Chương 13: Cô bé này là người mà thằng cháu anh tương tư

Trình Cảnh Thiên thấy Lạc Yên không để ý đến mình mà chỉ chăm chăm nhìn ngoài trời, trong lòng buồn bực, vươn tay bóp nhẹ búi tóc của cô.

Lạc Yên giật mình, quay lại đã thấy tay Trình Cảnh Thiên rút về.

Cô chớp mắt, cũng chạm lên tóc mình: “Cậu làm gì thế?”

“Cậu muốn thế nào?”

Anh vẫn đang chờ câu trả lời của cô đấy.

Lạc Yên đưa tay sờ chiếc nơ trước cổ áo, nhỏ nhẹ nói: “Nhưng tôi không mang theo đồ sạc, ở đây tôi cũng không quen ai cả…”

Anh ngắt lời cô: “Không phải còn có tôi à?”

Đối diện với vẻ sửng sốt của cô, thiếu niên tuấn tú đối diện chỉ cong môi cười.

Trái tim Lạc Yên nhảy loạn lên, theo phản xạ đảo mắt đi chỗ khác, né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.

Người này đúng là…

Lạc Yên cắn môi, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vậy… phiền cậu lần nữa.”

Lần thứ hai trong ngày thành công dụ dỗ cô gái nhỏ, Trình Cảnh Thiên vô cùng vui vẻ.

Trong lúc hai người đợi thang máy thì Lạc Yên tranh thủ quan sát xung quanh, nhận ra ở đây có rất nhiều người nước ngoài.

Cô nói: “Trình Cảnh Thiên, khu cậu ở nhiều người nước ngoài thật đấy.”

Trình Cảnh Thiên nhẹ giọng đáp một tiếng: “Chủ yếu là vì ở đây có bán nhiều thực phẩm nước ngoài, tôi và chú tôi đều không hợp đồ ăn Trung Quốc lắm.”

Lạc Yên thấy Trình Cảnh Thiên chủ động chia sẻ cuộc sống của anh với mình, tò mò hỏi tiếp.

“Cậu sống với chú à?”

“Ừ, chú tôi bảo người chưa qua tuổi thành niên thì không được sống một mình.”

Anh nói về Trình Mộ Tranh bằng giọng phiền phức xen lẫn chọc ghẹo, làm Lạc Yên cũng vô thức cười theo.

Người nào đó đang sứt đầu mẻ trán xử lý việc công ty, bỗng nhiên hắt hơi một cái.

Cửa thang máy vừa mở, người bên trong lẫn người bên ngoài đều nôn nóng muốn tiến lên, không ai nhường ai, tạo nên tình cảnh hỗn loạn.

Trình Cảnh Thiên kéo Lạc Yên đứng sang một bên cùng mình, dùng thân hình cao lớn che chắn cho cô khỏi dòng người xô đẩy.

Anh giải thích: “Người đông quá, cậu đứng sau tôi sẽ an toàn hơn.”

“Ừm.”

Bàn tay anh rất lớn, bao bọc trọn vẹn cẳng tay cô. Dù cách một lớp áo thì Lạc Yên vẫn cảm nhận được độ ấm cùng sức mạnh của Trình Cảnh Thiên.

Hai người chênh lệch chiều cao hai mươi phân, vừa vặn giúp Trình Cảnh Thiên nhìn thấy màu đỏ hồng đang tản dần ra trên lỗ tai cô gái nhỏ.

Anh liếm môi, nụ cười càng thêm sâu.

Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên là những người cuối cùng bước vào thang máy.

Buồng thang máy chật ních người, không thể nhúc nhích qua lại. Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên áp sát nhau, gần đến mức ngón tay cũng mơ hồ ma sát qua lại.

Vừa chạm vào lập tức có cảm giác như bị điện giật. Lạc Yên vừa cố gắng bình ổn tâm trạng rối bời của mình, vừa lặng lẽ đưa tay cho vào túi áo.

Trình Cảnh Thiên phát hiện ra hành động nhỏ này nhưng cũng không nói gì.

Không nên dồn dập quá, nếu không doạ cô chạy mất thì anh phải làm sao.

Bốn phía đều có tiếng người nói chuyện. Lạc Yên nghe được có rất nhiều ngôn ngữ khác nhau nhưng cô chỉ hiểu được mấy câu tiếng Anh.

