Giấc mộng lần đầu gặp

Mấy tháng sau khi được bảo lãnh về anh chính thức bị cấm túc ở nhà, tài khoản bị khóa , điện thoại bị tháo sim đến cả ví cũng bị tịch thu. Đây chính là hậu quả của việc từ trong đồn về.

Anh lười nhác nằm trên giường tay cầm điện thoại lướt tới lướt lui, 'tinh' một tiếng trên điện thoại anh hiện lên dòng thông báo có tin nhắn mới.

" Vỹ đi chơi không ? Ra quán gần trường đi bọn tao đang ở ngoài chờ mày."

Anh chán nản gõ gõ vào màn hình trả lời

" Bị cấm túc rồi, không có tiền."

Đâu dây bên kia gửi lại một tin làm anh như muốn vỗ vỗ vào ngực nói đúng là anh em chí cốt

" Ra đi nay tao bao."

Anh mặc chiếc áo thun tối màu cùng chiếc quần dài bình thường như bao người nhưng lại được nhiều người đi đường để ý.

Lục Vỹ đứng trước cái cửa to đùng mà không có chìa khóa, đành tay cầm vào thành sắt của hàng rào trèo ra ngoài , nhìn anh thành thục và dứt khoát , tất nhiên đây không phải lần đầu anh leo rào đi chơi.

Anh đi đến quá net mà đám bạn hay lui tới, lấy điện thoại ra bấm gọi.

"Alo, dãy cuối ấy trong phòng máy lạnh ... nào m đánh đấm cái gì đấy mua đồ cho đàng hoàng xem nào."

Anh đi vào trong phòng điều hòa, bị khí lạnh thổi đến nỗi muốn mặc áo lông thú, quanh phòng nồng nặc mùi khói thuốc , một đám đàn ông thích hút thuốc chui cả vào phòng điều hòa, người này nhả khói người kia phà khói, làm cả căn phòng như cảnh sắc ban mai sương mù dày đặc.

Anh đi xuyên qua đám khói đến dãy cuối vỗ mạnh vào vai cậu bạn mặc áo thun đỏ , quần cộc, co một chân lên ghế nhổm người dậy chửi um sùm.

Anh đến vỗ vai cậu bạn

" Huy tao không ngờ mày chơi còn ngu hơn cả đứa cháu của tao."

" Con m* đứa nào nói đấy? Ơ mày à ?"

Cậu bạn tính tình nóng nảy nghe thấy người mắng mình liền quay phắt người lại mặt mày hung dữ được đoạn nhìn thấy anh liền dịu đi.

" Mai đi học lại rồi không định chơi hết hôm nay à ?"

Anh chán nản kéo ghế bên cạnh ngồi xuống , tay nghịch nghịch dây tai nghe.

" Không , chán lắm."

Thấy thằng bạn thân nản đời như vậy cả đám kéo anh đi ăn uống karaoke chơi đến tận tối muộn, Lục Vỹ ngà ngà say đi bộ về nhà.

Đến trước cửa nhà dù anh có hơi say nhưng vẫn còn đủ sức để leo vào trong nhà. Anh đẩy cánh cửa gỗ ra bên trong là một màu tối đen, phòng khách rộng rãi trong nhà vừa tối vừa im ắng, anh đã quen với khung cảnh này từ lâu song không muốn quan tâm mấy, lên phòng rồi ngủ luôn.

Khỏi phải nói cũng biết sáng hôm sau anh đi học muộn. Anh bị đánh thức nhờ cuộc gọi của cậu bạn áo đỏ hôm qua.

" Vỹ dậy đi mày muộn rồi tao sang đón mày, chuẩn bị đi."

Anh chật vật dựng người dậy cào mớ tóc rối trên đầu, đầu anh đau như búa bổ, đây là ' hiệu quả' của rượu bia. Lục Vỹ xuống giường làm vệ sinh cá nhân thì cơn ngái ngủ đã giảm đi phân nửa.

Vài phút sau anh đứng trước cửa nhà trên người mặc bộ đồng phục của trường đứng chờ cậu bạn.

"Vỹ , lên xe."

Tốc độ lái xe 50km/h của Huy đúng là không bị lãng phí, khi hai người đến trường là lúc chuông reo.

Anh đi về phía danh sách lớp, vì có họ hiếm bị trùng nên anh tìm ra tên mình rất nhanh, 11B8.

Dưới sân trường hiện giờ là cả mấy ngàn học sinh đang đứng ngó nghiêng tìm lớp để ngồi.

