Chương 8: Hân hạnh được gặp cậu

Cố Hành Nguyên và Lục Tư Thành trao đổi với nhau, chốt địa điểm ở nhà thi đấu Nam Khê.

Đây là địa điểm họ thường đến chơi bóng rổ vào mùa đông. Cơ sở vật chất ở đó không tệ, không gian cũng sạch sẽ thoáng đãng.

Tan học, Cố Hành Nguyên còn bận anh anh em em với Tống An An nên Trần Thước đi lấy xe trước. Khi hắn trở về, đi ngang công viên gần đó thì nhìn thấy hai nhóm nam sinh mặc đồng phục trường Thành An đang xích mích.

Trong lòng hắn thầm đánh giá mấy người này không có ý tứ.

Nếu thật sự động tay động chân thì không phải nên bỏ đồng phục ra trước à?

Dù sao cũng không phải chuyện của mình, Trần Thước vừa chuẩn bị tăng tốc đi đón Cố Hành Nguyên thì phát hiện có người quen trong số đó.

Hắn chạy chậm lại, nhìn kỹ một lần nữa để chắc chắn không nhầm lẫn.

Đúng là người quen thật.

Lý Ngôn, Lục Tư Thành và một người nữa mà hắn chưa bao giờ gặp đứng cùng một phe.

Hai bên qua lại mấy câu, cuối cùng người cầm đầu nhóm bên kia nhịn không được, tiến lên hùng hổ nắm cổ áo Lý Ngôn.

Trần Thước nhíu mày. Hắn không định xen vào, đậu xe cách một đoạn quan sát.

Tưởng Nhất Minh vốn muốn chặn đường đám Trình Cảnh Thiên dạy dỗ một trận sau chuyện bóng rổ, không ngờ mấy người này không coi hắn ra gì, ngược lại còn bị Lý Ngôn chế nhạo.

Hắn hống hách đã quen, bị trúng kế khích tướng thì xông lên muốn đánh Lý Ngôn.

Một bàn tay khác nhanh như cắt bắt lấy cổ tay hắn. Sức mạnh lớn đến nỗi Tưởng Nhất Minh giằng co mấy lần vẫn không thoát được.

Nửa người Trình Cảnh Thiên chen lên chắn giữa Tưởng Nhất Minh và Lý Ngôn.

Thường ngày gương mặt anh khi không cười đã có sẵn nét lạnh lùng khó gần, bây giờ đầu chân mày còn cau lại, phóng ra tia hung ác cảnh cáo.

Giống như một con sư tử phát hiện ra địa bàn của mình bị xâm phạm, đang cho kẻ đột nhập cơ hội cuối cùng rời đi.

Ánh mắt Trình Cảnh Thiên quá khủng khiếp, doạ Tưởng Nhất Minh hơi chùn bước.

Nhưng hắn đã đến tận đây, nếu bỏ đi thì không phải sẽ lại thêm một lần mất mặt à.

Tưởng Nhất Minh nuốt nước bọt. Hắn lấy hết can đảm, quát lên: “Bỏ ra!”

Nhưng Trình Cảnh Thiên nhất quyết không buông, siết tay hắn đến đau đớn.

Giọng Tưởng Nhất Minh vừa thô vừa to, ngay cả Trần Thước đứng bên kia cũng nghe thấy.

Âm thanh khó nghe này vừa lọt vào tai, theo phản xạ có điều kiện, Trần Thước nheo mắt lại.

Thân hình cao ráo ngả về phía trước, hắn nhàn nhã bẻ từng khớp ngón tay, xác nhận vẻ mặt méo mó kia đúng là Tưởng Nhất Minh.

Thật trùng hợp, đó cũng là người quen của hắn.

Mấy người họ ở đây giằng co khiến người qua đường bắt đầu nhòm ngó chỉ trỏ.

Lục Tư Thành nhìn ra vấn đề đầu tiên. Bọn họ còn đang mặc đồng phục, nếu cảnh này bị quay lại rồi đến tai ban giám hiệu sẽ phiền phức to.

Hắn vỗ vai Trình Cảnh Thiên, nhỏ giọng nói: “Cảnh Thiên, bỏ đi.”

Cá chết lưới rách với loại người này làm gì.

Bình thường trên trường Lục Tư Thành và Lý Ngôn hay đôi co mấy câu với Tưởng Nhất Minh, nhưng cũng chỉ có thế, không hơn không kém.

