Anh vốc nước lên rửa mặt , thoáng chốc làn nước mát lạnh đã làm anh tỉnh táo lên không ít.
Những hình ảnh trong mơ cứ thế tiếp diễn như vòng lặp khiến đầu anh như muốn nứt ra.
Anh khóa nước , pha ly cafe nóng và lấy laptop ra phòng khách làm việc.
Anh xử lí đống dữ liệu tài chính của công ty xong thì cũng đến giữa trưa. Lục Vỹ gọi một phần cơm hộp về nhà rồi lại tiếp tục xử lý dữ liệu cuối năm của công ty.
Bỗng một cuộc điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của anh
" Alo , Vỹ mai mày có về không? "
" Em không về "
" 5 năm rồi , về gặp tao cái xem nào."
Anh đắn đo một lúc
" Thế tối mai em bay vào."
" Ừm , nhớ mua quà cho tao đấy thế nhá."
Anh vừa kết thúc cuộc gọi đã có một số lạ gọi đến.
" Alo " - Giọng nói ở đầu dây bên kia truyền đến.
Khiến anh khựng lại một lúc.
" Alo , anh ơi mình có một đơn cơm sườn."
Giọng nói quen tai đến nỗi anh chẳng thể nhớ nổi mình đã nhớ nhung nó đến mức nào.
" Alo ạ?"
Anh vội vã đến mở cửa. Cậu chàng shipper có làn da trắng, mắt to cậu kéo khẩu trang xuống cằm đôi môi hồng hào, giọng nói hơi lạnh nhạt làm anh vừa nghe đã nhận ra ngay.
Dáng người cậu không thay đổi nhiều cũng chỉ 1m79 như mười năm trước. Nhưng trong đôi mắt sắc lạnh năm nào đã thêm vài phần trưởng thành.
Anh vô thức nở nụ cười khi nhìn thấy khuôn mặt cậu lấp lo dưới mũ bảo hiểm.
Anh đã cao hơn năm 17 tuổi nhiều nên khi đứng đối diện cậu anh chỉ có thể nhìn từ trên xuống.
" Ừm. Bao nhiêu tiền vậy?"
"50...ngàn."
Cậu xem giá trên điện thoại nói giữa chừng thì khựng lại ngẩng đầu lên, trước mắt cậu là người con trai năm nào, mỗi khi cậu gặp là chỉ muốn đánh cho gã một trận nên hồn.
Hai mắt cậu phiến hồng đưa hộp cơm cho anh, rồi lại cúi đầu bấm hoàn thành đơn hàng.
Hai người gặp lại nhau nhưng lại không ai biết nên nói gì, bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
" 50 nghìn ạ."
Câu nói với ngữ điệu xa cách của cậu đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
"À...em chuyển khoản." - Anh lúng túng lắc lắc điện thoại trong tay
" Anh " - Anh khi nãy còn chưa biết nên nói gì mà sau khi nhìn thấy đôi mắt thoáng hồng hồng cậu lại muốn giở cái thói miệng lưỡi gợi đòn ra kiếm chuyện với cậu.
" Anh cho em vay được không? Đền bù tổn thất tinh thần vì bị anh thái độ."
Cậu bật mã QR đưa ra trước mặt anh nghe thấy câu này liền muốn nổi đóa ném cả cái điện thoại vào mặt anh khách hàng nào đó.
"Quét đi."
" Anh thái độ như vậy làm khách hàng nhỏ bé như em sợ đó." - Anh khoanh tay trước ngực tựa vào khung cửa nhoẻn miệng cười.
Cậu nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ
" Anh quét mã đ.."
Cậu còn chưa nói hết cả câu đã bị người khách hàng ' nhỏ bé' kìa làm cho đứng sững người ở đó
" Em vừa mơ thấy anh."
"..."
" Nhưng em đuổi theo không kịp." - Lục Vỹ nói rồi nắm lấy cánh tay đang đưa điện thoại ra.
" Anh gầy đi rồi."
lúc này khóe mắt phiến hồng của cậu không kiềm chế được nữa, mắt đã long lanh một tầng nước chực chờ trào ra. Vũ Luân cúi gằm mặt xuống, không hất tay anh ra.
" Anh, có phải bệnh chưa khỏi không ?"
Lục Vỹ cúi người xuống nhìn mặt cậu, đáy mắt ánh lên sự xót xa, tim anh như thắt lại khi thấy hàng nước trong suốt nơi khóe mắt nhỏ xuống nền đá tạo thành mấy chấm đậm màu trên nền.
" Khóc thành thế này rồi, chắc đau lắm."
Anh ôm cậu vào lòng. Một lúc sau cậu lấy lại bình tĩnh đẩy anh ra cất điện thoại vào túi giọng còn hơi nghèn nghẹn
" Xem như tôi mời, lâu rồi không gặp." - Nói rồi cậu quay người đi.
Anh lặp lại động tác năm nào dứt khoát kéo lấy tay cậu , đặt tờ tiền polyme màu xanh ngọc vào lòng bàn tay cậu
" Em không có tiền lẻ, anh đưa tiền thừa cho em đi."
