[Bách Hợp] Cô Cố! Ngỡ Cô Dịu Dàng.
Chương 3: Hành.
Lục Phùng Ngôn
Làm sao giờ trời..
Phùng Ngôn ngồi trên bàn, trước mắt là đóng bài tập Uy Trương giao
Lục Phùng Ngôn
Hỏi gì vậy trời!
Đề: Nêu cảm nghĩ về giáo viên chủ nhiệm.
Lục Phùng Ngôn
Bộ bả cố tình hả ta?
Lục Phùng Ngôn
✉️ Cô chế đề à
Lục Phùng Ngôn
✉️ Không hiểu gì hết
Cố Uy Trương
✉️ Làm đi, mai tôi kiểm
Lục Phùng Ngôn
✉️ Không biết làm
Cố Uy Trương
✉️ Thế chép phạt cho biết
Lục Phùng Ngôn
✉️ Em làm rồi, bye
Lục Phùng Ngôn
Làm gì thấy ghê!
Phùng Ngôn ngoan ngoãn ngồi viết
Lục Phùng Ngôn
Cũng nhiều đó chứ, đi chơi vậy!
Lục Phùng Ngôn
✉️ Khã Minh, ê ê
Vũ Khã Minh
✉️ Khủng bố tin nhắn à
Vũ Khã Minh
✉️ Tao bận rồi, đi đi
Lục Phùng Ngôn
✉️ Tao làm mấy cmnd giả rồi
Lục Phùng Ngôn
✉️ Cú tao đi
Vũ Khã Minh
✉️ Mày nhờ cô Cố đi
Lục Phùng Ngôn
✉️ Không, bà chằn đó đì nát đầu tao
Lục Phùng Ngôn
✉️ Thằng tồi
Xin lỗi, hiện giờ tôi không muốn nhận tin nhắn
Vũ Khã Minh
✉️ Phùng Ngôn!!
Xin lỗi, hiện giờ tôi không muốn nhận tin nhắn
Lục Phùng Ngôn
Nhà cô Cố ở đâu ta?
Không nói nhiều, Phùng Ngôn lên xe phóng đi
Cô chạy sang nhà lớp trưởng hỏi luôn
LT: Tui không biết! Nhưng danh sách y tế có địa chỉ có đó!
LT: Thanh?? Ý cậu là thanks á?
Lục Phùng Ngôn
Không biết, đi đây!
Phùng Ngôn vào trường, thành công lấy được địa chỉ.
Lục Phùng Ngôn
Nhà chung cư à!
Cố Uy Trương
Là em nữa hả?
Uy Trương cùng với chiếc khăn tắm ngang vai trước mắt.
Lục Phùng Ngôn
Sao nhìn cô không vui vậy?
Cố Uy Trương
Tất nhiên rồi, em làm phiền tôi muốn chết!
Lục Phùng Ngôn
Em đã làm gì đâu?
Lục Phùng Ngôn
Em tới hỏi bài cô mà!
Uy Trương ngơ người một chút, trách nhầm đồ ngốc rồi sao?
Lục Phùng Ngôn
Cô mới tắm xong à? Thơm ghê!
Cố Uy Trương
Chuyện của tôi! *quay mặt đi*
Da mặt Uy Trương rất mỏng, nói một cái liền chút đỏ ửng lên
Lục Phùng Ngôn
Nhà đẹp ghê!
Cố Uy Trương
Khen chi! Cũng đâu cho em ở chung.
Lục Phùng Ngôn
Cô khó ưa thế..
Cố Uy Trương
Nói gì?! *trừng mắt*
Cố Uy Trương
Ngồi ở đó đi! *chỉ tay về phía sofa*
Phùng Ngôn ngoan ngoãn đi lại ngồi.
Lục Phùng Ngôn
Cô không thấy kì à? *tiện tay bóc ăn bánh trên bàn*
Cố Uy Trương
Chuyện gì? *lau tóc*
Lục Phùng Ngôn
Cô vừa tắm xong, lại có học sinh vị thành niên..
Cố Uy Trương
Mà sao em biết nhà tôi?
Lục Phùng Ngôn
Muốn thì sẽ tìm cách thôi! *nhai*
Cố Uy Trương
Bánh của tôii, em ăn nhiều rồi!
Lục Phùng Ngôn
Có mấy miếng..cô con nít quá! *vô thức nói*
Uy Trương chợt nhớ đến lúc cả hai ở quán bar khi ấy.
Cô ho vài cái rồi quay mặt đi.
Cố Uy Trương
Kệ tôi! Giờ thì em thắc mắc chỗ nào? Hỏi lẹ đi.
Lục Phùng Ngôn
*hiểu sai ý*
Lục Phùng Ngôn
Ngực cô chắc cỡ cup B hả?
Lục Phùng Ngôn
*ôm má* aa đau..
Cố Uy Trương
*đỏ mặt* Tôi nói về bài tập của em!
Uy Trương thẹn quá hoá giận.
Cố Uy Trương
Lấy sách vở ra!