Song dù cho trường đã đặc biệt thiết kế mấy cái bảng nhựa đề lớp ở trước chỗ ngồi cố định của lớp đó nhưng do học sinh quá đông đúc nên rất khó tìm được.

Anh đi xuống căn tin trường mua một cái bánh mì ngọt, nhàn nhã bóc vỏ ngồi ăn ở trên hành lang xem mấy đứa học sinh ổn định chỗ ngồi. Vì năm nay có nhiều học sinh mới vào nên khi anh ăn hết hai cái bánh với một hộp sữa rồi mà dưới sân vẫn có cả đám người đang lục đục tìm chỗ ngồi.

Anh vừa tìm được bảng lớp thì bắt gặp bóng hình ai đó quen thuộc đang đi đến phía bảng có ghi 11B8.

Không biết vì lý do gì mà anh hớt hải chạy đến gần nhưng chạy thế nào cũng không với tới được.

Bỗng nhiên đám học sinh đông đúc khi nãy biển mất không tăm hơi , xung quanh anh bị bao bọc lại bởi một màn đen, anh cứ chạy theo hình bóng quen thuộc đó

" Luân , Trần Vũ Luân, anh đứng lại. Luân"

Anh gọi mãi gọi mãi nhưng cậu vẫn bước đi chẳng thèm ngoảnh đầu lại cứ thế đi về phía màn đen phía trước.

Anh gục xuống nền đen dưới chân , miệng không ngừng lặp đi lặp lại

" Đừng đi , em xin lỗi, em xin lỗi."

" Anh ơi, anh ơi , anh ơi"

Một giọng nữa mềm mỏng gọi anh. Anh ngây ngẩn mở mắt ra nhìn lên trần nhà trắng tinh mà trong lòng trống rỗng đến khó chịu.

Anh đưa mu bàn tay lên quẹt đi mấy giọt nước bên khóe mắt. Rồi ngồi dậy, cơn đau đầu ập đến vô thức anh đưa tay lên nhấn nhấn vào thái dương.

" Chuyện gì?"

Người con gai bên cạnh giọng nũng nịu trách móc

" Anh đừng cứ uống như thế nữa."

Anh cau mày nhìn sang bên cạnh. Một cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh giường anh hỏi thăm , lo lắng đủ kiểu cho anh.

" Anh uống thuốc này đi, thuốc giải rượu đấy."

Anh hất đổ lọ thuốc mặt hiện rõ nét khó chịu hỏi

" Ai cho cô vào nhà tôi?"

Cô gái bị hất tay làm đổ cả lọ thuốc xuống sàn ấm ức.

" Mẹ anh gọi em đến chăm sóc anh nên đưa em chìa khóa nhà . Em đến nơi thấy anh say nằm dưới sàn em mới đưa anh vào phòng."

" Mẹ tôi? Cảm ơn cô , xin lỗi vì hành động khi nãy."

Cô gái nở nụ cười tươi ngỡ rằng anh đã chấp nhận mình thì anh lạnh lùng

" Tôi khỏe rồi cảm ơn cô đến chăm sóc. Giờ cô về được rồi. "

Cô khựng lại mặt mày ủ rũ được anh tiễn đến tận cửa nhà.

" Sau này không cần đến nữa. Cô đưa chìa khóa cho tôi. "

Cô gái hất cằm lên

" Còn lâu." - Nói rồi mở cửa chạy đi.

Đã mười năm rồi. Anh đã mười năm rồi không thể nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia rồi.

Anh giờ đã là một người trưởng thành hơn, có công việc, có nhà , có xe , dường như là có tất cả nhưng anh luôn cảm thấy trong lòng thiếu hụt mất cái gì đó mà mãi chẳng thể tìm lại được.

Vẫn là dáng vẻ đẹp trai ngời ngời tuổi 17 nhưng lại thêm vài nét chững chạc và sắc sảo hơn. Không còn là cậu chàng 17 tuổi năm nào miệng lưỡi gợi đòn nữa.

Sau khi tiếng 'rầm' từ cánh cửa chính vang lên trong nhà đột nhiên tĩnh lặng hẳn đi. Anh nắn nắn giữa hai mắt. Trong đầu toàn là hình ảnh trong mơ khi nãy.

Một gian phòng khách không mấy rộng rãi, chiếc tivi màn hình cong gắn trên tường đối diện là ghế sofa mềm mại và chiếc bàn trống, không có lấy một ly nước.

Anh đứng trước tivi nhìn bản thân mình qua màn hình tivi bỗng nhiên thấy bản thân thảm hại không kể siết.

Một giấc mơ dài là khung cảnh lần đâu cậu và anh gặp nhau. Rồi ngày cuối cùng anh gặp cậu.