Cậu lấy ví tiền ra đưa cho anh hai tờ hai trăm với một tờ năm mươi. Nhưng anh chỉ lấy một tờ năm mươi màu đo đỏ rồi nhìn cậu
" Anh đẹp trai quá em bo anh đó."
Nói rồi anh vẫy vẫy tay với cậu. Như cái lần cả hai ở trong đồn.
" Gặp lại sau. "
Cậu vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó không thèm đáp lại quay lưng bước đi.
Vào trong nhà anh cầm tờ năm mươi nghìn màu đỏ hồng nhìn chằm chằm vào nó, rồi lấy ra một túi vải , bên trong là tấm bùa được chị gái tặng vào năm anh mới ra trường, Anh gấp tờ tiền lại bỏ vào chung .
Để vào trong ví, trong ví có một ngăn được may bằng màn nhựa trong suốt, anh để tấm ảnh thời cấp 3 của cậu ở trong đó, ngón tay anh miết lên trên ảnh.
Trong thoáng chốc anh nhớ lại lần ở nước ngoài , trong tiết học điện thoại anh bỗng rung lên, 'có tin nhắn mới đến từ Hy Hy'
Anh nhấn vào đoạn chat
" Luân bị tai nạn rồi. Bị tông xe, đang cấp cứu ở bệnh viện X, quận XX."
Anh không kiềm được lòng đứng bật dậy xin giáo viên đi vệ sinh. Sau đó gọi điện cho Hy Hy.
" Như thế nào rồi?"
" Qua cơn nguy kịch rồi."
" Sao lại tai nạn?"
" Tao đi học, trên đường thấy người đông đúc vây xem ở ngã tư tao tò mò đến xem thì thấy tại nạn xem."
"...."
" Người ta nói là nó đang đi trên đường thì có ông tài xế say nào đâm rầm vào."
Anh sốt ruột chỉ muốn bay thẳng về nước luôn bây giờ. Vì chênh lệch múi giờ nên hiện bên cậu lại là ban đêm.
" Giờ này còn vé không?"
" Không có đâu giờ này vé về nước hiếm lắm."- Cậu bạn im lặng một lúc như đang suy nghĩ rồi nói tiếp
" Mày đừng về. Bố mẹ mày biết thì tao không cản được đâu."
Lục Vỹ vừa bực mình vừa lo lắng, tâm trạng sốt sắng nên cứ sau một tiếng là lại nhắn tin hỏi
" Sao rồi?"
Nhắn đến nỗi cậu bạn kia phát phiền bật luôn video call dựng máy ngay ghế nhìn thẳng vào cửa phòng cấp cứu cho anh xem.
Cả buổi hôm đó đến giáo viên là nam hay nữ anh cũng không biết nói gì đến nghe giảng, anh chứ chăm chăm nhìn vào cái khung đề chữ cấp cứu màu xanh sáng chói, chỉ chờ cho nó tắt đi.
Anh để video call tận ba tiếng từ khi ở trường đến tận khi về đến nhà, anh vừa vứt cặp sang một bên thì đèn trên khung tắt ngúm.
Từ sau cánh cửa trắng bác sĩ đi ra. Ông còn chưa kịp hỏi thì đã có một đám người lớn bé đến giữ lấy cánh tay ông hỏi tới tấp.
Cậu bạn kia từ nãy đến giờ ngủ không biết trời chăng gì bị tiếng ồn đánh thức. Vừa bừng tỉnh cậu đã cầm theo điện thoại đến gần.
Ánh mắt bỗng mất đi phần ánh sáng nào đó khi nghe bác sĩ nói
" Qua cơn nguy kịch, tuy nhiên bệnh nhân chưa thể tỉnh lại trong vài ngày tới."
Cả gia đình cậu như sụp xuống khóc đến là ồn ào. Ai cũng chìm trong đau buồn, chỉ có anh mặt vẫn bình tĩnh thở ra một hơi căng thẳng kiềm nén hơn ba tiếng đồng hồ.
" Thành công rồi."
Dù cuộc phẫu thuật thành công nhưng cậu lại không muốn tỉnh dậy, tâm trạng của anh như đống dây dợ rối bù.
Trong đầu hiện giờ toàn là hình ảnh chiếc giường bệnh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Khuôn mặt lạnh lùng , hồng hào khi nào nay đã trắng bệch, môi nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mày nhăn lại nhìn như đang kiềm nén cơn đau sau phẫu thuật.
Từ hôm đó ngày nào anh cũng được nhìn thấy cậu qua màn hình điện thoại, quan sát cậu từ ngày mặt còn trắng bệch cho đến khi khuôn mặt dần hồng hào hơn.
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt mạch hồi tưởng của anh, trên điện thoại hiện lên tên người gọi.
'Hy Hy'
"Alo. Vỹ , tao mới biết được tin này. Bố mẹ mày đang chuẩn bị tổ chức lễ đinh hôn cho mày kia kìa."
Updated 40 Episodes
Comments
Trần Ly
èo tg vt hay thế, ko tin tg mới chỉ có 1 TP đâu 🤗
2023-08-05
1
Hồ Ly
tg vs tui nè tg ui
2023-08-05
1
Hùng Nguyễn
truyện hợp gu nha
2023-08-05
2