Phùng Ngôn cúi xuống chiếc túi mình mang theo lục lọi
Cố Uy Trương
Em không hiểu chỗ nào?
Uy Trương ngồi kế bên Phùng Ngôn.
Mùi sữa tăm vẫn còn rất rõ, mùi thoang thoãng của đào và nho.
Cố Uy Trương
Em nhìn đi đâu vậy? Có nghe tôi nói không?
Lục Phùng Ngôn
Không có gì!
Lục Phùng Ngôn
Chỗ này! *chỉ đại*
Cô có hiểu bất cứ cái gì đâu, chỉ đại một cái cũng được.
Cố Uy Trương
Phần này à, em phải đọc hiểu ở trên!
Cố Uy Trương
Đọc đi, em hiểu nó như thế nào, nói với tôi!
Cố Uy Trương
Em không tôn trọng tôi à?
Cố Uy Trương
Dù sao tôi cũng là giáo viên mà, còn lớn tuổi hơn em nữa!
Uy Trương nhíu mày, giờ đây cô sẽ dốc lực dạy dỗ đứa ngốc này,
Lục Phùng Ngôn
Cô có nói tuổi của cô đâu?
Cố Uy Trương
Tôi 23 được chưa?
Lục Phùng Ngôn
“Trẻ khiếp”
Lục Phùng Ngôn
Hơn em nữa thập kỷ luôn hả? Cô già rồi cô ơi!
Lục Phùng Ngôn
Cô hết thời-
Lục Phùng Ngôn
Aa..đau em..
Cố Uy Trương
Sao em vẫn lì vậy nhỉ?
Cố Uy Trương
Tôi sẽ trị lại em!
Cố Uy Trương
Đọc xong chưa?
Cố Uy Trương
Nói tôi biết, em nghĩ gì sau khi đọc tác phẩm!
Lục Phùng Ngôn
Thằng đó quá ngốc! Thằng kia lại tham, truyện gì nêu rõ lòng người ghê!
Cố Uy Trương
Em đọc một bài khác cho tôi!
Lục Phùng Ngôn
Chuyện dở khiếp! Đầu đuôi gì hoang tưởng!
Lục Phùng Ngôn
Chán thí mồ!
Lục Phùng Ngôn
Cô ơi, chơi với em đi!
Cố Uy Trương
Lục Phùng Ngôn! Ngày mai ra chơi em lên phòng riêng của giáo viên gặp tôi!
Lục Phùng Ngôn
Cô à, trễ rồi!
Uy Trương nhìn lên đồng hồ
Quản lí con nhóc này mệt thật, cô muốn lên máu mấy lần
Cố Uy Trương
Cũng phải, em muốn ăn gì không?
Lục Phùng Ngôn
Em bảo là cô?
Lục Phùng Ngôn
“Chưa hiểu luôn..tính trêu tí!”
Lục Phùng Ngôn
Không có gì! Em ăn gì cũng được!
Cố Uy Trương
Hmm..pizza đi?
Lục Phùng Ngôn
Được! Em không mang tiền!
Cố Uy Trương
Tôi đâu có bắt em trả!
Lục Phùng Ngôn
“Sau này em nuôi cô, cô khỏi lo”
Phùng Ngôn cảm giác mình muốn ở bên Uy Trương càng lâu càng tốt
Cố Uy Trương
Hôm nay là ngày cô ăn kiêng, pizza không được..
Phùng Ngôn động lòng trước dáng vẻ của cô
Cố Uy Trương
Thôi, mình ăn gì ít kalo thôi em ạ!
Phùng Ngôn nhìn cô không chớp mắt, bà chằn này coi vậy mà cũng dễ th- dễ dãi!
Uy Trương vừa mở ra liền xanh mặt.
Cố Uy Trương
Tôi đã nhắn rõ không hành rồi mà!!
Uy Trương giận dỗi, ngồi gắp từng đũa ra.
Lục Phùng Ngôn
*bật cười* haha..cô con nít thật đó!
Lục Phùng Ngôn
Hành mà không biết ăn!
Uy Trương mím môi, cúi xuống nhặt tiếp không nói lời nào nữa.
Lục Phùng Ngôn
Em giỡn chút thôi..
Phùng Ngôn đi đến trực tiếp cầm lấy tô Uy Trương kéo sang mình
Phùng Ngôn tay thoăn thoắt múc từng muỗng bỏ sang tô mình.
Uy Trương ngơ người, mắt dán chặt vào Phùng Ngôn không rời mắt
Lục Phùng Ngôn
Của cô! *đẩy đến trước mặt cô*
Cố Uy Trương
Cảm ơn em! *vui vẻ*
Lục Phùng Ngôn
*cười thầm*
Lục Phùng Ngôn
“Con nít hơn mình!”
Hành Lá
Hành cũng là Hành Lá mà!
Comments
kawaiko
Tôi hóng từ hôm qua đến giờ rồi, tác giả ra đi để mọi người yên tâm😵
2023-08-19
1
Enoch
Mình đang chờ đó tác giả, ra chương mới nhanh nhanh đi!!! 🤞
2023-08-19
1