Nói gì thì..Minh An Anh cũng không phải không có tính người, chỉ là hắn ta không có tình thương từ người khác thậm chí bị bắt nạt cho nên sau này khi có thể vực dậy mới ngang tàng như vậy.
".. .."
Thế thì sao chứ, người ta là có ánh hào quang của nam chính thứ thiệt, từ từ vực dậy, sớm muộn gì cũng thành công. Trần Thanh thì hay rồi, qua thêm mười mấy chương nữa là chết. không có tâm tư thời gian đâu mà cảm thông với nam chính.
Ở thế giới thật bản thân cậu đã chết rất khó coi, nhưng ở đây thì không thể như thế được . Buột phải rút lui an toàn.
Rột Roạt..
".. .."
Tiếng bụng kêu cũng thật lớn đó, cả ngày còn chưa ăn gì, bản thân thì bị thương, nghĩ chuyện để sống sót cũng tốn rất nhiều năng lượng đó, giống như nghĩ kịch bản vậy!!
Nghĩ rồi thì hành động, Thanh bước xuống muốn ra nhà bếp kiếm chút gì đó lót dạ.
Nhưng khoang..bước xuống kiểu gì đây! Chân thành ra thế này rồi!!
Cũng thật kì lạ, nam chính đường đường cũng là con của nhà có quyền thế, cho dù có là con ghẻ đi chăng nữa thì ở trong một căn nhà to lớn thế này mà chẳng có bóng của một người giúp việc hay sao?!
Hắn ta một mình sống trong căn nhà to lớn cô đọng quạnh hiu này suốt cả chục năm thật sự khiến cậu rất nể phục đó.
Thanh nhìn ngó xung quanh thì phát hiện trên bàn có một chiếc điện thoại liền với lấy xem thử .
Là điện thoại của Trần Thanh, trong danh bạ chỉ lác đác vài số. Vào ứng dụng nhắn tin cũng chẳng có mấy người để nói chuyện. Không phải chứ? chẳng lẽ Trần Thanh là tuýt người không có bạn bè giống như nam chính sao?!
Vào dòng thời gian thì cũng chỉ đăng một vài tấm hình linh tinh, trên đó có vài câu nói nhạt nhẽo.
Bụng cậu cồn cào đòi ăn vô cùng khó chịu. Nhưng chân tạm thời què rồi, phải làm sao đây? Hay là gọi Minh An Anh tới đây ..?
Không, tuyệt đối không được, đói bụng quan trọng, nhưng giữ đước cái mạng này còn quan trọng hơn, thế là Thanh kiềm chế cố dựa vào vách tường mà lếch đi.
***
Sau khi đi tới cửa,Trần Thanh chợt nhận ra còn phải xuống cầu thang nữa. Khi nãy cũng may còn nghĩ tới trường hợp thứ hai rằng có thể thật sự phải chết nên lúc đó cậu đã chọn khoảng cách ngắn nhất để té xuống. Phù..đúng là sáng suốt..
- Nếu cậu lại muốn tự vẫn thì làm ơn tìm chỗ khác giúp tôi có được không?
Từ phía xa xa ở cuối hành lang vang lên giọng nói êm tai u ám kia, đó là phòng của Minh An Anh à.
Nhìn nét mặt của hắn ta vô cùng khó chịu, mày cứ nhíu lại không chịu dãn ra chút nào.
Trần Thanh cười khổ trong lòng , Nhìn vào chân mình rồi lắp bắp noi:" T-Tôi có hơi..đói bụng.."
Trời ơi, tôi mở lời nói chuyện với nam chính đại thần nè, nhưng khởi đầu câu chuyện lại là một chủ để mất mặt thế này !!
Minh An Anh từ xa như không thể tin vào thính giác của mình, nửa tin nửa ngờ hỏi lại:" Cái gì?"
Trần Thanh cắn môi dưới, sau đó cố gắng nói:" Tôi..A-anh có thể giúp tôi..xuống dưới nhà bếp..một chút không?"
".. .."
Được rồi, lần này anh nghe rõ rồi chứ nam chính đại thần!!
Không biết có phải do cậu nghe lầm hay không nhưng cậu lại có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng cười nhạt .
