(Namjin) Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm
Em trai
Kim gia một gia đình có góc từ làm ăn kinh doanh mà phát triển thành một gia tộc có địa vị và quyền lực được biết bao nhiêu người kính trọng kèm theo sợ hãi, nhưng trời không cho ai tất cả tuy có quyền lực đó nhưng Kim phu nhân lại bị hiếm muộn, bà mãi đến năm 33 tuổi vẫn không có dấu hiệu mang thai, niềm tin và hy vọng của bà về một đứa con hoàn toàn sụp đổ nên ông bà Kim đã quyết định nhận con nuôi
ông bà nhận nuôi một đứa bé trai vừa tròn 1 tháng tuổi bị bỏ rơi trước cổng cô nhi viện, bà thương sót nên đã đưa nhóc con về nhà chăm sóc và yêu thương như con của mình, bà đặt cho nhóc con cái tên Kim Namjoon mong nó có thể mạnh khỏe vui vẻ mà lớn lên, mãi đến năm Kim Namjoon 6 tuổi bà Kim bất ngờ mang thai, lúc biết tin bà đã vui sướng ôm chặt lấy namjoon báo tin mừng, lúc đó nó cũng rất vui vì mình sắp có thêm một đứa trai hoặc em gái, nó có thể cùng em chơi đùa nó sẽ thương em nó biết bao nhiêu
người ta thường hay ví von rằng phụ nữ mang thai như bước một chân vào quỷ môn quan vậy chỉ cần đi lệch một chút sẽ mất mạng ngay, thật vậy trên đời này làm gì có việc nào nguy hiểm bằng việc sinh con nhưng cũng chẳng có việc nào cao cả bằng việc làm mẹ, Kim phu nhân người phụ nữ hiền từ luôn bao dung và thấu hiểu lòng người chỉ vài ngày nữa thôi bà lại được làm mẹ một lần nữa, niềm vui sướng của bà có thể nhìn rõ qua gương mặt nhưng đời mà đôi khi nó đối xử với chúng ta thật tàn nhẫn
bà chuyển dạ sớm trước một tháng ngày dự sanh, lúc bà đau đớn bám chặt vào người chồng mình mà khóc nấc ông Kim vội đưa bà đến bệnh viện nó đứng một bên nhìn cảnh tượng mẹ mình đau đớn cũng khóc theo bà. Ông Kim và nó đứng trước phòng sanh chờ đợi rất lâu rất lâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả cho đến lúc bác sĩ bước ra mang theo cả nổi buồn của nhà họ Kim
bác sĩ thông báo rằng Kim phu nhân đã mất vì khó sanh đứa bé quá lớn công thêm việc đưa đến bệnh viện có chút chậm trễ nên bà đã không thể sống tiếp được nữa, đứa bé vẫn an toàn được bác sĩ bế trên tay, là một bé trai rất dễ thương, bé con có nước da trắng hai má bánh bao trông đáng yêu vô cùng, bác sĩ bế bé con trao cho ba của nó còn nó khi nghe tin mẹ mất vì sanh một thằng nhóc xấu xí liền tức giận quát lên "Con không thích đứa nhỏ này nó đã cướp mất mẹ của con, con ghét nó"
Kim Namjoon một đứa nhóc 6 tuổi mất mẹ khóc lóc thảm thương ngồi ở băng ghế bệnh viện lòng thầm hận đứa em trai mà mẹ nó dùng cả mạng sống để sanh ra, ông Kim dù đau lòng đến mức nào ông cũng không được gục gã, ông còn hai đứa con nhỏ, ông còn cả Kim gia cần ông gồng gánh, tương lai có thể vất vả đó nhưng chỉ cần vì con ông sẽ cố gắn hết sức mình
mới đó đã 20 năm rồi kể từ ngày bà Kim mất đi, ông Kim cũng trông già hơn, Kim Namjoon hắn bây giờ cũng đã 26 tuổi rồi hắn hiện đang phụ giúp ông Kim gánh vác Kim thị, còn bé con đáng yêu năm nào giờ đây cũng đã bước sang tuổi 20 cũng vừa bước vào năm 2 đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh
Ông Kim
quản gia hai đứa nhỏ đâu rồi *từ trên lầu đi xuống*
Quản gia Han
dạ thưa ông chủ đại thiếu gia và nhị thiếu gia vẫn chưa xuống đây có lẽ họ vẫn còn ngủ, để tôi đi kêu họ cho ngài
Ông Kim
ông kêu thằng namjoon nó nhanh lên còn đến công ty cả thằng jin nữa, gần 7 giờ rồi nó không sợ trễ học sao
Quản gia Han
vâng tôi sẽ gọi ngay
quản gia theo lời của ông Kim lên phòng của hai vị thiếu gia gọi họ xuống dùng bửa sáng
Quản gia Han
đại thiếu gia, lão gia gọi cậu xuống ăn sáng rồi đến công ty ạ *gõ cửa phòng*
Kim Namjoon - Hắn
tôi biết rồi bác xuống trước đi *nói vọng ra*
Quản gia Han
nhị thiếu gia, lão gia...* chưa nói hết câu*
Kim Seokjin - Cậu
con dậy rồi đây *mở cửa*
Kim Seokjin - Cậu
con biết bác định nói gì mà, đi thôi xuống ăn sáng *tươi cười nói*
nhìn cậu đáng yêu vui vẻ như thế quản gia cũng vui lây, điều đó cũng đúng thôi vì cậu vốn rất đáng yêu, làn da trắng hồng sở hữu từ nhỏ công thêm hai má bánh bao đáng yêu kia chỉ cần cậu làm nũng một chút thôi ai mà không siêu lòng được cơ chứ, à không vẫn có người không say mê vẻ đẹp của cậu đó chứ
cậu khoát tay quản gia vui vẻ đi xuống dưới nhà nhưng vừa đi đến phòng hắn thì hắn lại đúng lúc bước ra, nhìn thấy hắn cậu cũng tắt hẳn nụ cười lễ phép cúi đầu chào hắn
Kim Seokjin - Cậu
em chào anh... anh hai *cúi chào hắn*
hắn không nói gì chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi bỏ đi, thật ra Kim Seokjin cậu đã quen với cái thái độ này rồi từ khi cậu lên 10 tuổi cậu đã cảm nhận được sự chán ghét từ hắn, cậu hiểu tại sao hắn lại như vậy với cậu nhưng đâu phải do lỗi của cậu đâu chứ bây giờ lại đối xử với cậu như vậy có quá đáng không
Comments
Bơ siêu nhân
Hóng~~~~~~~~~
2023-09-02
1
•Rysita• 🥀
hóng 🎉
2023-09-01
1