng nhỏ lập loè màu vàng. Từ khi lên sáu tuổi cô đã không thể bỏ đi đôi kính này.
Nguyễn Tâm Đoan vào siêu thị mua ít đồ rồi tản bộ về nhà. Nói là nhà nhưng thật ra cô sống ở một chung cư gần trường.
Vừa về nhà đã thấy cánh cửa mở hờ, khoá bị người khác cạy ra. Nguyễn Tâm Đoan đưa mắt nhìn một chút rồi mới mở cửa bước vào. Vừa vào đã nghe thấy tiếng nói to.
"Mày về rồi đó à? Tao tới trường tìm mày, mày rốt cuộc đã đi đâu để tao đi tìm hả?"
Giọng nói không nặng không nhẹ, hàm chứa tức giận xen lẫn chế giễu.
Nguyễn Tâm Đoan coi như đã quen, cô xuyên qua kính nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. Một lúc sau cô cười gằn: "Tôi đi đâu cũng phải báo cáo cho chị à? Hay là chị rảnh rỗi quá không có việc làm nên muốn quản tôi?"
Cô gái kia nghe được thì đập mạnh ly nước uống dở xuống bàn, ly nước bị va một lực mạnh khiến đáy ly nứt vỡ, nước theo đó trào ra. Cô ta hất mái tóc màu hạt dẻ ra sau gáy rồi bước đến trước mặt cô. Chiều cao chênh lệnh khiến Nguyễn Tâm Đoan như bị cô ta ức hiếp.
Cô ta cao giọng quát: "Không lẽ tao không quản được mày à? Có cần tao nói lại không, mày chính là mang họ Nguyễn đó!"
"Họ Nguyễn? Cả cuộc đời này, điều khiến tôi hối hận nhất chính là mang cái họ dơ bẩn này! Nếu mấy người không thích thì gạch tên tôi ra đi, mấy người gạch xong tôi cũng không ngại đi đổi tên! Cô Nguyễn, phiền cô về nói với ông Nguyễn rằng đừng để đứa con gái thân yêu của ông ta đến làm phiền tôi."
"Mày!!" Nguyễn Thị Như Ngọc bị nói đến á khẩu, cô ta giơ tay muốn đánh Nguyễn Tâm Đoan thì bị cô chặn lại.
Nguyễn Tâm Đoan hất tay cô ta ra, lực không hề nhỏ khiến cô ta phải lùi mấy bước.
Updated 33 Episodes
Comments