Là ngày bế giảng, tất cả học sinh đều ríu rít bên bạn bè.

Hot

Comments

Hùng Nguyễn

Hùng Nguyễn

hấp dẫn quá i

2023-08-05

1

Hoa Quỳnh

Hoa Quỳnh

haha, hay qué 💀

2023-08-05

2

lyPoppy

lyPoppy

Tui nghiện truyện này rồi, tác giả ra nhanh nhanh 🙏

2023-08-02

1

Toàn bộ
Chapter
1 Dramma ngày hè
2 Giấc mộng lần đầu gặp
3 Cậu shipper lạnh lùng và anh khách hành "bé nhỏ"
4 Không sao có em rồi.
5 Vì anh nhớ em
6 Cho em theo đuổi anh được không?
7 Buổi đi chơi toàn được chuột bông.
8 Xin lỗi ngoài đẹp trai anh đây mặt còn dày nữa.
9 Căn phòng khách trống trải vang đầy âm thanh mờ ám (16+)
10 Uống say có quên được anh không?
11 Không thay lòng được, tôi đã thích người ta mười năm nay rồi.(H+)
12 Cuộc Thi thường niên
13 Hút thuốc không bị sặc nữa? Uống 1 2 lon không gục nữa rồi.
14 Có người muốn tham gia nên nhờ tôi hỏi.
15 Đẹp. Rất đẹp.
16 Mười năm qua ngày nào anh cũng ngắm em à ?
17 Tôi không thích cô.......chưa từng.
18 Giám đốc OCD trong lời đồn.
19 Anh giám đốc OCD bây giờ anh có thể đi làm việc tiếp được rồi.
20 Hình tượng của một thiên tài
21 Hình tượng thiên tài không còn nữa.
22 Ông chủ như mẹ hiền
23 "Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy"
24 Mùa xuân đến rồi.
25 Ác mộng
26 Lễ hội đầu năm
27 " Đừng trêu em."
28 Bên trong gian trà hoa hồng bao quanh
29 Bên trong chiếc máy ảnh
30 Máy ảnh
31 Em bị rối loạn màu sắc.
32 Một tia hy vọng cũng không có.
33 #Con trai chủ tịch tập đoàn CTK comeout.
34 Cái tuổi ngông cuồng, bồng bột
35 Anh cũng thích em
36 chăm sóc nó cho tốt
37 Rốt cuộc anh phải trải qua những gì vậy?
38 Nên cậu ta phải sống.
39 Em sợ mất anh
40 Là anh.
Chapter

Updated 40 Episodes

1
Dramma ngày hè
2
Giấc mộng lần đầu gặp
3
Cậu shipper lạnh lùng và anh khách hành "bé nhỏ"
4
Không sao có em rồi.
5
Vì anh nhớ em
6
Cho em theo đuổi anh được không?
7
Buổi đi chơi toàn được chuột bông.
8
Xin lỗi ngoài đẹp trai anh đây mặt còn dày nữa.
9
Căn phòng khách trống trải vang đầy âm thanh mờ ám (16+)
10
Uống say có quên được anh không?
11
Không thay lòng được, tôi đã thích người ta mười năm nay rồi.(H+)
12
Cuộc Thi thường niên
13
Hút thuốc không bị sặc nữa? Uống 1 2 lon không gục nữa rồi.
14
Có người muốn tham gia nên nhờ tôi hỏi.
15
Đẹp. Rất đẹp.
16
Mười năm qua ngày nào anh cũng ngắm em à ?
17
Tôi không thích cô.......chưa từng.
18
Giám đốc OCD trong lời đồn.
19
Anh giám đốc OCD bây giờ anh có thể đi làm việc tiếp được rồi.
20
Hình tượng của một thiên tài
21
Hình tượng thiên tài không còn nữa.
22
Ông chủ như mẹ hiền
23
"Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy"
24
Mùa xuân đến rồi.
25
Ác mộng
26
Lễ hội đầu năm
27
" Đừng trêu em."
28
Bên trong gian trà hoa hồng bao quanh
29
Bên trong chiếc máy ảnh
30
Máy ảnh
31
Em bị rối loạn màu sắc.
32
Một tia hy vọng cũng không có.
33
#Con trai chủ tịch tập đoàn CTK comeout.
34
Cái tuổi ngông cuồng, bồng bột
35
Anh cũng thích em
36
chăm sóc nó cho tốt
37
Rốt cuộc anh phải trải qua những gì vậy?
38
Nên cậu ta phải sống.
39
Em sợ mất anh
40
Là anh.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play