Cơn gió nhẹ nhàng êm dịu của mùa xuân thổi qua mang theo mùi hương của những cánh hoa mai trắng đang khoe sắc.
Trong vườn của phủ quản sự đặc biệt trồng nhiều hoa mai trắng vì đây là loài hoa mà sinh mẫu của Hi Nguyệt thích nhất, nàng ngồi bên khung cửa xem sổ sách. Một cánh hoa trắng nhẹ nhàng rơi xuống nằm gọn trên tay nàng. Hi Nguyệt bất giác nhìn ra ngoài mới nhận ra bản thân đã làm việc đến tận giữa trưa.
Vươn vai một cái, tất cả sự mỏi mệt bị phớt lờ lúc làm việc không hẹn mà lại cùng nhau kéo tới. Hi Nguyệt nghe được cả tiếng răng rắc nơi sóng lưng.
Vì sự biểu tình của cơ thể, nàng chỉ đành dạo bước ra khỏi phủ thư thả một chút. Có lẽ vì đang là mùa xuân nên phố xá cũng đông đúc hơn. Mọi người cười nói chào hỏi nhau, chúc nhau những điều tốt đẹp cho một năm mới tràn ngập niềm vui.
Hi Nguyệt đảo mắt một lượt, gom tất cả hảo cảnh vào mắt. Ánh mắt dừng lại ở một người đàn ông mặc y phục nâu gương mặt có một vết sẹo lớn. Chắc hẳn đây là người mà ông chủ trà lâu đã nhắc đến.
Tề Hi Nguyệt đứng từ xa quan sát, hắn ta mua rất nhiều đồ. Có vẻ như đang cố gắng tiêu thật nhiều tiền giả chất lượng cao ở những sạp hàng bên đường.
Nàng đi theo hắn đến bìa rừng thì có chút do dự. Nhìn hắn ta đáng sợ như vậy dù nàng biết một chút võ công cũng rất nguy hiểm nhưng sự tò mò thật sự giết chết người. Hi Nguyệt vẫn vì tò mò mà theo dõi hắn đi vào rừng.
Trước mắt nàng là vài láng trại được dựng tạm ngay giữa nơi rừng sâu nước độc. Xung quanh còn có cả những tên mặc y phục nâu tay cầm đao canh gác. Nhìn tên nào cũng cao lớn và đáng sợ.
Hi Nguyệt loay hoay nấp ở bụi cây gần đó thấy có chút gần nên lùi lại. Nàng chỉ là giả ngốc chứ không phải ngốc thật mà đứng gần như thế. Khi bị phát hiện thì có cố hết sức chạy cũng không kịp.
Lùi vài bước, Hi Nguyệt đụng trúng thứ gì đó ở phía sau nên loạng choạng suýt ngã. Một cánh tay rắn chắc đỡ lấy nàng.
“A Tuấn..” Hi Nguyệt ngước mắt nhìn người đàn ông cao hơn nàng một cái đầu không khỏi bất ngờ.
“Còn nhớ ta sao?” Cao Tuấn bỏ tay ra, gương mặt khinh bỉ nhìn nàng.
“Ngươi tưởng ta bị ngốc à?” Hi Nguyệt cau mày nhìn hắn
“Không ngốc mà lại dám đi theo một tên phiến loạn hung tợn vào sâu trong rừng.” Cao Tuấn thở dài
“Ngươi đi theo ta?” Hi Nguyệt liếc hắn một cái rồi đảo mắt nhìn quanh đánh giá tình hình “Nhưng mà khoan đã, ngươi vừa bảo là phiến loạn?”
“Đúng vậy. Bọn chúng là quân phiến loạn trước đây đã bị truy bắt bởi quân đội triều đình. Cũng đa tạ cô đã dắt ta đến đây.”
Hi Nguyệt chau mày “Ngươi là có thân phận gì đây? Chắc không phải là…”
Hai người ở trong bụi cây chuyện trò thân thiện làm tán lá hơi rung rinh. Một trong số lính canh thấy bất thường nên đã đi đến kiểm tra.
“Có người khả nghi ở đây.”
Hắn ta hô to, các lính canh khác đều rút đao chạy đến. Trong lúc gấp gáp Cao Tuấn phải vừa đánh nhau vừa bảo vệ Hi Nguyệt. Tuy nàng cũng biết một chút võ công nhưng tay không mà đánh với đao kiếm thì nàng không làm được chỉ có thể hèn nhát mà bám lấy Cao Tuấn.
