[Drop] Rơi Xuống Ngàn Sao
Chương 3
Thành phố S đã bắt đầu vào mùa mưa. Sau khi Phỉ Nhiễm chìm vào giấc ngủ không lâu, ngoài trời đã đổ mưa tí tách.
Mới đầu còn là những giọt li ti, bẵng qua mươi phút đã rào rào như thác đổ.
Ô Tuyết ngồi bên cửa kính lớn, trầm tư phiêu đãng theo tạp âm bên ngoài.
Phỉ Nhiễm
* Dụi mắt, ngáp dài * Oáp...mưa rồi ạ?
Phỉ Nhiễm bị tiếng mưa rơi đánh thức, lục đục rời khỏi giường.
Ô Tuyết
Không ngủ thêm nữa?
Phỉ Nhiễm
* Ngại ngùng * Ngủ đủ rồi ạ.
Ô Tuyết đã nghe sơ qua về chuyện của Phỉ Nhiễm. Khó tránh sao Hứa Hoan lại muốn đưa người đến chỗ cô, thì ra là tránh tai vạ.
Phỉ Nhiễm sống ở thủ đô của đất nước, thuộc dòng dõi thế gia lâu đời có tiếng tăm trong quân đội. Bản thân cô gái cũng được tính là thiên kim đài các lớn lên trong nhung lụa, áo gấm.
Phỉ Nhiễm
Em...gả thay cho em gái. Nên mới xuất hiện tình huống này. Em gái em không thích vị hôn phu định sẵn của nó, nên cậu em đề xuất ý kiến gả thay.
Phỉ Nhiễm
Bởi đằng nào cũng chỉ là liên hôn thương mại, qua nửa năm không hợp có thể ly hôn.
Ô Tuyết
Đời không như mơ nhỉ?
Phỉ Nhiễm
* Chua xót * Có lẽ em kém may.
Phỉ Nhiễm
Gả vào nhà người ta mới rõ, hắn là kẻ trăng hoa thành thói, tuy bình thường không làm khó em nhưng lần này lại khác.
Phỉ Nhiễm
Em và tình nhân của hắn ta bị bắt cóc. Kết quả thế nào, hẳn chị cũng biết rồi.
Phỉ Nhiễm
Có đôi khi em thấy đây đúng là một câu chuyện hài hước.
Phỉ Nhiễm
Nực cười biết bao.
Phỉ Nhiễm cười khổ, cố nặn ra nụ cười khiên cưỡng. Cô không khóc hay than thân trách phận.
Vì cô biết, đây chưa hẳn là kết cục tuyệt vọng nhất.
Ô Tuyết đã từng chứng kiến qua vô số cô gái trẻ, hoặc là bắt ép hoặc là tự nguyện tiến vào đây.
Người như Phỉ Nhiễm không hề ít ỏi, lí do thì muôn hình vạn trạng, muốn bịa thế nào thì thế đấy, dù sao người ta chỉ quan tâm giá trị của cô mà thôi.
Ô Tuyết
Nếu em muốn rời đi. Chị có thể đưa em ra khỏi nơi này, sẽ không yêu cầu em phải báo đáp bất kì thứ gì.
Phỉ Nhiễm chưa từng gặp qua dạng người nào như thế.
Bị chôn vùi dưới đám bùn lầy tanh hôi nhưng vẫn có thể tỏa sáng không chút kiêng dè.
Khi đồng tiền chi phối con người, tất cả quy tắc xã hội chỉ toàn thừa thãi.
Ô Tuyết
Nhìn cái gì? Không phải như em đã nói sao? Chị khác bọn họ.
Ô Tuyết
Chị sẽ không biến em trở thành một phiên bản khác của chị.
Ô Tuyết
Những gì chị có thể làm cho em, chỉ là giúp em thoát khỏi hố sâu vạn trượng này mà thôi.
Phỉ Nhiễm
Trước đây...chị cũng từng làm rồi ư?
Ô Tuyết
Không nhiều lắm. Nhưng chưa gặp ai nhanh nhạy như em.
Phỉ Nhiễm
* Cười ngượng * Cảm ơn chị.
Ô Tuyết
Đừng cảm ơn vội. Thoát khỏi chỗ này, em xác định là tứ cố vô thân nơi quê người. Trước khi đi nên liên lạc với gia đình em, bảo họ đến đón em về nhà. Nếu không, em sẽ lại rơi vào vòng lặp lẩn quẩn kia.
Phỉ Nhiễm
Em không muốn về nhà.
Ô Tuyết
Chị đoán được đại khái rồi.
Giọng điệu bình thản của Phỉ Nhiễm đúng là không che giấu được gì. Chắc đã quá quen rồi.
Ngay cả lời nói trong miệng cô thốt ra dường như chẳng đem theo bất kì oán trách nào.
Ô Tuyết
Nếu đã không muốn về nhà.
Ô Tuyết
Chi bằng ở lại đây luôn đi.
Ô Tuyết
Thành phố S không như thủ đô tấp nập hoa lệ, nhưng cũng không thua kém cái gì.
Phỉ Nhiễm
* Nở nụ cười, biết ơn * Em cảm ơn chị.
Phỉ Nhiễm
* Đưa tay về phía trước * Nãy giờ quên giới thiệu, em tên Phỉ Nhiễm.
Chỉ đôi ba câu chào hỏi. Chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai người xa lạ. Nhưng chính Phỉ Nhiễm lại cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng là khổ sở và chua cay.
Người nhà cô...thậm chí còn không được như Ô Tuyết.
Họ cùng đón bình minh, sau đó thì đường ai nấy đi.
Tần Độ
Nhà họ Phỉ ở thủ đô đã bắt đầu tìm kiếm đứa con gái mất tích của họ. Xem ra lời của vị tiểu thư này cơ hồ không giống với thực tế lắm đâu.
Ô Tuyết
* Nhìn chằm chằm * Thủ đoạn che mắt dân chúng thôi.
Ô Tuyết
Còn nữa, anh cút đi dùm, tôi thấy gai mắt.
Tần Độ
* Tủm tỉm * Biết sao giờ, tôi cũng tứ cố vô thân, cần nhờ nương tựa.
Ô Tuyết mặc kệ anh ăn nói quàng xiên, lê dép bước vào phòng tắm. Cô phải đuổi tên âm binh này, càng sớm càng tốt!
Âm hồn bất tán, cô cũng chẳng dễ chịu gì.
Comments