Bọn họ chưa từng suy nghĩ chuyện sẽ đi xa hơn. Đằng sau Tưởng Nhất Minh là Tưởng gia, người bình thường như họ không thể đối đầu đến cùng với gia đình quyền thế lớn như vậy.

Lục Tư Thành rất lý trí và thực tế. Không phải hắn hèn nhát, hắn chỉ là đang suy nghĩ cho đại cục, chuyện gì có thể tránh thì nên tránh.

Trình Cảnh Thiên hiểu ý của Lục Tư Thành. Bản thân anh tuỳ hứng thế nào cũng được, nhưng hai người bạn của anh thì khác.

Nghĩ đến đây, Trình Cảnh Thiên nhịn xuống, gật đầu đồng ý với Lục Tư Thành. Bàn tay đang giữ Tưởng Nhất Minh hơi thả lỏng.

Tưởng Nhất Minh chớp lấy thời cơ giật ra. Nhưng động tác quá mạnh làm bước chân hắn loạng quạng suýt ngã, may có đàn em phía sau đỡ kịp.

Trình Cảnh Thiên thờ ơ phủi phủi tay, giống như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.

Anh nhìn Tưởng Nhất Minh đang chật vật trên nền đất, lãnh đạm nói: “Biết điều thì biến đi.”

Tưởng Nhất Minh trợn mắt. Trước giờ chỉ có hắn khinh thường người khác, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bị đối xử y hệt như vậy.

Nhưng rõ ràng Trình Cảnh Thiên không phải đối tượng dễ bắt nạt. Tưởng Nhất Minh cảm thấy lời cảnh cáo kia không phải là nói đùa giỡn chơi.

Khí thế hừng hực như loài sói. Rất giống với một người hắn biết bên Trịnh Châu.

Nghĩ đến giờ này năm ngoái phải nhập viện vì bị Trần Thước đập đến thừa sống thiếu chết, Tưởng Nhất Minh lại nổi da gà.

Hắn thở phì phò, gạt mấy bàn tay đang đỡ mình rồi đứng dậy, hậm hực nói: “Mày chờ đó!”

Trần Thước theo dõi từ đầu đến cuối. Tuy hắn không nghe được hết, nhưng nhìn hành động và sắc mặt cũng đoán được.

Dù gì thì chuyện đã êm rồi.

Hắn gạt kính bảo hiểm xuống, phóng xe đi.

_____

Lúc mấy người Trình Cảnh Thiên đến, Trần Thước và Cố Hành Nguyên đang khởi động.

Tiếng bóng đập liên tục trên sân, trong không gian kín lại vang dội gấp nhiều lần.

Ngoại trừ Trình Cảnh Thiên, hai bên đều đã quen nhau từ trước. Lý Ngôn ồn ào chạy đến cướp bóng trên tay Cố Hành Nguyên, mạnh mẽ bật người úp bóng vào rổ.

Lục Tư Thành khoác vai Trình Cảnh Thiên đi một bên: “Chút nữa giới thiệu với cậu. Hai người họ tính tình cũng tốt lắm, không hách dịch như Tưởng Nhất Minh đâu.”

“Ừ.”

Ba người kia đùa giỡn đủ rồi mới để ý đến Lục Tư Thành và Trình Cảnh Thiên.

Cố Hành Nguyên nhìn qua Trình Cảnh Thiên. Một tay hắn ôm bóng, hơi thở hơi rối loạn.

“Giới thiệu chứ nhỉ?”

Trình Cảnh Thiên mở lời trước: “Xin chào, tôi là Trình Cảnh Thiên.”

“Tôi tên Cố Hành Nguyên.”

“Trần Thước.”

Khoảnh khắc Trần Thước đưa tay ra, Trình Cảnh Thiên lập tức bắt lấy.

Bàn tay cả hai đều vừa rộng vừa ấm, chạm vào liền cảm nhận được sức mạnh của đối phương.

Trình Cảnh Thiên nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn. Ánh mắt rất bình tĩnh, dường như không nhìn ra được chút cảm xúc gì.

Hân hạnh được gặp cậu, Trần Thước.

Năm người họ rất nhanh đã làm quen, sau đó cùng chơi bóng rổ. Cố Hành Nguyên và Trần Thước đều đánh giá năng lực của Trình Cảnh Thiên vô cùng tốt.

Phải nói là thừa sức để đi đánh giải rồi.

Chơi đủ rồi, cả đám mồ hôi nhễ nhại ngồi trên khán đài thở hồng hộc.