Thôi nhé, không giúp thì thôi, không cần phải tỏ thái độ thế đâu, Trần Thanh mím môi, cuối cùng nói:" Nếu anh không muốn thì tôi--"
Chưa kịp nói hết câu thì đã nhanh chóng có một bóng lưng ngồi xuống trước mặt cậu.
".. .."
-Gì?
- Gì cái gì mà gì? không phải cậu không xuống được sao?
Trời đất thần linh ơiii, nam chính chủ động muốn cõng tui á?
Ý của cậu ban đầu không phải thế, chỉ đơn thuần là giúp đỡ cậu xuống hay là tìm cái gì đó chống xuống thôi.
Qua một lúc không thấy Trần Thanh có hành động gì, Minh An Anh càng lúc càng có cảm giác khó chịu:" Nếu cậu còn không lên, tôi sẽ không giúp nữa."
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng lại bị lời nói của hắn ta tác động tới, liền căng thẳng ngoan ngoãn leo lên lưng hắn ta.
Không phải chứ đm, gáy của anh ta vừa thơm vừa trắng là thế quái nào ?!
- Trần Thanh cậu đừng có mà nhìn lung tung.
-!!!
Bị nói trúng tim đen, Trần Thanh liền thẳng lưng không nhìn gì nữa. Nam chính đại thần còn có mắt ở phía sau đầu hả?!
Minh An Anh thấy cậu ta ngoan ngoãn như thế liền không khỏi cười thầm, Trần Thanh này cũng có chút .. chút gì chứ, tên này thậm chí còn tệ hơn khối người ngoài kia đối xử tệ với hắn kia mà.
- Tới nơi rồi, xuống đi.
Trần Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế ở đó. Sau đó Minh An Anh lấy từ trong tủ lạnh ra vài món đóng hộp, và thức ăn nhanh đặt trước mặt cậu.
".. .." Ăn cái này hả?
Không phải chứ, căn nhà to lớn thế này, mà trong tủ lạnh chỉ có những thứ linh tinh này thôi sao?! Nam chính ăn cái này sống qua ngày á ?! Có phải vì thế mà trông hắn ta gầy gò như vậy không?! Tui ở thế giới kia còn ăn ngon hơn thế này đấy!
Cậu không nói gì hết, trề môi nhìn những món mà hắn đặt trên bàn.
Minh An Anh còn chẳng cần phải nghĩ, nhìn thôi cũng biết cậu đang có ý gì:" Nếu cậu chê thì không cần ăn" Ý là chê thì nhịn đi đấy.
- T- tôi ăn .
Cũng không thể chết vì đói được.Nhưng..:" Anh có thể hâm nóng giúp tôi không..?"
Lắm chuyện. Minh An Anh nhìn cũng không nhìn nữa, bỏ ra ngoài sofa đọc sách.
".. .." Nam chính đại thần à, làm người sao có thể làm thế hả. Đây là tra tấn bằng thức ăn lạnh sao?!
Dù nghĩ dù chửi thế nào thì cậu cũng chẳng thể nói ra thành lời, chỉ có thể cắn răng ăn những món ăn lạnh ngắt này .
...
Một ngày trôi qua trong căn nhà này vô cũng yên tĩnh, thời gian thì cứ như được kéo dài ra vậy. Đợi mãi mà chẳng thấy tối
Cái chân trái của cậu hết tê rồi lại đau, chỉ vì chủ nhân của cái thân xác này hiện giờ mới xuyên vào đã báo, không chừng có khi là chết sớm hơn dự kiến cũng nên.
Trong căn nhà rộng lớn xơ xác nhưng lại không kém phần uy nghiêm này chỉ vỏn vẹn tồn tại hơi thở của hai con người. Một thành công một thất bại, một nhanh một chậm, cũng đủ khiến Trần Thanh nghẹt thở .
Sau khi lắp đầy bụng với những món hơi khó ăn thì cậu cũng chẳng dám mở lời gọi hắn ta vào đỡ cậu, cũng chẳng muốn gặp mặt. Thế là lại chịu khó ngồi chờ ở phòng bếp suýt thì ngủ gật.
