Chương 1: Cõi Vô Định

Trên thế giới này, có rất nhiều điều mà con người không thể hiểu được.
Cho dù nó có kì lạ đến đâu, thì con người vẫn luôn quan sát nó, thừa nhận nó, khao khát nó. Nó có thể là bất cứ khát vọng nào thầm kín nhất của con người. Nó có thể là tiền tài, sự giàu có, danh vọng, hay thậm chí cả sự sống, cái chết và kiếp sau.
Nhưng trên tất cả, chính là sự sống.
Con người khao khát sự sống hơn bất kì sinh vật nào. Họ sẽ không ngừng tìm kiếm sự sống kể cả khi thân xác có lụi tàn hay linh hồn có vụn vỡ.
Chính sự khao khát đấy đã dẫn lối linh hồn họ tới một nơi được gọi là "Cõi Vô Định". Khi đặt chân đến Cõi Vô Định, linh hồn của họ sẽ "sống lại" một lần nữa. Mọi thứ về họ, thể xác, kí ức,...sẽ khôi phục lại như thể cái chết của họ chưa từng xảy ra.
Tuy nhiên, để đánh đổi với đặc ân ấy, linh hồn của họ sẽ mãi bị kẹt lại ở Cõi Vô Định. Họ sẽ không thể siêu thoát, nếu họ chết đi ở đây, linh hồn sẽ tan biến vĩnh viễn.
Nhẫn Giới, một thế giới đầy tiềm năng với những ninja xuất chúng. Không cần phải nói cũng biết, khao khát được sống nơi đây của họ lớn mạnh đến nhường nào.
Sasori, một Bạt Nhẫn đến từ làng Cát, đồng thời là thiên tài điều khiển rối của Akatsuki. Sau cuộc chiến với người bà của mình và một kunoichi làng Lá, Sasori đã bị đánh bại.
Không như những người khác, Sasori chấp nhận cái chết của mình. Tuy nhiên anh vẫn còn vướng bận rất nhiều điều, dễ thấy nhất ở đây là khao khát được gặp lại cha mẹ mình, được nằm trong vòng tay yêu thương của họ.
Chính sự khao khát ấy đã dẫn lối linh hồn anh tới Cõi Vô Định.
Sasori
Sasori
Quái gì vậy? Ta đang ở đâu đây?
Anh tỉnh dậy trên một cánh đồng rộng lớn, dường như trải dài vô tận. Xung quanh anh ngoài cỏ cây và những khóm hoa dại mọc rải rác thì chẳng có gì khác. Không có những công trình kiến trúc, không có nhà cửa làng mạc, không có bất cứ thứ gì cả.
Gió nhè nhẹ thổi, chơi đùa với mái tóc mang màu máu của anh khiến nó rối hết cả lên. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa oải hương ngào ngạt và đôi khi sẽ có tiếng chim hót.
Nơi đây yên bình đến lạ thường, khiến Sasori có chút không tin. Anh chưa bao giờ tin vào những thứ như kiếp sau hay tái sinh. Thế nhưng bây giờ anh lại ngồi đây, trên cánh đồng này, với một cơ thể lành lặn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sasori
Sasori
Khoan đã...
Như vừa nhận ra điều gì đó, anh nhìn xuống, dùng tay sờ soạng khắp cơ thể mình. Mặt anh bỗng tái mét lại.
Sasori
Sasori
Tại sao ta lại biến thành người rồi?
Sasori phát hiện sau khi "tái sinh", anh đã trở về với cơ thể người năm 14 tuổi của mình. Điều này đối với anh quả thực không thể chấp nhận được. Anh đã hi sinh một nửa đời mình để biến bản thân thành tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất. Vậy mà khi đến đây thì tất cả công sức của anh lại đổ bể hết. Thế này thì có khác nào ông trời đang trêu đùa với anh không?
Sasori
Sasori
|•Hét lên•| Cái thế giới chết tiệt này!!??
Sasori
Sasori
Tại sao lại biến ta trở lại thành người? Không thể chấp nhận được!