Mặt Lý Ngôn nhăn lại vì uống một ngụm lớn nước lạnh, hắn đợi hơi thở bình ổn lại, bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Lần trước Trịnh Châu các cậu quả nhiên không nể mặt tôi và Lục Tư Thành. Có biết sau chuyện đó bọn tôi gặp nhiều phiền phức lắm không hả?”

Cố Hành Nguyên cười cười, giải thích: “Hôm đó đám Chu Cẩn ra sân nên có hơi phấn khích. Xin lỗi nhé, lần sau tôi sẽ dặn mấy đứa nó ghi bàn ít thôi.”

Lý Ngôn giơ chai nước lên, làm động tác muốn đánh Cố Hành Nguyên.

Trần Thước lại chú ý đến vế sau. Hắn gỡ khăn giấy đắp trên mặt xuống, rõ là đã thừa biết nhưng vẫn giả ngu hỏi: “Phiền phức gì thế?”

Ba người Trình Cảnh Thiên, Lý Ngôn và Lục Tư Thành đồng loạt nhìn nhau.

Im lặng một hồi, Lục Tư Thành mới mở miệng: “Tưởng Nhất Minh không gọi được ba bọn tôi ra sân nên mấy ngày nay đều đến kiếm chuyện.”

Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt, bọn họ cũng biết thù oán giữa Trần Thước và Tưởng Nhất Minh nên nói thẳng ra, không giấu giếm.

Lý Ngôn kể ngắn gọn sự việc, bao gồm cả chuyện Tưởng Nhất Minh bị Trình Cảnh Thiên doạ sợ mất mật.

Từ đầu đến cuối Trình Cảnh Thiên chỉ im lặng uống từng ngụm nước, giống như anh không hề liên quan.