Minh An Anh đọc xong quyển sách, cơ thể cũng có chút mệt mỏi. cổ họng khát khô khiến hắn ta nhanh chóng tới nhà bếp rót cóc nước.
Vừa vào đập ngay vào mắt đã là bộ dạng ngủ nhưng không ngủ của Trần Thanh, thật sự thì nếu không vào đây thì cũng quên mất người này đang ở phòng bếp.
Hắn đi tới, lấy cóc đập nhẹ lên bàn khiến Trần Ninh giật người tỉnh táo.
- A..Chào anh..
Minh An Anh nhíu mày, chào cái khỉ khô gì chứ? :" Từ nãy đến giờ ngồi ở đây làm gì?"
Nam chính đại thần à, Anh thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy. Tôi đang bị què tạm thời đó. Có lương tâm một chút có được không vậy?
Trần Thanh gãi gãi mặt gượng cười, nhỏ nhẹ đáp :"Tôi ngồi chơi một lát .."
Minh An Anh tỏ vẻ không tin ra mặt, nhưng rồi hắn chỉ cười khinh một cái, uống nước rồi ra khỏi đây.
Tất nhiên là hắn biết lý do, chỉ tại vì bộ dạng không chịu nhờ vả của cậu ta rất đáng ghét, cho nên hắn cũng chẳng chần chừ gì mà bỏ mặt.
Từ chuyện tự ý ngã cầu thang cho đến khi tỉnh dậy liền mở miệng đòi ly hôn thì chuyện không muốn nhờ vả một kẻ bản thân mình thấy chán ghét này cũng là điều dễ hiểu. Con người ở thế giới này đều như nhau cả, một phần là chóng đối Minh An Anh, một phần là chán ghét Minh An Anh, số ít còn lại chính là không quan tâm.
Từ khi hắn sinh ra tới giờ thì chưa bao giờ nhận được tình thương của ai cả. Bời lẽ từ khi mới chào đời người mẹ kia của hắn cũng chết đi. Chính là dùng mạng của bà để đổi lấy mạng của hắn, chỉ để lại cho hắn căn nhà này, tài sản này, và một nơi được gọi là gia đình trên danh nghĩa.
Minh An Anh cứ thế mà bỏ mặt người bạn đời kia ở nhà bếp mà không hề có suy nghĩ quay đầu lại giúp.
Nếu chán ghét hắn ta như vậy thì cứ ở đó thỏa thích, để mấy con mũi hầu hạ cậu ta.
Trần Thanh thì cứ vậy mà ngây ngốc ngồi ở đó, suy nghĩ về phương thức ly hôn bảo đảm an toàn cho cái mạng nhỏ này.
Bệnh không phải chuyện lớn, làm bạn đời nam chính mới là chuyện lớn. Không thể sống mãi trong hang cọp, chờ dao kề cổ rồi mới nhảy được!
Hành nghề viết tiểu thuyết leo tháp bấy lâu nay, bây giờ chính là lúc sử dụng hết tất cả các tài nguyên trong đầu để sinh tồn trong thế giới này.
6 năm chấp bút không thể cứ thế mà lãng phí được. Đầu tiên thì cố gắng không đụng tới tâm trạng của nam chính đại thần , chọc anh ta không vui một cái thì chết như chơi. Sau đó thì tìm cách thuyết phục hắn ta ký vào đơn ly hôn một cách hòa bình không chiến tranh .
Minh An Anh, sau này sau khi thoát khỏi anh ta rồi chỉ mong hắn có thể thuận lợi thăng tiến, trở mình đầy ngoạn mục, để cậu mở mang tầm mắt xem xem thế nào là nam chính vượt khó với trải nghiệm thực tế.
Vừa nghĩ những thứ vẩn vơ này thì cơn buồn ngủ lại ập đến. Mắt của Trần Thanh có dấu hiệu mỏi mệt muốn được nghỉ ngơi. Thôi kệ..ngủ một giấc, có khi ngày mai là liền có thể ly hôn rồi..
..Khò..
****
Updated 20 Episodes
Comments
GunGun
Ít tương tác v ạ😓
2023-06-01
1