Mặc dù đang rất tức giận nhưng lúc này anh cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết ngồi sụp xuống và đấm vào nền cỏ trong vô vọng. Anh nhìn vào đôi bàn tay của mình, thứ trước đây đáng lẽ ra sẽ rất đẹp đẽ và cứng cáp, giờ đây lại mềm mại nhỏ nhắn đến phát bực. Nó khiến anh cảm thấy yếu đuối, và anh tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Anh ôm đầu, cố gắng nghĩ xem nên thoát khỏi chỗ này bằng cách nào. Nếu đã được cho cơ hội tái sinh thì anh muốn về lại thế giới cũ của mình. Anh không hề muốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy đến cả một cái cây còn không có thế này.
Trong lúc anh đang hoảng loạn thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt như thể ai đó đang tiến về phía này. Anh giật mình, lập tức đứng phắt dậy vừa đúng lúc người đó bước tới. Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong khi trông anh như thể vừa nhìn thấy ma thì người còn lại có vẻ khá bình tĩnh.
Sasori
Sasori
Ngươi....
Deidara
Deidara
Danna? Đúng là anh rồi, thấy anh ở đây thật mừng quá.
Nhìn thấy cậu ta cất tiếng nói thì anh còn hoảng hơn nữa, không rõ người ở trước mặt có phải ma hay không vì vốn anh đã chết rồi mà. Với cả tại sao trông cậu ta lại bình tĩnh đến vậy?
Sasori
Sasori
Tại sao...tại sao ngươi lại ở đây? Và đây là đâ-
Còn chưa kịp để anh hỏi xong, cậu ta đã bất ngờ xông tới ôm chầm lấy anh khiến anh như đóng băng tại chỗ. Vì dáng người năm 14 tuổi của anh thật sự rất nhỏ con, nên bây giờ anh đã lọt thỏm trong vòng tay cậu ta. Hơn nữa cậu ta còn cao hơn anh nữa, khá nhiều so với lúc còn sống là đằng khác.
Sasori
Sasori
Ngươi làm cái quái gì thế!!??
Anh vùng vẫy, cố gắng thoát ra nhưng cậu ta cơ bản là quá khỏe, cứ một mực muốn siết anh chặt hơn như thể sợ rằng nếu buông tay ra thì anh sẽ biến mất. Dần dần anh cũng bỏ cuộc với việc chống cự, rồi lại nhận ra được ôm hóa ra cũng không tệ lắm.
Cảm giác thật ấm áp, như thể anh đang nằm trong vòng tay của cha mẹ mình. Những kí ức liên tục ùa về trong tâm trí anh như một thước phim quay chậm, khiến anh vô thức lạc vào trong những dòng suy nghĩ của mình mà quên mất thực tại.
Deidara
Deidara
|•Thấy Sasori không còn chống cự nữa, khóe miệng cậu trai lộ ra một nụ cười đểu.•| Cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn rồi sao?
Nghe được câu nói đó, những mảnh kí ức trong tâm trí anh như vỡ tan ra, đưa anh trở lại thực tại. Anh trừng mắt sau đó tung cước đá cậu ta một phát vào bụng, khiến cả người cậu ta bật ra và lộn vài vòng dưới đất.
Sasori
Sasori
Tên chết dẫm nhà ngươi! Nếu còn không chịu giải thích thì ta giết ngươi luôn đấy!
Theo thói quen, anh đưa tay định triệu hồi chỉ chakra, tuy nhiên rất nhanh anh đã nhận ra mình không thể làm vậy. Mặc dù vẫn cảm nhận được dòng chảy của chakra trong người mình nhưng anh lại không tài nào sử dụng được nhẫn thuật.
Sasori
Sasori
Tại sao ta không dùng được chỉ chakra?
Deidara bị đá lúc này mới lồm cồm bò dậy. Mặc dù vừa bị ăn một cú đau điếng như vậy nhưng xem chừng cậu ta vẫn còn rất nhây. Thấy anh không dùng được nhẫn thuật còn có tình chọc tức.
Deidara
Deidara
Ô kìa Danna, rối của anh đâu?
Sasori
Sasori
|•Trừng mắt•| Giải thích hoặc ta cho ngươi chết lần hai luôn đấy.
Deidara
Deidara
|•Cười đểu.•| Anh định giết tôi kiểu gì với cơ thể nhỏ nhắn đó?
Sasori tức đến nổ đom đóm mắt. Chưa bao giờ tên đầu vàng chết dẫm kia dám khiêu khích anh như lúc này. Anh xông đến định đá cậu ta phát nữa nhưng cậu ta lại né được khiến anh càng bực hơn.
Deidara
Deidara
