1.
Akashi Senju
sao anh còn chưa ngủ?
senju nhìn căn nhà tối đen trước mặt mà nhíu mày, cô đưa tay bật đèn lên, để cho thứ ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt tỏa ra khắp nơi, sưởi ấm lấy bầu không khí lạnh lẽo này.
và khi vừa mở đèn lên, điều mà senju thấy đầu tiên lại là hình ảnh anh ba của mình đang ngồi bất động trên sofa. sự tò mò, khó hiểu dâng lên trong cô gái nhỏ, senju vừa cởi giày ra vừa hỏi.
đợi một hồi lâu, để cho bản thân vừa thích nghi với thứ ánh sáng đột ngột này. sanzu chợt à lên một tiếng, đôi lục bảo nhìn quanh, lại nhìn về phía senju. giọng em cứ bình bình, không nặng nề mệt mỏi, chẳng vui vẻ đợi trông mà cất lên.
Sanzu Haruchiyo
mày và takeomi chưa về
Sanzu Haruchiyo
tao không yên tâm đi ngủ
senju nghe xong có chút chột dạ, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng cô. có chút gì đó xót xa dâng lên trong tim senju, ngập tràn trong cô và dâng lan tỏa khắp từng tế bào mạch máu của cô út nhà akashi, nhưng senju chẳng rõ cảm xúc đó là gì.
là một cảm giác kỳ lạ không rõ, nhưng senju vẫn cứ đau đáu nghĩ suy về nó. chắc có lẽ lad do cô xót haruchiyo, thầm tự trách mình đã quá tệ bạc, hay là vì tội lỗi vì phải để em đợi. lòng senju bức bối khó chịu không thôi.
cạch! và cánh cửa nhà mở ra, takeomi từ bên ngoài bước vào trong cái nhìn của hai đứa em mình.
Akashi Takeomi
ủa hai quỷ nhỏ?
lão bất ngờ kêu lên một tiếng khi thấy cả hai đứng đó nhìn mình đăm đăm.
Akashi Takeomi
giờ này còn ở đây? sao không đi ngủ?
Sanzu Haruchiyo
đợi hai người
sanzu mấp máy môi đáp, rồi lại ngả mình nằm trên sofa. hai mắt nhìn về phía xa xa chốc chốc lại bấm điện thoại.
Akashi Senju
anh ba bị bệnh à?
senju huýt vai takeomi rồi lại nhìn sang sanzu, giọng có chút lo lắng hỏi.
takeomi khóa cửa rồi cũng nhanh chóng đi về phía em mà quan sát.
Sanzu Haruchiyo
không có, tại nãy mới xem xong bộ phim kia. buồn quá thôi
sanzu lắc đầu dáng vẻ mệt mỏi đáp, câu trả lời dường như khiến cho bầu không khí nặng nề, ngột ngạt đang xuất hiện ngay lập tức biến mất.
Akashi Takeomi
đã ăn gì chưa?
takeomi đi vào phòng bếp, quan sát một lượt rồi lại đi ra nghiêng đầu hỏi.
Akashi Takeomi
ai hỏi mày. tao hỏi haruchiyo
sanzu nhỏ giọng trả lời, đường em đang có che giấu đi vài điều. giọng em cứ be bé mà cất lên, trông mệt mỏi vô cùng.
Akashi Takeomi
dạo này mày ốm lắm rồi đó
sanzu không thích việc ai đó nói mình ốm, em nhăn mặt tức giận đáp lời lão. haruchiyo luôn ăn ba bữa một ngày, mỗi bữa đều ăn món sườn ưa thích và ăn kèm rau củ đầy đủ. không bỏ bữa nào, nhưng chẳng hiểu làm sao mọi người cứ bảo em ốm, ốm cái gì mà ốm cơ chứ?
takeomi nghe xong cũng chẳng nói gì, lão đã quá quen với mấy câu bạo biện của sanzu đến phát chán.
Akashi Takeomi
thôi đi vào trong phòng mà ngủ đi. con senju sau này không có đi chơi khuya nữa, biết chưa?
takeomi thở dài đứng dậy, lão chống hông quan sát căn nhà một lượt, rồi quay sang senju cảnh cáo.
Sanzu Haruchiyo
nhớ tắt đèn
sanzu lầm bầm, trở mình, rồi lại thu người trong chiếc chăn nhỏ, hai mắt lim dim ngủ thiếp đi.
Akashi Takeomi
đi vào trong phòng ngủ
takeomi nhăn mặt, có chút bất mãn khi thấy sanzu như vậy.
Sanzu Haruchiyo
muốn nằm ngoài đây
em phất tay, ra hiệu cho cả hai rồi mặc kệ tất cả cứ thế mà thiếp dần đi. takeomi chán nản, lão chẳng thể hiểu nỗi đứa em trai này của mình, cũng đành bất lực mà ra hiệu cho senju tắt đèn và đi vào phòng.
Sanzu Haruchiyo
mà... hồi nãy ba mẹ có qua
senju và takeomi nghe xong liền dừng bước, nhíu mày quay sang sanzu.
Sanzu Haruchiyo
ba mẹ bảo ngày mai qua ăn cơm, tại mai ông bà nội lên
cả hai nghe xong cũng gật gù rồi đi vào phòng, để lại sanzu nằm yên tại đó.
sanzu cầm điện thoại, cứ lướt tới lướt lui cái màn hình trắng tinh, dường như là đang đợi một ai đó nhắn tin cho mình. nhưng đợi mãi, đợi mãi, đợi mãi... mãi đến lúc em ngủ quên đi mất, cũng chẳng có lấy một tin nhắn trả lời.
sực mình tỉnh giấc giữa đêm. sanzu nhanh chóng kiểm tra điện thoại, thở dài một tiếng. vẫn chẳng có gì thay đổi cả, vẫn chẳng thấy tin nhắn, khung chat vẫn thế. ngẫm nghĩ một lát, cũng đành bấm vào những dòng tin kia, âm thầm mà 'thu hồi' từng tin một, từng dòng một. đến khi chẳng còn gì nữa.
Sanzu Haruchiyo
đau đầu quá
sanzu lầm bầm, ôm đầu quay qua quay lại một lúc, em cố gắng ngồi dậy. cơn choáng ập đến, khiến sanzu chỉ muốn nằm xuống, tai em ong ong, khó chịu vô cùng. tiến về phía tủ thuốc, lọ mọ trong đêm, sanzu cuối cùng cũng tìm thấy mấy viên thuốc mà lần trước mình xin của cô y tế.
những viên thuốc thật sự rất hiệu quả, em uống xong liền nằm nghỉ một chút, cảm thấy bản thân cũng đỡ đau hơn. cảm giác dễ chịu bao quanh lấy haruchiyo, em dụi đầu vào gối như một chú mèo nhỏ và dần nhắm mắt lại.
hôm nay là một ngày dài mệt mỏi, mệt mỏi với haruchiyo.
Comments