Chapter
1 Chương 1: Chạm mắt rồi
2 Chương 2: Rõ ràng là áo của con trai
3 Chương 3: Cô là người đẹp có tri thức
4 Chương 4: Ông già Trình lại làm khó chú à
5 Chương 5: Trái tim như có hàng ngàn sợi dây sắt quấn chặt lấy
6 Chương 6: Xinh đẹp đến mức khiến hô hấp anh ngưng đọng
7 Chương 7: Cũng muốn có cô ở đây
8 Chương 8: Hân hạnh được gặp cậu
9 Chương 9: Đây là ai nhỉ
10 Chương 10: Một người bạn mới vừa được thêm vào
11 Chương 11: Ánh mắt chưa một lần rời khỏi cô
12 Chương 12: Đúng là cô từng có ý nghĩ muốn tiếp cận anh
13 Chương 13: Cô bé này là người mà thằng cháu anh tương tư
14 Chương 14: Cậu muốn đòi lại à
15 Chương 15: Anh thích cô
16 Chương 16: Cô gái nhỏ không tim không phổi
17 Chương 17: Ảo ảnh tan biến như bong bóng xà phòng
18 Chương 18: Cô vẫn còn quan tâm đến anh
19 Chương 19: Cô ấy vốn dĩ luôn như thế
20 Chương 20: Tâm trạng không tốt nên ăn đồ ngọt
21 Chương 21: Nhẹ nhàng gây sức ép ngầm
22 Chương 22: Họ cứ hết lần này đến lần khác đụng mặt nhau
23 Chương 23: Tôi làm người trong lòng tức giận rồi
24 Chương 24: Anh cảm thấy cả người khô nóng
25 Chương 25: Chúng ta huề nhau
26 Chương 26: Thực ra là cô lén đi tìm Trình Cảnh Thiên
27 Chương 27: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (Đầu)
28 Chương 28: Cô càng ngày càng để ý anh nhiều hơn
29 Chương 29: Vui vẻ vì cô gái anh thích đau xót cho anh
30 Chương 30: Khi nào em mới đồng ý với tôi?
31 Chương 31: Vì là cô, nên anh càng không thể kiềm chế chính mình
32 Chương 32: Chuyện của cô và Trình Cảnh Thiên
33 Chương 33: Lần đầu tiên có cảm giác bị cho ăn cơm chó
34 Chương 34: Trở về bên cô. Người trong lòng anh
35 Chương 35: Cũng được, chỉ là hơi nhớ em
36 Chương 36: Ý vị ngọt ngào như đường mật
37 Chương 37: Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên vẫn đang dính vào nhau
38 Chương 38: Cả tổn thương lẫn niềm vui của anh
39 Chương 39: Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn người làm tổ trong lòng mình
40 Chương 40: Ghen tị, bực mình, ăn giấm
41 Chương 41: Vì sao Lạc Yên lại thích Trình Cảnh Thiên
42 Chương 42: Trần Thước đã ngầm đồng ý với Trình Cảnh Thiên
43 Chương 43: Lạc Yên là điểm yếu của cả Trần Thước và Trình Cảnh Thiên
44 Chương 44: Anh kiên nhẫn một chút là được
45 Chương 45: Anh chỉ có cô
46 Chương 46: Hoá ra bạn trai cô cũng rất được yêu mến nha
47 Chương 47: Chụp được cơ ngực gợi cảm của Trình Cảnh Thiên rồi
48 Chương 48: Sắc mặt hững hờ kia nhìn thế nào vẫn không đúng lắm
49 Chương 49: Để anh ôm một chút
50 Chương 50: Người của anh
51 Chương 51: Sao lại đáng yêu như thế
52 Chương 52: Người con trai ấy không còn thích cô nữa
53 Chương 53: Thôi bỏ đi vậy
54 Chương 54: Người này đáng ghét quá đi
55 Chương 55: Hôn anh một cái như chuồn chuồn đạp nước
56 Chương 56: Quan trọng phải xem người đi ăn cùng là ai
57 Chương 57: Muốn cùng cô đi đến hết cuộc đời này
58 Chương 58: Mứt chanh chua loét từ trong chảy ra
59 Chương 59: Là người đã có vợ
60 Chương 60: Sự tự ti mỗi khi đối diện với Trần Thước sẽ theo Trình Cảnh Thiên cả đời
61 Chương 61: Không thể trách Lạc Yên được
62 Chương 62: A Ly và Trình Cảnh Thiên
63 Chương 63: Hùng hổ tạo thành trì trong tim cô
64 Chương 64: Yết hầu bị một luồng khí nóng thổi tới
65 Chương 65: Lúc nãy có sợ không?
66 Chương 66: Hoà vào biển người
67 Chương 67: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (Kết)
68 Chương 68: Sau này đã có em rồi
69 Chương 69: Một khi đã lún sâu sẽ khó thoát
70 Chương 70: Nói thế rồi thôi
71 Chương 71: A Ly có anh trai mà
72 Chương 72: Rối rắm như một mớ bòng bong
73 Chương 73: Nơi yếu ớt nhất của anh là dành cho cô
74 Chương 74: Nhớ mãi không quên (16+)
75 Chương 75: Ôn lại chuyện cũ (16+)
76 Chương 76: Thái độ này là nhận ra cô rồi
77 Chương 77: Làm gì có ai lưu manh như anh chứ
78 Chương 78: Chị cậu thực sự có người yêu rồi
79 Chương 79: Anh đừng có dạy hư trẻ con
80 Chương 80: Khẳng định chủ quyền
81 Chương 81: Nhìn em này
82 Chương 82: Vụn sáng trong mắt anh
83 Chương 83: Anh luôn đứng về phía em
84 Chương 84: Cảm giác chẳng lành
85 Chương 85: Lời nói dối vụng về
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Chạm mắt rồi