Được rồi được rồi, không trêu anh nữa. |•Cậu ta giơ hai tay lên ý muốn đầu hàng.•| Tôi sẽ giải thích cho anh mọi thứ, nhưng với điều kiện anh phải bình tĩnh lại đã, có được không?
Sasori
Sasori
|•Nghĩ thầm.•| Thôi thì cố nhịn vậy.
Sasori
Sasori
Sủa nhanh hoặc ta cho ngươi đăng xuất lần hai.
Deidara
Deidara
Nơi mà chúng ta đang ở chính là Cõi Vô Định. Theo những gì tôi biết thì đây là một cõi thực tại nằm song song với thế giới mà chúng ta từng sống. Cõi Vô Định là nơi giam giữ linh hồn con người sau khi chết. Nhưng có vẻ không phải linh hồn nào cũng tới được đây.
Sasori
Sasori
Ý ngươi là chúng ta đã chết rồi nhưng được tái sinh ở đây hả?
Deidara
Deidara
Anh có thể hiểu theo nghĩa đó, vì dù sao cõi thực tại này có vẻ cũng chẳng có liên hệ gì với thế giới của chúng ta.
Sasori
Sasori
Nếu vậy thì tại sao ta không thể dùng được nhẫn thuật? Rõ ràng ta vẫn cảm nhận được dòng chảy chakra mà?
Deidara
Deidara
À, cái này thì có hơi khó tin một chút. Khi linh hồn của anh di chuyển giữa các cõi thực tại thì nhẫn thuật của anh đã bị tách khỏi cơ thể và phân tán đi dưới dạng những viên pha lê sức mạnh. Nói cách khác là nhẫn thuật của anh có thể ở bất kì đâu trên cõi thực tại này. Muốn tìm lại sẽ hơi khó đấy.
Sasori
Sasori
Nghe thật lố bịch. Nếu ta vẫn cảm nhận được chakra trong cơ thể thì chẳng phải chỉ cần học lại từ đầu là xong sao?
Deidara
Deidara
|•Lắc đầu.•| Nào có đơn giản như vậy. Cõi thực tại này sử dụng một hệ thống năng lượng khác với thế giới của chúng ta. Việc anh xuất hiện ở đây với chakra vẫn còn trong cơ thể đã khiến hai nguồn năng lượng này tiếp xúc với nhau và bị loạn, dẫn tới việc không thể sử dụng chakra. Nếu muốn sử dụng lại thì phải tìm được viên pha lê chứa nhẫn thuật của anh. Vì khi ở trong dạng pha lê thì nhẫn thuật đã dung hòa được với nguồn năng lượng ở đây.
Deidara
Deidara
Nói cách khác, chỉ cần tìm được viên pha lê đó thì anh có thể sử dụng lại nhẫn thuật.
Tất cả những thông tin vừa rồi nghe thật lố bịch, nhưng suy nghĩ lại thì anh vừa tái sinh, nghe cũng chẳng đỡ lố bịch hơn là bao. Với lại, dù gì bây giờ cũng đã ở đây rồi, anh không còn cách nào khác là phải chấp nhận hiện thực.
Sasori
Sasori
Được rồi, thế thì đưa ta đi tìm viên pha lê đó đi.
Deidara
Deidara
Anh bị hâm hả? Cái cõi thực tại này kéo dài vô tận, làm sao tôi biết pha lê của anh ở đâu để mà tìm? Đến tôi còn chưa tìm được cái của tôi đây này.
Sasori
Sasori
Thằng nhãi này, ngươi dám bảo ta hâm à?
Deidara
Deidara
Chứ sao nữa? Anh nghĩ tôi là chúa hay gì mà đòi tôi đi tìm một viên pha lê trong một cái cõi thực tại vô tận mà thậm chí tôi còn chẳng biết cái viên đấy trông thế nào?
Bị đuối lí, anh không cãi lại được nữa nên chỉ biết thở dài cố gắng kiềm chế để không đánh cậu ta một trận. Dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của anh, Deidara khoanh tay lại nhìn anh sau đó nhếch miệng cười.
Deidara
Deidara
Cứ đánh tôi thoải mái, đằng nào anh cũng chẳng đánh trúng được đâu.
Sasori
Sasori
|•Nghĩ thầm.•| Phải nhịn phải nhịn, một điều nhịn bằng chín điều lành. Không thể trở thành cái thằng trẻ trâu như nó được.
Deidara
Deidara
Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Giờ anh có muốn đi gặp những người còn lại không?
Sasori
Sasori
Những người còn lại là sao?
Deidara
Deidara
Thì đồng đội của chúng ta đó, các thành viên trong Akatsuki.
