Chương 2: Việc làm thêm
Phong Vân Tranh đi ăn tiện thể dạo xung quanh trường tham quan ngôi trường mình sẽ học trong 4 năm.
Trường không quá rộng, thủ đô nước S đất chật người đông diện tích như này được coi là tầm trung so với các trường khác.
Những tòa nhà cao tầng đều là phòng học, mỗi khu có hai chiếc thang máy nhưng có tới rất nhiều tầng lầu, sáng sớm mà tới không kịp vào thang máy leo thang bộ thì cứ gọi là khóc không ra nước mắt.
Sau khi đi xung quanh một vòng cô quay trở lại nhà ăn sinh viên mua cơm, cơm đa dạng các món chọn bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu.
Khi Phong Vân Tranh về phòng đã có ba người ở bên trong, thêm cả cô mọi người đã tới đầy đủ.
Cô gái tóc ngắn thấy cô vào tiến tới chào hỏi.
“Chào cậu, ban nãy mọi người giới thiệu với nhau rồi mà thiếu cậu, cậu giới thiệu chút đi.”
Trong phòng còn hai cô gái tóc dài một người màu đen một người nhuộm vàng rất nổi bật.
“Tớ là Phong Vân Tranh học diễn viên điện ảnh truyền hình.”
Phong Vân Tranh đảo mắt quanh phòng, cô gái mái tóc màu đen ngồi trên giường nhìn cô một chút rồi lại cụp mắt tiếp tục gấp chăn rất yên tĩnh không gây ra động tác lớn gì.
Cô gái tóc ngắn bắt đầu giới thiệu.
“Tớ là Phương Tĩnh học biên đạo múa.” Phương Tĩnh chỉ cô gái tóc đen: “Cậu ấy là Mộc Hân học biên kịch, cậu ấy hướng nội ít giao tiếp mọi người thông cảm.”
Cô gái tóc vàng tự lên tiếng: “Tớ là Khiếu Ngọc Nhi học quay phim.”
Phong Vân Tranh cũng không phải dạng người nói nhiều, chào hỏi xong mọi người cô gật đầu về chỗ của mình.
Trong phòng có Phương Tĩnh cùng Khiếu Ngọc Nhi hoạt bát hướng ngoại kém theo nhan sắc thiên về dễ thương ngọt ngào khiến không khí trong phòng không quá gượng gạo.
Người tên Mộc Hân kia có lẽ quen biết trước với Phương Tĩnh, gương mặt thanh tú lạnh lùng, hai người một người nói không ngừng nghỉ với một người không nói gì hình thành khung cảnh đối lập nhau.
Phong Vân Tranh tự tin bản thân cũng xinh đẹp, tuy không sắc sảo tới mức khiến người khác trầm trồ nhưng có không ít người theo đuổi cô.
Trường sân khấu điện ảnh không thiếu nhất chính là trai xinh gái đẹp, người vào đây đa số có nhan sắc còn một phần vì đam mê nhiệt huyết với nghề.
Nghĩ tới bạn thân cấp ba cô liền thở dài, hai người hai trường khác nhau tương lai muốn gặp nhau không phải dễ dàng.
Phương Tĩnh đưa hộp bánh tới trước mặt mời mọi người ăn, Phong Vân Tranh mỉm cười theo phép lịch sự cầm một miếng, cô quan sát nhãn hiệu bánh không rẻ, gia cảnh hai người kia không quá tệ.
Còn đồ đạc của Khiếu Ngọc Nhi có chút bình thường chắc là con nhà gia đình có chút điều kiện đủ ăn đủ mặc.
Phong Vân Tranh không quá quan tâm điều kiện gia đình bạn bè, với cô chỉ cần hết lòng chơi với nhau là được, nếu tính tình xấu cho dù nhà giàu nhất nước cô cũng không muốn tiếp xúc.
Nhưng cô có trực giác người tên Mộc Hân kia có chút kỳ lạ, không giống người hướng nội ngại giao tiếp mà giống như… khinh thường xuất thân nghèo khó của bọn họ.
Cô kéo kéo chiếc áo phông mua ngoài lề đường của mình liền thở dài, người ta giàu không muốn tiếp xúc với người nghèo như cô.
Phương Tĩnh đứng giữa phòng thăm dò ý kiến của mọi người.
“Hôm nay lần đầu chúng ta gặp nhau, hay là đi ra ngoài ăn để cải thiện tình cảm.”
Khiếu Ngọc Nhi có chút chần chờ, ánh mắt có chút rối rắm bàn tay siết chặt gấu áo không biết trả lời sao, vừa định lên tiếng Phong Vân Tranh đã cướp lời.
“Tớ chuẩn bị xin việc làm thêm quanh đây, trong nhà không nhiều tiền lắm phải tiết kiệm lo sinh hoạt phí.”
Khiếu Ngọc Nhi ngước mắt nhìn cô mỉm cười, bởi vì gia cảnh không tốt khiến cô có chút tự ti với hai người bạn giàu có trong phòng, giờ đây có một người chung hoàn cảnh không sợ sẽ bị cô lập.
Phương Tĩnh thất vọng than thở.
“Vậy tiếc quá.”
Phong Ninh Tranh mỉm cười hướng Khiếu Ngọc Nhi hỏi.
“Có ai đi xin việc làm thêm với tớ không? Chiều chúng ta đi.”
Khiếu Ngọc Nhi nghe vậy liền lên tiếng muốn đi cùng cô, cả người cũng tự tin lên không ít.
Phương Tĩnh cùng Mộc Hân đương nhiên từ chối, bốn người trong phòng giờ đây như hình thành hai thế đối lập giai cấp giữa giàu và nghèo.
Phong Vân Tranh nhìn hai người kia rời khỏi phòng đi ăn, cười khổ lắc đầu.
Những đứa nhỏ được nuông chiều từ nhỏ không chịu khổ bao giờ như hai người làm sao hiểu được những đứa trẻ nhà nghèo vất vả đi học.
Cuối cùng Phong Vân Tranh cùng Khiếu Ngọc Nhi xin làm việc bán thời gian tại một quán nước gần trường, hai người quen biết trước cũng dễ nói chuyện hơn.
Updated 37 Episodes
Comments