2
Chương 2: Rõ ràng là áo của con trai
3
Chương 3: Cô là người đẹp có tri thức
4
Chương 4: Ông già Trình lại làm khó chú à
5
Chương 5: Trái tim như có hàng ngàn sợi dây sắt quấn chặt lấy
6
Chương 6: Xinh đẹp đến mức khiến hô hấp anh ngưng đọng
7
Chương 7: Cũng muốn có cô ở đây
8
Chương 8: Hân hạnh được gặp cậu
9
Chương 9: Đây là ai nhỉ
10
Chương 10: Một người bạn mới vừa được thêm vào
11
Chương 11: Ánh mắt chưa một lần rời khỏi cô
12
Chương 12: Đúng là cô từng có ý nghĩ muốn tiếp cận anh
13
Chương 13: Cô bé này là người mà thằng cháu anh tương tư
14
Chương 14: Cậu muốn đòi lại à
15
Chương 15: Anh thích cô
16
Chương 16: Cô gái nhỏ không tim không phổi
17
Chương 17: Ảo ảnh tan biến như bong bóng xà phòng
18
Chương 18: Cô vẫn còn quan tâm đến anh
19
Chương 19: Cô ấy vốn dĩ luôn như thế
20
Chương 20: Tâm trạng không tốt nên ăn đồ ngọt
21
Chương 21: Nhẹ nhàng gây sức ép ngầm
22
Chương 22: Họ cứ hết lần này đến lần khác đụng mặt nhau
23
Chương 23: Tôi làm người trong lòng tức giận rồi
24
Chương 24: Anh cảm thấy cả người khô nóng
25
Chương 25: Chúng ta huề nhau
26
Chương 26: Thực ra là cô lén đi tìm Trình Cảnh Thiên
27
Chương 27: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (Đầu)
28
Chương 28: Cô càng ngày càng để ý anh nhiều hơn
29
Chương 29: Vui vẻ vì cô gái anh thích đau xót cho anh
30
Chương 30: Khi nào em mới đồng ý với tôi?
31
Chương 31: Vì là cô, nên anh càng không thể kiềm chế chính mình
32
Chương 32: Chuyện của cô và Trình Cảnh Thiên
33
Chương 33: Lần đầu tiên có cảm giác bị cho ăn cơm chó
34
Chương 34: Trở về bên cô. Người trong lòng anh
35
Chương 35: Cũng được, chỉ là hơi nhớ em
36
Chương 36: Ý vị ngọt ngào như đường mật
37
Chương 37: Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên vẫn đang dính vào nhau
38
Chương 38: Cả tổn thương lẫn niềm vui của anh
39
Chương 39: Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn người làm tổ trong lòng mình
40
Chương 40: Ghen tị, bực mình, ăn giấm
41
Chương 41: Vì sao Lạc Yên lại thích Trình Cảnh Thiên
42
Chương 42: Trần Thước đã ngầm đồng ý với Trình Cảnh Thiên
43
Chương 43: Lạc Yên là điểm yếu của cả Trần Thước và Trình Cảnh Thiên
44
Chương 44: Anh kiên nhẫn một chút là được
45
Chương 45: Anh chỉ có cô
46
Chương 46: Hoá ra bạn trai cô cũng rất được yêu mến nha
47
Chương 47: Chụp được cơ ngực gợi cảm của Trình Cảnh Thiên rồi
48
Chương 48: Sắc mặt hững hờ kia nhìn thế nào vẫn không đúng lắm
49
Chương 49: Để anh ôm một chút
50
Chương 50: Người của anh
51
Chương 51: Sao lại đáng yêu như thế
52
Chương 52: Người con trai ấy không còn thích cô nữa
53
Chương 53: Thôi bỏ đi vậy
54
Chương 54: Người này đáng ghét quá đi
55
Chương 55: Hôn anh một cái như chuồn chuồn đạp nước
56
Chương 56: Quan trọng phải xem người đi ăn cùng là ai
57
Chương 57: Muốn cùng cô đi đến hết cuộc đời này
58
Chương 58: Mứt chanh chua loét từ trong chảy ra
59
Chương 59: Là người đã có vợ
60
Chương 60: Sự tự ti mỗi khi đối diện với Trần Thước sẽ theo Trình Cảnh Thiên cả đời
61
Chương 61: Không thể trách Lạc Yên được
62
Chương 62: A Ly và Trình Cảnh Thiên
63
Chương 63: Hùng hổ tạo thành trì trong tim cô
64
Chương 64: Yết hầu bị một luồng khí nóng thổi tới
65
Chương 65: Lúc nãy có sợ không?
66
Chương 66: Hoà vào biển người
67
Chương 67: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (Kết)
68
Chương 68: Sau này đã có em rồi
69
Chương 69: Một khi đã lún sâu sẽ khó thoát
70
Chương 70: Nói thế rồi thôi
71
Chương 71: A Ly có anh trai mà
72
Chương 72: Rối rắm như một mớ bòng bong
73
Chương 73: Nơi yếu ớt nhất của anh là dành cho cô
74
Chương 74: Nhớ mãi không quên (16+)
75
Chương 75: Ôn lại chuyện cũ (16+)
76
Chương 76: Thái độ này là nhận ra cô rồi
77
Chương 77: Làm gì có ai lưu manh như anh chứ
78
Chương 78: Chị cậu thực sự có người yêu rồi
79
Chương 79: Anh đừng có dạy hư trẻ con
80
Chương 80: Khẳng định chủ quyền
81
Chương 81: Nhìn em này
82
Chương 82: Vụn sáng trong mắt anh
83
Chương 83: Anh luôn đứng về phía em
84
Chương 84: Cảm giác chẳng lành
85
Chương 85: Lời nói dối vụng về

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play