Sasori
Sasori
Họ cũng ở đây á? Nhưng mà tại sao?
Deidara
Deidara
Còn sao trăng gì nữa? Hiển nhiên là vì cả đám oẳng hết rồi chứ sao. Cõi thực tại này là nơi giam giữ linh hồn con người sau khi chết mà.
Deidara
Deidara
Mau đi thôi, tôi biết đường đến khu trại mà họ đã dựng. Chúng ta phải nhanh lên kẻo trời tối mất.
Sasori lặng lẽ đi theo sau cậu ta. Trong lòng anh cảm thấy rất khó tin. Vốn anh chết trước họ nên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Nhưng rốt cuộc họ đã làm gì mà để cả một tổ chức toàn tội phạm cấp S lăn ra chết hết thế này?
Hai người họ đã đi rất lâu, đến khi mặt trời chuẩn bị lặn thì anh mới thấy xa xa phía trước có một khu rừng. Thôi thì ít ra còn có rừng, chứ nếu bảo anh ngủ ngoài trời trên cái đồng cỏ rộng thênh thang kia thì chắc anh phát điên mất (Vì anh đã quen ngủ trong con rối gỗ của mình rồi).
Họ tiến về phía bìa rừng, và đúng lúc này Sasori phát hiện thêm một bóng người nữa đang đứng ở đó. Anh nheo mắt lại để nhìn cho rõ nhưng rồi lại không muốn tin vào những gì mình thấy.
Trước mặt anh là một cậu con trai cao hơn họ cả một cái đầu, với làn da bị chia nửa ra, một nửa màu đen một nửa màu trắng. Cái cơ thể khác thường này thì không lẫn đi đâu được. Đây chẳng phải Zetsu hay sao? Cái tên lập dị suốt ngày trốn chui trốn lủi dưới đất chẳng chịu giao tiếp với ai cả.
Deidara
Deidara
|•Vẫy tay.•| Ê Zetsu, coi tao tìm được ai nè.
Zetsu dừng việc hái quả dại lại và quay đầu về phía họ. Lúc này Sasori mới để ý hắn không đeo cái vỏ trên đầu nữa. Nhìn kĩ thì gương mặt hắn trông cũng không đến nỗi, có khi bỏ cái vỏ ra còn dễ nhìn hơn. Mái tóc xanh lá của hắn cũng dài hơn trông thấy so với hồi còn sống. Chiếc áo choàng Akatsuki được hắn buộc quanh hông và hắn đang mặc một cái áo dài tay màu xanh lá cây đậm phối cùng quần và giày màu nâu, trên ngực có đeo một cái thắt lưng với vài con dao nhỏ giắt trên đó. Để ý kĩ thì bên hông hắn cũng giắt theo hai thanh kiếm.
Zetsu
Zetsu
Ối chà, chẳng phải Sasori đây sao? Mãi mới thấy cậu xuất hiện đấy. Tôi cứ tưởng linh hồn cậu bay màu luôn rồi cơ.
Zetsu xông tới nhìn Sasori từ trên xuống như thể đang muốn kiểm tra xem anh là thật hay giả. Hắn ta cũng muốn nhào tới ôm anh nữa mà bị Deidara đẩy ra một cách phũ phàng.
Deidara
Deidara
Bớt bớt đi cho tao nhờ.
Zetsu
Zetsu
Giỡn tí gì căng mày? Tao cũng đâu phải là muốn cướp cậu ta đâu?
Deidara
Deidara
Mày nói thêm câu nữa tao thồn đám cỏ này vào mồm mày đó.
Sasori đứng xem họ nói chuyện mà đơ cả người. Từ bao giờ mà hai tên đầu đất này lại thân nhau đến thế?
Nhưng đột nhiên sắc mặt của Zetsu trở nên nghiêm túc. Hắn quay về hướng đằng Tây, nơi mà mặt trời đang từ từ lặn. Đây đáng lẽ ra phải là một khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, nhưng có vẻ hắn không nghĩ như vậy.
Zetsu
Zetsu
Nếu mày muốn dẫn cậu ta về trại thì tốt nhất là đi lẹ đi, để trời tối là không ổn đâu.
Sasori
Sasori
Sao lại không ổn? Buổi tối ở đây có gì à?
Zetsu
Zetsu
Có rất nhiều thứ.
Sasori
Sasori
....
Sasori
Sasori
Giải thích đàng hoàng xem nào?
Deidara
Deidara
|•Nắm lấy cổ tay Sasori.•| Tôi sẽ giải thích sau, bây giờ chúng ta phải tới được trung tâm của khu rừng đã. Đó là nơi mà mọi người đã dựng trại.
Zetsu
Zetsu
Khoan đã, trước khi đi thì cầm lấy.
Zetsu rút hai thanh kiếm giắt bên hông mình ra và đưa cho họ.
