" Hai năm rồi....Em nhớ anh quá "
Hôm nay tôi không có việc gì làm nên đã đem một ít đồ đến quân khu cho mọi người..
Nói đến các đồng đội của anh ấy, sau khi anh ấy biến mất , họ đã suy sụp rất lâu....Nhưng giờ đã đỡ hơn rồi.
Tôi mang một ít bánh cho bọn họ ăn. Khi tôi đến, họ rất vui và chạy ra đón tôi. Tôi đưa đồ ăn cho bọn họ, họ ùa ra như trẻ con vậy.
Ừm, anh ấy muốn mọi người như vậy...chứ không phải dáng vẻ suy sụp lúc trc.
Tôi hỏi bọn họ muốn uống cafe không? Họ nói muốn. Tôi gọi vài người đi ra ngoài mua cafe
với tôi..
Ừm quán cafe này rất gần với quân khu, đi bộ khoảng bảy, tám phút là tới...Mỗi lần tôi tới quân khu gặp anh ấy đều là ở đây.
Tôi cùng với vài người đang đợi cafe...Mùi thơm thật đấy.
Quán đang bật tivi..Ừm, đang quảng cáo nơi du lịch à. Đẹp thật đấy....
Hạ Thiên - là người trong nhóm của anh ấy hỏi tôi muốn đi du lịch sao..
Tính cách của cậu ấy rất nhiệt tình..có thể gọi là tăng động, là cây hài trong nhóm...
Cô phục vụ nói với tôi cafe làm xong rồi.
Tôi quay lại lấy cafe đưa cho vài người, tới Hạ Thiên thì tôi thấy cậu ấy nhìn chằm chằm màn hình, miệng há to, ...
Tôi thấy thế liền bật cười hỏi sao thế.
Em ấy lấy tay chỉ thẳng màn hình. Tôi quay lại. Cafe rơi xuống , bắn tung tóe...
Có lẽ thấy cafe rơi xuống, vài người đồng đội
quay lại nhìn..Họ nhìn thấy tôi và cậu ấy đứng hình, nhìn tivi chằm chằm...
Tôi nghe thấy tiếng ồn...Rất ồn.
Ướt...Tay ướt rồi..Mặt cũng ướt...
Tại sao nhỉ....Tầm mắt mờ dần.
Tôi đưa tay lên mặt. Tôi khóc rồi..
Tất cả những người đi cùng tôi mắt cũng đỏ rồi....Nhất là Hạ Thiên, em ấy khóc rồi...còn khóc rất to.
Mất mặt thật đấy.
Rồi họ vui sướng reo hò " Đội trưởng, đội trưởng kìa....."
Ừm, thấy rồi...tìm thấy rồi..
Em tìm thấy anh rồi , A Khiêm ...
Vừa mới chớp mắt, tôi đã ngồi trong quân khu.
Có rất nhiều người, cả những người có chức vụ cao, các đồng đội của anh ấy....và cả gia đình của anh nữa....
Tất cả chúng tôi đều đang xem cái quảng cáo đó...
Cô và các em đã bật khóc. Còn chú thì mắt đã đỏ hoe, chắc là đang kiềm chế....Cả những đồng đội của anh ấy, có người khóc, có người reo hò...
Thật náo nhiệt...
Tôi quan sát anh ấy trong màn hình..Anh làm người quảng bá nơi đó....Rất đẹp trai.
Anh ấy gầy hơn rồi, da cũng đen hơn nữa....
nhưng vẫn rất soái. Những người đứng cùng anh ấy đúng dìm luôn. Thì ra đây là nơi anh ấy sống trong hai năm qua.
Ngay ngày hôm sau, tôi dừng tất cả công việc của mình , cùng gia đình và đồng đội của anh ấy đến đó...
Tôi thấy mắt mẹ anh ấy rất đỏ..có lẽ cô đã khóc ngày hôm qua. Nhưng trông cô tràn đầy sức sống.
Nơi đây thật đẹp, không khí trong lành, gió mát hiu hiu, ......rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Bỗng có tiếng kêu, tôi quay đầu nhìn theo.
Thấy rồi....em thấy anh rồi.
Anh đứng đó làm mọi người trông thật nhỏ bé....Hình như anh ấy cao hơn rồi. Lúc trước chỉ có 1m89 giờ chắc phải tăng thêm ba cm...
Cao thật đấy...nhưng nhìn không như que củi. Anh ấy có cơ bắp mà...
Trong biển người chỉ cần lướt qua cũng nhìn thấy anh ấy.....Ngũ quan sắc bén nhưng cười rộ lên có thể làm tan chảy trái tim, lông mày rậm , mũi cao, đặc biệt là khí chất của anh ấy....Lạnh lẽo như vân sam, trầm tĩnh thanh thoát và cũng rất nhẹ nhàng...
Quả là mê người....
Có người gọi tên anh ấy. Tôi cứ nghĩ là người
trong đội nên quay ra nhìn mọi người.
Họ cũng sửng sốt ngạc nhiên, quay ra nhìn nhau hỏi...Bỗng có người chỉ tay về phía trước.
Tôi quay lại nhìn...Có một cô gái, nhìn rất xinh,
rất dễ thương chạy đến phía của anh ấy...
Là cô gái trên quảng cáo đang giới thiệu về nơi này.
Cô ấy ôm chầm lấy tay anh ấy, lắc lắc, và nói gì đó....Có vẻ rất vui.
Anh ấy không đẩy cô ấy ra, cam chịu để cô ấy ôm . Trong mắt là sự bất lực....
Updated 67 Episodes
Comments
Gia Ly
chỗ này không nên viết tắt nha, từ " trước" á, tiểu thuyết là phải rành mạch rõ ràng ý
2023-09-12
0
Huy Cá
tự nhiên liên tưởng đến bài anh đi cà phê
2023-09-05
0
Phoenix Ikki
Tớ hóng đợi tập tiếp theo, cố lên tác giả ơi👊
2023-07-16
1