Trên đầu cô vang lên tiếng ung dung của Trình Cảnh Thiên: “Bác gái tóc vàng đứng sau lưng đang khen cậu xinh đấy.”

Ba mặt thang máy đều là gương nên có thể nhìn được mọi người trong này, Lạc Yên nghe thấy Trình Cảnh Thiên nói vậy cũng không dám quay lại nhìn: “Cậu đừng ba hoa nữa.”

Anh không nhịn được cười, vẫn muốn chọc cô thêm chút: “Tôi nghe sao thì nói vậy thôi.”

Lạc Yên ngược lại không tin, cô muốn xem Trình Cảnh Thiên có thể vênh váo đến khi nào.

“Vậy cậu nói tôi biết bác ấy nói tiếng gì?”

Trình Cảnh Thiên quay sang, nhếch môi cười: “Tiếng Pháp.”

Cô kinh ngạc.

Thời gian Trình Cảnh Thiên còn ở Bỉ đã sử dụng thành thạo cả tiếng Anh và tiếng Pháp, cho dù bây giờ đã trở về đại lục thì anh vẫn nghe hiểu được tất cả.

Thang máy lần lượt dừng ở các tầng, lượng người dần giảm xuống, cũng có người đi vào.

Mãi vẫn chưa thấy Trình Cảnh Thiên bảo đi ra, Lạc Yên nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đến tầng nào?”

Đừng nói với cô là anh muốn làm một tour thang máy đấy.

Anh cười: “Yên tâm.”

Trình Cảnh Thiên vừa nói xong, thang máy lại ting một tiếng, đã đến tầng 12.

“Đến rồi.”

Mỗi tầng có bốn căn hộ, Lạc Yên đi theo Trình Cảnh Thiên đến căn hộ nằm ở góc trong cùng bên phải, một bên là cửa kính có thể nhìn trọn toàn cảnh thành phố.

Tuyết đã tạm ngừng rơi nhưng lại đóng thành một lớp băng rất dày ngoài bệ cửa sổ. Lạc Yên nhìn thấy thì trầm trồ, tranh thủ lúc Trình Cảnh Thiên quét mã vân tay mà len lén đi ra xem.

Trình Cảnh Thiên mở cửa xong, quay lại thì thấy cô gái nhỏ đang canh đủ kiểu góc để chụp phong cảnh ngoài cửa sổ.

Chắc để tối nay đăng Wechat đây mà.

Anh ho khẽ: “Lạc Yên, cậu vào trong đi, tôi đi lấy sạc pin cho cậu.”

Lạc Yên không nhìn Trình Cảnh Thiên: “Cậu cứ đi đi, tôi đứng ngoài cũng được.”

“Đi vào đi, ở đây lạnh.”

Anh đứng ở cửa nhìn cô, dáng vẻ vô cùng kiên quyết.

Tựa như nếu cô không nghe lời thì anh sẽ đi tới xách cô vào vậy.

Lạc Yên mím môi, ngoan ngoãn làm theo.

Cửa vừa mở, Trình Mộ Tranh nghe tiếng động thì ngẩng lên, mắt hơi mở to nhìn đôi nam nữ một trước một sau đi vào.

Miệng anh ngậm điếu thuốc chưa châm, tay đang chạm vào chiếc bật lửa trên bàn uống trà.

Lạc Yên bị Trình Mộ Tranh nhìn đến xấu hổ nhưng vẫn không quên phép tắc, cúi người chào:

“Cháu chào chú ạ.”

Đây có lẽ là người chú mà Trình Cảnh Thiên từng nhắc đến.

Trên người Trình Mộ Tranh vẫn còn nguyên bộ đồ lúc ra ngoài ăn trưa với Trình Cảnh Thiên. Anh mặc áo len cổ lọ xám và quần jean xanh, vóc dáng rắn chắc phong trần, ngập tràn hương vị người đàn ông thành đạt ở tuổi ba mươi.

Gương mặt Trình Cảnh Thiên và Trình Mộ Tranh khá giống nhau, nhất là ở sống mũi cao đến khó tin.

Ngược lại với cô và Trình Mộ Tranh, kẻ đầu têu Trình Cảnh Thiên lại thong thả: “Chú.”

Trình Mộ Tranh mất mấy giây mới hoàn hồn. Anh ừ một tiếng rồi cất điếu thuốc vào bao, đứng thẳng dậy: “Bạn đến nhà chơi à?”