Sasori
Sasori
Ừm, cảm ơn.
Deidara
Deidara
Mày chắc chứ? Đi lông nhông trong rừng buổi tối mà không đem vũ khí, mày chắc mày sống nổi không?
Deidara hỏi, mặc dù giọng cậu ta có mang một chút sự giễu cợt. Zetsu chỉ cười nhạt, sau đó xua tay.
Zetsu
Zetsu
Cho tao xin, mày nghĩ tao là ai?
Deidara
Deidara
Được rồi, nếu mày đã nói vậy thì tụi này xin phép đi trước.
Deidara vẫy tay chào tạm biệt Zetsu rồi đi vào trong rừng. Sasori ngoái đầu lại nhìn hắn ta một lúc rồi cũng đi theo.
Sasori
Sasori
Để nó ở ngoài đấy có ổn không đấy?
Không hiểu sao mà đột nhiên Sasori cảm thấy lo lắng. Có lẽ do ban nãy anh biết được rằng buổi tối ở đây không an toàn.
Deidara im lặng một lúc rồi trả lời, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn hướng thẳng về phía trước.
Deidara
Deidara
Anh không phải lo, nó không chết được đâu.
Sasori
Sasori
Bình thường cũng có thấy nó đánh nhau gì đâu. Ngươi chắc là nó sống được chứ?
Deidara
Deidara
|•Cười nhẹ.•| Thế thì anh chưa thấy thực lực của nó rồi. Tôi biết ngày trước nó chẳng làm gì ngoài việc sủi nhưng đấy không có nghĩa là nó yếu. Anh cứ nhìn lúc nó chiến đấu là biết ngay.
Sasori
Sasori
Ừm...
Dù nghe hơi khó tin nhưng Sasori quyết định không hỏi thêm gì nữa. Hai người đi chưa được bao lâu thì trời đã sẩm tối. Ngay khi tia nắng cuối cùng vụt tắt, những tiếng hú kinh dị bắt đầu vang lên xung quanh họ.
Sasori bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Trong suốt 35 cuộc đời của mình thì anh chưa từng nghe âm thanh nào quỷ dị đến thế.
Deidara dùng diêm thắp ngọn đèn giắt bên hông lên, ít nhất bây giờ đã có nguồn sáng.
Sasori vô thức đứng sát lại gần cậu trai trẻ hơn. Mặc dù anh đã quen làm việc trong bóng tối rồi nhưng khu rừng này lại cho anh một cảm giác rất kì lạ. Anh luôn có cảm giác sẽ có thứ gì đó nhảy ra sau lưng mình, và cả cảm giác bị theo dõi nữa.
Mặc dù đây là một khu rừng, nhưng nó lại im lặng một cách đáng sợ. Ngoài tiếng bước chân của họ thì không có một âm thanh nào khác phát ra. Khu rừng cũng lặng gió đến mức cây cối đều đứng im như tượng, các tán cây thì xòe rộng ra che hết cả bầu trời. Có cảm giác như họ đang bị nhốt trong một cái hộp vậy.
Đột nhiên, anh có cảm giác đầu óc choáng váng, chân tay cũng mềm nhũn hết cả ra. Anh bám vào lưng áo cậu ta, và cậu ta cũng đã nhận ra sự bất thường của anh. Vẻ mặt cậu ta trở nên nghiêm trọng, lập tức nắm lấy tay anh mà chạy thục mạng.
Sasori
Sasori
Ê này....khoan đã, đừng chạy nữa...Ta thấy mệt lắm.
Deidara
Deidara
Cố lên, chỉ một chút nữa thôi. Chúng ta sắp tới nơi rồi.
Sự căng thẳng lộ rõ trên gương mặt của cậu trai tóc vàng. Sở dĩ cậu ta vội vã như vậy là bởi Sasori đã bị nhiễm khí tức của khu rừng này. Cậu ta do ở đây được một thời gian rồi nên cơ thể đã thích nghi, nhưng anh chỉ vừa mới tới thôi nên chưa thể thích nghi ngay được. Khu vực trung tâm khu rừng là nơi duy nhất không có khí tức. Cậu ta phải mau chóng đưa anh đến đó, nếu chậm trễ thì không chắc anh còn đi nổi không.
Sasori không hiểu sao cơ thể mình lại trở nên yếu ớt đến vậy. Mới chạy chưa được bao lâu thì đã ngã xuống rồi. Có cố gắng đến đâu anh cũng không thể điều khiển được cơ thể mình. Lúc này trông anh hệt như một con rối bị đứt dây vậy.
Deidara
Deidara
Danna, anh không sao chứ?
Sasori
Sasori