Bị bám đến mức thân thủ không vững, Cao Tuấn chỉ có thể nắm tay nàng bỏ chạy. Tưởng đã có thể chạy xa thì một tên trong số bọn phiến loạn sử dụng ám khí độc ném về phía hai người.
Hi Nguyệt chạy ở phía sau xui xẻo lại trúng ám khí. Đau đớn ôm lấy cánh tay của mình, vết thương do ám khí để lại chuyển dần sang tím có lẽ chất độc đang ngấm vào da.
Hi Nguyệt mắt mờ dần, bước chân cũng chậm lại. Cao Tuấn phát hiện miệng vết thương đang tím dần liền biết nàng không thể chạy xa được nữa.
Cao Tuấn nhấc bổng Hi Nguyệt nhẹ nhàng như lông hồng. Hắn vác nàng trên vai chạy thật nhanh, lúc này Hi Nguyệt cũng từ từ mất ý thức.
......................
“Trong ám khí có tẩm độc của nhiều loại hoa khác nhau. Là ám khí thường gặp của quân đội Nhạc quốc”
“Nhạc quốc trước nay đều muốn đánh chiếm Kiến Xương, lần cuối bọn chúng tiến công là hơn một năm trước. Tướng quân xin cho phép thần dẫn quân vào rừng xem xét.”
“Lúc nãy bị động, chắc bọn chúng đã chạy mất rồi. Nhưng mà ngươi cứ dẫn theo vài lính tinh nhuệ vào đó xem chúng có để lại manh mối gì không?”
Hi Nguyệt nghe có người nói chuyện bên tai, đôi mắt nhắm nghiền cũng dần mở ra. Nhìn xung quanh, Cao Tuấn đang ngồi trước bàn đọc văn thư đối diện có hai người lạ mặt.
Nhìn dáng vẻ khom lưng khuỵ gối của hai người kia, có thể thấy được họ là thuộc cấp của Cao Tuấn.
Một người mặc áo giáp đen tay cầm kiếm trông cũng trạc tuổi với Cao Tuấn nhưng có vẻ thấp hơn hắn một chút. Gương mặt cũng thanh tú mềm mại khác hẳn với dáng vẻ cao ngạo của Cao Tuấn.
Còn người kia là một nữ nhân xinh đẹp, gương mặt đoan trang thuỳ mị. Y phục trên người là một màu trắng tinh khôi toát lên phong thái giống như thần tiên tỷ tỷ.
“Tiểu thư tỉnh rồi.”
Tiểu tỷ tỷ nhìn thấy Hi Nguyệt đã tỉnh lại vội đến đỡ nàng.
“Đây là đâu?” Hi Nguyệt nhìn Cao Tuấn ánh mắt biểu thị hắn nên cho nàng lời giải thích.
“Đây là doanh trại cách thành Kiến Xương hơn mười dặm” Cao Tuấn đặt văn thư trên tay xuống bước đến bên giường anh tiếp lời “Với võ công mèo cào của cô mà cũng dám liều lĩnh đi theo dõi người khác, lần này vớt lại được cái mạng cũng coi như cô may mắn”
“Đa tạ đã giúp đỡ. Có thể đưa ta về thành được không? Chắc hẳn cựu phụ của ta đang lo lắng.” Hi Nguyệt ngừng lại một lúc “Khoan đã, nhưng ngươi là ai? Sao lại ở doanh trại ngoài thành?”
Cao Tuấn cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt Hi Nguyệt
“Như những gì cô đang suy nghĩ, ta là hoàng tử đương triều Cao Tuấn”
Hi Nguyệt cười điệu cười ngây ngốc né tránh “Tiểu nữ thì có suy nghĩ gì được chứ.”
Thật ra là đúng như những gì nàng suy đoán từ nãy giờ. Người đàn ông mặc giáp đen là kiểu dáng dành cho phó tướng trong đội quân của triều đình, phó tướng lại dè dặt như thế với A Tuấn chắc chắn hắn phải là tướng quân. Mà tướng quân của đội quân bảo vệ Kiến Xương chỉ có thể là ngũ hoàng tử Cao Tuấn được mệnh danh là tử thần.
Lời đồn đại về hắn toàn là những dị bản đáng sợ hù doạ người khác. Chỉ cần nhắc đến đã lạnh hết sóng lưng.
Updated 46 Episodes
Comments
nghia trong
Na9 bình thường sẽ bế, còn anh này thì vác 🥲 làm như bao cát z ông zà.
2023-09-26
1
Babies
Trò chuyện thân thiện dữ chưa
2023-09-18
0