Lạc Yên cuống quýt. Cô cảm thấy Trình Mộ Tranh hiểu lầm gì đó rồi.

“Dạ không…”

“Cậu ấy tên là Lạc Yên. Hôm nay tụi cháu tình cờ gặp nhau dưới lầu, điện thoại cậu ấy hết pin nên cháu cho cậu ấy mượn sạc.”

Trình Mộ Tranh tiêu hoá lời giải thích qua loa của Trình Cảnh Thiên. Hai chú cháu trao đổi với nhau bằng ánh mắt, người này càng muốn biết, người kia càng không kể.

Trình Cảnh Thiên mặc kệ Trình Mộ Tranh có chấp nhận hay không. Anh quay sang Lạc Yên, nói với cô: “Cậu ngồi đi, tôi vào phòng lấy sạc cho cậu.”

“Ừ, được rồi.”

Thực ra cô muốn nói là cô không cần nữa. Cô muốn chạy khỏi đây.

Phòng khách còn lại hai người. Lạc Yên ngồi cuộn mình một góc rất nhỏ trên sofa, lòng như lửa đốt.

Trình Mộ Tranh nhìn sơ qua lập tức biết ngay, cô bé này là người mà thằng cháu anh tương tư.

Hot

Comments

Ryan

Ryan

Điện thoại hết pin sao mà chụp hình được vậy tác giả/Facepalm/

2024-03-12

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Chạm mắt rồi
2 Chương 2: Rõ ràng là áo của con trai
3 Chương 3: Cô là người đẹp có tri thức
4 Chương 4: Ông già Trình lại làm khó chú à
5 Chương 5: Trái tim như có hàng ngàn sợi dây sắt quấn chặt lấy
6 Chương 6: Xinh đẹp đến mức khiến hô hấp anh ngưng đọng
7 Chương 7: Cũng muốn có cô ở đây
8 Chương 8: Hân hạnh được gặp cậu
9 Chương 9: Đây là ai nhỉ
10 Chương 10: Một người bạn mới vừa được thêm vào
11 Chương 11: Ánh mắt chưa một lần rời khỏi cô
12 Chương 12: Đúng là cô từng có ý nghĩ muốn tiếp cận anh
13 Chương 13: Cô bé này là người mà thằng cháu anh tương tư
14 Chương 14: Cậu muốn đòi lại à
15 Chương 15: Anh thích cô
16 Chương 16: Cô gái nhỏ không tim không phổi
17 Chương 17: Ảo ảnh tan biến như bong bóng xà phòng
18 Chương 18: Cô vẫn còn quan tâm đến anh
19 Chương 19: Cô ấy vốn dĩ luôn như thế
20 Chương 20: Tâm trạng không tốt nên ăn đồ ngọt
21 Chương 21: Nhẹ nhàng gây sức ép ngầm
22 Chương 22: Họ cứ hết lần này đến lần khác đụng mặt nhau
23 Chương 23: Tôi làm người trong lòng tức giận rồi
24 Chương 24: Anh cảm thấy cả người khô nóng
25 Chương 25: Chúng ta huề nhau
26 Chương 26: Thực ra là cô lén đi tìm Trình Cảnh Thiên
27 Chương 27: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (Đầu)
28 Chương 28: Cô càng ngày càng để ý anh nhiều hơn
29 Chương 29: Vui vẻ vì cô gái anh thích đau xót cho anh
30 Chương 30: Khi nào em mới đồng ý với tôi?
31 Chương 31: Vì là cô, nên anh càng không thể kiềm chế chính mình
32 Chương 32: Chuyện của cô và Trình Cảnh Thiên
33 Chương 33: Lần đầu tiên có cảm giác bị cho ăn cơm chó
34 Chương 34: Trở về bên cô. Người trong lòng anh
35 Chương 35: Cũng được, chỉ là hơi nhớ em
36 Chương 36: Ý vị ngọt ngào như đường mật
37 Chương 37: Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên vẫn đang dính vào nhau
38 Chương 38: Cả tổn thương lẫn niềm vui của anh
39 Chương 39: Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn người làm tổ trong lòng mình
40 Chương 40: Ghen tị, bực mình, ăn giấm
41 Chương 41: Vì sao Lạc Yên lại thích Trình Cảnh Thiên
42 Chương 42: Trần Thước đã ngầm đồng ý với Trình Cảnh Thiên