Cơ thể ta...không cử động được.
Xung quanh họ, những âm thanh quỷ dị liên tục vang lên và dường như chúng đang tới gần hơn. Không còn lựa chọn nào khác, Deidara đành bỏ cái đèn sang một bên, sau đó bế Sasori lên theo kiểu công chúa và tiếp tục chạy.
Nhưng còn chưa chạy được bao lâu, một cú rung chấn mạnh đã khiến Deidara mất thăng bằng. Cú rung chấn đó đã tạo ra một lớp khói dày đặc phía trước khiến cậu ta phải dừng lại.
Khi làn khói tan ra, Deidara mặt mày tái mét lại khi nhìn thấy trước mắt cậu ta là một con rết khổng lồ, với tám cái chân nhện trên lưng và một cái mặt người méo mó.
Cậu biết yêu quái ở cõi thực tại này rất dị dạng, nhưng đến mức như thế kia thì cậu thà chết lần hai luôn cho xong.
Con rết vặn đầu 90 độ để nhìn cậu, cái mặt người liên tục phát ra một thứ ngôn ngữ kì lạ. Sau đó, nó gầm lên và phóng hai cái chân nhện về phía cậu. Cũng may Deidara phản ứng kịp nên đã kịp tránh được và nhảy lên một cành cây gần đó.
Deidara
Deidara
Chết tiệt, sao yêu quái lại xuất hiện vào lúc này cơ chứ?
Cậu ta gằn giọng, hết nhìn con rết trước mặt lại nhìn xuống Sasori nằm trong vòng tay mình. Cậu không thể đặt anh xuống được, trâu bò đánh nhau thì ruồi muỗi chết. Nếu bây giờ cậu đặt anh xuống để đánh nhau với thứ kia thì có khả năng anh sẽ mất mạng do dư chấn từ trận chiến.
Deidara
Deidara
Tạm thời bây giờ cứ tìm cách đi vòng qua nó đã.
Deidara né những đòn tấn công của con rết bằng cách nhảy từ cành cây này sang cành cây khác. Cả một hàng cây xung quanh đã nhanh chóng bị con rết phá hủy. Con rết thấy bản thân mãi không đánh trúng cậu ta thì gầm lên một cách giận dữ, cái mặt người méo mó nhăn lại trông đáng sợ vô cùng. Nó đập mạnh cái đuôi của mình xuống để tạo ra động đất nhằm khiến cậu ta ngã xuống.
Sasori
Sasori
Deidara, đưa kiếm cho ta.
Cậu trai tóc vàng bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của anh. Ra là trận oanh tạc ban nãy của con rết đã kéo Sasori tỉnh dậy. Tuy nhiên tình trạng của anh lúc này vẫn không được tốt cho lắm.
Deidara
Deidara
Danna, không được đâu! Anh không thể-
Sasori
Sasori
Cứ đưa đây!
Không để Deidara nói hết câu, anh đã giật một thanh kiếm từ hông cậu ta sau đó nhảy xuống lao về phía con rết. Nó vươn hai cái chân nhện ra hòng tấn công anh, nhưng đã bị anh né ra một cách dễ dàng.
Sasori
Sasori
Hừ, mày cũng chỉ được cái to xác mà thôi.
Anh nhếch miệng cười, sau đó nhảy lên chém đứt hai cái chân nhện của nó. Đường kiếm của anh nhẹ tựa lông vũ, dường như đã khiến con rết kia có chút bàng hoàng.
Sasori
Sasori
Thấy chưa? Nếu nói về dùng kiếm thì ngươi vẫn nên để cho ta thì hơn.
Deidara
Deidara
Đ-đúng thật...
Deidara nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Quả nhiên Sasori của cậu ta vẫn rất giỏi mà. Cậu định chạy tới bên anh nhưng đột nhiên con rết kia lại gầm lên một tiếng inh tai nhức óc khiến họ choáng váng mà gục xuống.
Sau khi định thần lại, hai người nhìn lên thì thấy hai cái chân nhện bị đứt của nó đã hồi phục lại. Trong phút chốc sự tự tin của họ ban nãy đã sụp đổ.
Sasori
Sasori
|•Tặc lưỡi.•| Chậc, không hay rồi.
Deidara quan sát con rết, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu. Cậu rút lấy thanh kiếm còn lại ra, chuẩn bị chiến đấu.
Deidara
Deidara
Danna, hãy nhắm vào cái mặt người ấy. Tôi nghĩ đó là điểm yếu của nó.
Sasori
