[Drop] Rơi Xuống Ngàn Sao
Chương 1 : Mở đầu
Tụ điểm ăn chơi nổi tiếng nhất của thành phố S lúc bấy giờ đâu thể không kể đến hộp đêm Đọa Đường.
Nhìn bề ngoài có vẻ xa hoa, hào nhoáng nhưng thực chất độ *** tục, đồi trụy của nó không hề kém cạnh bất cứ nơi nào, thậm chí đã trở thành một ổ mại *** trái phép ngày càng lan rộng.
Đây là nơi khiến dục vọng nguyên thủy nhất của con người được giải tỏa, nhưng cũng là địa ngục dơ tanh chẳng ai muốn dính vào.
Trong căn phòng sang trọng được khảm từ đá quý, ánh sáng mờ ảo le lói từ bốn góc tường. Không gian tối om đến năm ngón tay cũng không chạm tới, chỉ có thể cố nheo mắt mà nhìn.
Thân thể tàn tạ của người phụ nữ an vị trên chiếc sofa được bọc bằng da cao cấp. Mùi vị ám tình nồng nặc hẵng còn vẩn vương trong không khí.
Cô nằm đó, gương mặt nhợt nhạt, tay chân rũ xuống buông thõng bên sàn.
Dấu hôn giăng kín người, vừa mạnh bạo lại dịu dàng, chất lỏng màu trắng nhớp nháp chảy xuống từ phần đùi non. Cả cơ thể gần như không có chỗ nào sạch sẽ.
Cửa phòng khẽ mở, để lộ khuôn mặt kiều diễm của người bên ngoài.
Hứa Hoan, bà chủ của hộp đêm Đọa Đường.
Ô Tuyết
* Mệt mỏi * Chị Hứa.
Ô Tuyết ngồi dậy, tựa như đã quen, trong giọng điệu không hề ẩn chứa bất kì kinh sợ.
Hứa Hoan tiến đến, dúi vào tay cô bao thuốc lá.
Hứa Hoan
Ở trong phòng lâu vậy, chị cứ tưởng em xảy ra chuyện gì.
Ô Tuyết
* Cười nhạt, châm lửa * Em có thể xảy ra chuyện gì?
Ô Tuyết
Hắn ta "chơi" không chết em đâu.
Ô Tuyết
* Châm biếm * Ôi bẩn nhỉ.
Là đang nói căn phòng, hay là tự giễu bản thân đây?
Ô Tuyết cũng chẳng rõ nữa.
Hứa Hoan
A Tuyết, em có từng nghĩ muốn rời khỏi đây chưa?
Câu hỏi như vậy cũng chẳng lạ, ngày nào nhìn thể trạng thê thảm của cô mà Hứa Hoan chả không lặp đi lặp lại.
Ô Tuyết
* Cười nhạt * Chị à, em muốn đi tắm. Chị đừng càm ràm nữa, em phiền muốn chết.
Dứt lời, Ô Tuyết khoác chiếc áo sơ mi đứng dậy, cài cúc cẩn thận rồi rời khỏi phòng, dáng vẻ thong dong, không đáng bận tâm.
Hứa Hoan
Đợi đã! A Tuyết, em đi nhanh thế làm gì! Chị còn có chuyện muốn nói!
Ô Tuyết
Chuyện gì, chị có thể nói nhanh chút được không?
Không vì bất cứ lí do gì! Chỉ muốn tắm thôi.
Hứa Hoan
Cái này, chị vừa nhận thêm một cô gái trẻ, tầm mười tám. Chị mang qua cho em xem nhé? Con bé rất xinh đẹp.
Ô Tuyết
* Nghiêng đầu * Chị muốn mất một con gà mái vàng sao?
Hứa Hoan
* Xoắn xuýt * Không phải! Nhưng mà....
Ô Tuyết nhướng mày, nhất thời hứng thú. Đã lâu lắm rồi Hứa Hoan không đưa người cho cô. Đơn giản là vì mỗi lần chuyển người tới, đều bị cô thả đi mất.
Cô ấy cũng vì chuyện này mà tức đến phát điên.
Ô Tuyết mím môi, thả người vào dòng nước mát lạnh.
Tư thế ngồi bó gối được duy trì rất lâu, bẵng đến khi cô tự mình ngẩng mặt.
Khuôn mặt thanh tú sắc sảo pha lẫn nét đẹp phương Tây nhu nhuận, bất giác trung hòa lại khí chất của Ô Tuyết, tạo cho người ta cảm giác bí hiểm.
Ô Tuyết lau sơ qua phần đuôi tóc ướt nhẹp, tự rót cho mình ly rượu vang, nhấp từng ngụm chờ người đến cửa.
Comments