43 Chương 43: Lạc Yên là điểm yếu của cả Trần Thước và Trình Cảnh Thiên
44 Chương 44: Anh kiên nhẫn một chút là được
45 Chương 45: Anh chỉ có cô
46 Chương 46: Hoá ra bạn trai cô cũng rất được yêu mến nha
47 Chương 47: Chụp được cơ ngực gợi cảm của Trình Cảnh Thiên rồi
48 Chương 48: Sắc mặt hững hờ kia nhìn thế nào vẫn không đúng lắm
49 Chương 49: Để anh ôm một chút
50 Chương 50: Người của anh
51 Chương 51: Sao lại đáng yêu như thế
52 Chương 52: Người con trai ấy không còn thích cô nữa
53 Chương 53: Thôi bỏ đi vậy
54 Chương 54: Người này đáng ghét quá đi
55 Chương 55: Hôn anh một cái như chuồn chuồn đạp nước
56 Chương 56: Quan trọng phải xem người đi ăn cùng là ai
57 Chương 57: Muốn cùng cô đi đến hết cuộc đời này
58 Chương 58: Mứt chanh chua loét từ trong chảy ra
59 Chương 59: Là người đã có vợ
60 Chương 60: Sự tự ti mỗi khi đối diện với Trần Thước sẽ theo Trình Cảnh Thiên cả đời
61 Chương 61: Không thể trách Lạc Yên được
62 Chương 62: A Ly và Trình Cảnh Thiên
63 Chương 63: Hùng hổ tạo thành trì trong tim cô
64 Chương 64: Yết hầu bị một luồng khí nóng thổi tới
65 Chương 65: Lúc nãy có sợ không?
66 Chương 66: Hoà vào biển người
67 Chương 67: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (Kết)
68 Chương 68: Sau này đã có em rồi
69 Chương 69: Một khi đã lún sâu sẽ khó thoát
70 Chương 70: Nói thế rồi thôi
71 Chương 71: A Ly có anh trai mà
72 Chương 72: Rối rắm như một mớ bòng bong
73 Chương 73: Nơi yếu ớt nhất của anh là dành cho cô
74 Chương 74: Nhớ mãi không quên (16+)
75 Chương 75: Ôn lại chuyện cũ (16+)
76 Chương 76: Thái độ này là nhận ra cô rồi
77 Chương 77: Làm gì có ai lưu manh như anh chứ
78 Chương 78: Chị cậu thực sự có người yêu rồi
79 Chương 79: Anh đừng có dạy hư trẻ con
80 Chương 80: Khẳng định chủ quyền
81 Chương 81: Nhìn em này
82 Chương 82: Vụn sáng trong mắt anh
83 Chương 83: Anh luôn đứng về phía em
84 Chương 84: Cảm giác chẳng lành
85 Chương 85: Lời nói dối vụng về
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Chạm mắt rồi
2
Chương 2: Rõ ràng là áo của con trai
3
Chương 3: Cô là người đẹp có tri thức
4
Chương 4: Ông già Trình lại làm khó chú à
5
Chương 5: Trái tim như có hàng ngàn sợi dây sắt quấn chặt lấy
6
Chương 6: Xinh đẹp đến mức khiến hô hấp anh ngưng đọng
7
Chương 7: Cũng muốn có cô ở đây
8
Chương 8: Hân hạnh được gặp cậu
9
Chương 9: Đây là ai nhỉ
10
Chương 10: Một người bạn mới vừa được thêm vào
11
Chương 11: Ánh mắt chưa một lần rời khỏi cô
12
Chương 12: Đúng là cô từng có ý nghĩ muốn tiếp cận anh
13
Chương 13: Cô bé này là người mà thằng cháu anh tương tư
14
Chương 14: Cậu muốn đòi lại à
15
Chương 15: Anh thích cô
16
Chương 16: Cô gái nhỏ không tim không phổi
17
Chương 17: Ảo ảnh tan biến như bong bóng xà phòng
18
Chương 18: Cô vẫn còn quan tâm đến anh
19
Chương 19: Cô ấy vốn dĩ luôn như thế
20
Chương 20: Tâm trạng không tốt nên ăn đồ ngọt
21
Chương 21: Nhẹ nhàng gây sức ép ngầm
22
Chương 22: Họ cứ hết lần này đến lần khác đụng mặt nhau
23
Chương 23: Tôi làm người trong lòng tức giận rồi
24