Sasori
Cái mặt đó sao? Hiểu rồi.
Sasori xung phong lao lên trước, dùng chính những cái chân nhện của con rết để leo lên người nó. Chẳng mấy chốc đã gần tới được phần đầu. Deidara cũng đi theo để yểm trợ.
Tuy nhiên đúng lúc này, con rết lại gầm lên, trên đầu nó mọc ra hai cái sừng. Vì việc này quá bất ngờ nên Sasori đi trước không kịp phòng bị, trực tiếp bị một cái sừng đâm vào bụng.
Deidara chạy phía sau lập tức đứng hình, còn chưa kịp để cậu ta phản ứng thì cả hai đã bị con rết hất xuống, ngã mạnh xuống đất.
Sasori ho ra một ngụm máu, đôi tay run rẩy ôm lấy vết thương trên bụng. Anh đã quen với cơ thể rối của mình, thành ra ban nãy đã chủ quan. Vốn dĩ trước đây nếu bị thương, anh chỉ cần đổi cơ thể là xong, cũng chẳng có cảm giác đau đớn gì. Tuy nhiên sự việc ban nãy đã khiến anh nhận ra bản thân bây giờ đang là con người.
Đã lâu không tiếp xúc với cơn đau, anh đã quên mất nó có thể tồi tệ đến mức nào. Cả cơ thể anh cứ run lên không ngừng, máu liên tục chảy ra và vết thương nhói lên đau vô cùng.
Deidara
Deidara
Danna!
Deidara lập tức chạy tới bên anh, muốn đỡ anh dậy nhưng phát hiện vết thương của anh rất sâu. Tầm này thì đến cả đi lại còn khó chứ đừng nói chiến đấu.
Sasori
Sasori
Đau quá...Con rết khốn nạn đó...
Anh chửi thầm, hận không thể xiên thẳng cây kiếm của mình vào mặt nó.
Deidara
Deidara
Danna, đừng cử động, vết thương của anh tệ lắm. Chúng ta không cần đánh nhau nữa, tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây.
Con rết dường như nghe hiểu cậu ta, bèn rít lên và lao tới. Nó phóng liên tiếp tám cái chân nhện về phía họ, khiến họ chỉ biết tránh né trong bất lực. Deidara không dám tấn công vì sợ sẽ liên lụy đến Sasori, mà thật ra bây giờ có muốn cũng không làm gì được nó.
Con rết cúi đầu xuống, định dùng cái sừng để tấn công họ. Cũng may cậu ta đã kịp ôm anh mà nhảy sang chỗ khác, khiến con rết đâm đầu vào một tảng đá lớn.
Deidara
Deidara
Cái thứ chết tiệt-
Đột nhiên, cậu ta phun ra một ngụm máu, khiến Sasori mở to mắt ngạc nhiên. Anh ta không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng đúng lúc này anh đã để ý cái gai trên đuôi của con rết đã đâm vào lưng hắn.
Hóa ra dù con rết bị đâm đầu vào tảng đá nhưng nó vẫn có thể điều khiển cái đuôi của mình. Nó bằng cách nào đó đã xác định đúng vị trí của họ để tấn công.
Sasori đứng hình, không phải vì việc con rết đủ thông minh để đánh lén họ, mà là vì nếu không có Deidara chắn trước mặt anh thì bây giờ anh đã bị xiên chết rồi.
Con rết sau khi biết mình đã đánh trúng mục tiêu, liền phát ra một điệu cười quỷ dị. Nó thu cái đuôi của mình lại, rồi dùng chiều dài cơ thể nó bao vây lấy họ. Có lẽ nó biết bây giờ họ không thể chạy được nữa.
Deidara dù đang bị cơn đau ở lưng hành hạ muốn chết đi sống lại, nhưng nhìn thấy Sasori ở trước mặt thì cậu ta lại không phép bản thân trở nên yếu đuối. Cậu hít một hơi dài, sau đó lại bế anh lên một lần nữa, nhảy lên thân của con rết hòng thoát khỏi sự bao vây của nó.
Sasori
Sasori
N-Này! Thả ta xuống! Ngươi muốn chết hả?
Lời nói của Sasori bây giờ đã chẳng tới được tai cậu ta nữa. Tất cả những gì cậu biết bây giờ chính lạ đưa cả hai thoát khỏi con rết quái quỷ này.
Sasori
Sasori
Ta đã bảo thả ta xuống!
Deidara
Deidara
ANH IM LẶNG ĐI!
Deidara đột nhiên quát lớn khiến anh giật mình, bất giác ngậm miệng lại ngay. Gương mặt cậu ta lúc nãy trông cũng thật đáng sợ, như thể sẽ ăn thịt anh ngay nếu anh không im miệng.
Tại sao cậu ta lại thành ra như thế này, anh cũng không rõ nữa. Nhưng mà bây giờ đâu phải lúc nghĩ đến chuyện đấy.
Deidara thuận lợi nhảy lên thân con rết, khiến nó rít lên tỏ vẻ không hài lòng. Từng cái gai trên thân nó lần lượt nhô lên, kết hợp với tám cái chân nhện trên lưng liên tục công kích họ. Cậu ta né được nhưng cũng trúng kha khá đòn, một bên bắp chân của cậu đã bị cái gai trên lưng nó xiên rách, máu chảy ra thành dòng nhưng cậu vẫn sống chết mà ôm anh chạy thục mạng về phía trước.
Cuối cùng, cả hai đã thoát ra khỏi vòng vây của con rết. Lúc này Deidara không còn tâm trạng đánh nhau nữa, nên bèn chạy thẳng đi không thèm ngoảnh đầu lại. Cậu ta chỉ muốn đưa anh về trung tâm khu rừng càng nhanh càng tốt. Nhưng con rết kia đâu có dễ dàng bỏ cuộc đến vậy. Nó trực tiếp xô gãy hết cây bằng cặp sừng trên đầu nó rồi đuổi theo họ.
Mặc dù chân bị rách và trên lưng có một vết thương lớn, nhưng Deidara vẫn kiên quyết chạy không ngừng nghỉ, thậm chí hai tay còn đang siết chặt lấy Sasori hơn. Cậu ta lo mình sẽ đánh rơi anh còn hơn cả lo cho tính mạng của mình.
Deidara
Deidara
|•Thở dốc.•| Cố lên, sắp đến nơi rồi.
Sasori
Sasori
Dừng lại đi...
Sasori
Sasori
Mau thả ta xuống!
Sasori
Sasori
Ngươi còn bế ta nữa là ngươi chết đấy!
Sasori đã để ý vệt máu chảy dài trên bắp chân của cậu, nó tuôn ra như suối và không có dấu hiệu dừng lại. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu sẽ chết vì mất máu mất.
Sasori
Sasori
Có nghe ta nói gì không hả? Mau thả ta xuống!
Anh càng lúc càng mất bình tĩnh hơn. Bây giờ anh chẳng còn quan tâm đến con rết khổng lồ đang đuổi theo họ nữa, anh chỉ muốn cậu ta sống thôi.
Sasori
Sasori
Xin ngươi đấy, thả ta xuống!
Vừa dứt lời, cơ thể Deidara mất thăng bằng và trực tiếp ngã xuống, khiến anh tiếp đất một cách đau điếng. Con rết cũng đã đuổi tới nơi, nhưng anh không còn quan tâm đến nó nữa.
Anh quỳ xuống bên cạnh cậu ta, phát hiện cậu đã ngất đi từ lúc nào. máu nhuộm đỏ lưng áo cậu và chân cậu trông như sắp nát bét đến nơi. Với tình trạng như vậy đến đi lại còn khó chứ đừng nói bế thêm một người khác trên tay rồi chạy thục mạng khỏi một con rết khổng lồ.
Con rết đã đuổi đến nơi. Nó biết bây giờ họ không còn chạy được nữa. Cái mặt người của nó lộ ra một nụ cười ngoác rộng đến tận mang tai. Nó vươn tám cái chân nhện lên, chuẩn bị kết liễu họ.
Sasori
Sasori
Con rết khốn nạn, tao liều mạng với mày!
Sasori cầm thanh kiếm của mình lên chĩa về phía nó, không quên đứng phía trước cậu trai tóc vàng để che cho cậu ta. Mặc dù anh cũng đang bị thương ở bụng, nhưng anh cảm thấy bản thân vẫn có thể chiến đấu được.
Con rết rít lên rồi phóng đồng loạt tám cái chân nhện về phía anh. Anh siết chặt chiếc chuôi kiếm trong tay, bằng mọi giá anh phải chặn chúng lại.
----Còn tiếp-----
Hot

Comments

Nhất Nguyễn

Nhất Nguyễn

(•-•) (tuy là fan Chính của Sasodei nhưng sẽ ủng hộ you)

2025-01-10

1

Nhất Nguyễn

Nhất Nguyễn

Nơi nối giữa dương Giang và âm phủ:)))? (Tội coi bad luck quá 180 phút)

2025-01-10

1

Tâm Thần Biến Thái

Tâm Thần Biến Thái

có bt làm v tui thik lắm hokk

2023-12-16

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play