Chương 24: Anh cảm thấy cả người khô nóng
25
Chương 25: Chúng ta huề nhau
26
Chương 26: Thực ra là cô lén đi tìm Trình Cảnh Thiên
27
Chương 27: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (Đầu)
28
Chương 28: Cô càng ngày càng để ý anh nhiều hơn
29
Chương 29: Vui vẻ vì cô gái anh thích đau xót cho anh
30
Chương 30: Khi nào em mới đồng ý với tôi?
31
Chương 31: Vì là cô, nên anh càng không thể kiềm chế chính mình
32
Chương 32: Chuyện của cô và Trình Cảnh Thiên
33
Chương 33: Lần đầu tiên có cảm giác bị cho ăn cơm chó
34
Chương 34: Trở về bên cô. Người trong lòng anh
35
Chương 35: Cũng được, chỉ là hơi nhớ em
36
Chương 36: Ý vị ngọt ngào như đường mật
37
Chương 37: Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên vẫn đang dính vào nhau
38
Chương 38: Cả tổn thương lẫn niềm vui của anh
39
Chương 39: Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn người làm tổ trong lòng mình
40
Chương 40: Ghen tị, bực mình, ăn giấm
41
Chương 41: Vì sao Lạc Yên lại thích Trình Cảnh Thiên
42
Chương 42: Trần Thước đã ngầm đồng ý với Trình Cảnh Thiên
43
Chương 43: Lạc Yên là điểm yếu của cả Trần Thước và Trình Cảnh Thiên
44
Chương 44: Anh kiên nhẫn một chút là được
45
Chương 45: Anh chỉ có cô
46
Chương 46: Hoá ra bạn trai cô cũng rất được yêu mến nha
47
Chương 47: Chụp được cơ ngực gợi cảm của Trình Cảnh Thiên rồi
48
Chương 48: Sắc mặt hững hờ kia nhìn thế nào vẫn không đúng lắm
49
Chương 49: Để anh ôm một chút
50
Chương 50: Người của anh
51
Chương 51: Sao lại đáng yêu như thế
52
Chương 52: Người con trai ấy không còn thích cô nữa
53
Chương 53: Thôi bỏ đi vậy
54
Chương 54: Người này đáng ghét quá đi
55
Chương 55: Hôn anh một cái như chuồn chuồn đạp nước
56
Chương 56: Quan trọng phải xem người đi ăn cùng là ai
57
Chương 57: Muốn cùng cô đi đến hết cuộc đời này
58
Chương 58: Mứt chanh chua loét từ trong chảy ra
59
Chương 59: Là người đã có vợ
60
Chương 60: Sự tự ti mỗi khi đối diện với Trần Thước sẽ theo Trình Cảnh Thiên cả đời
61
Chương 61: Không thể trách Lạc Yên được
62
Chương 62: A Ly và Trình Cảnh Thiên
63
Chương 63: Hùng hổ tạo thành trì trong tim cô
64
Chương 64: Yết hầu bị một luồng khí nóng thổi tới
65
Chương 65: Lúc nãy có sợ không?
66
Chương 66: Hoà vào biển người
67
Chương 67: Ngoại truyện về Trình Cảnh Thiên (Kết)
68
Chương 68: Sau này đã có em rồi
69
Chương 69: Một khi đã lún sâu sẽ khó thoát
70
Chương 70: Nói thế rồi thôi
71
Chương 71: A Ly có anh trai mà
72
Chương 72: Rối rắm như một mớ bòng bong
73
Chương 73: Nơi yếu ớt nhất của anh là dành cho cô
74
Chương 74: Nhớ mãi không quên (16+)
75
Chương 75: Ôn lại chuyện cũ (16+)
76
Chương 76: Thái độ này là nhận ra cô rồi
77
Chương 77: Làm gì có ai lưu manh như anh chứ
78
Chương 78: Chị cậu thực sự có người yêu rồi
79
Chương 79: Anh đừng có dạy hư trẻ con
80
Chương 80: Khẳng định chủ quyền
81
Chương 81: Nhìn em này
82
Chương 82: Vụn sáng trong mắt anh
83
Chương 83: Anh luôn đứng về phía em
84
Chương 84: Cảm giác chẳng lành
85
Chương 85: Lời nói dối vụng về

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play