Nhất Mạo Khuynh Thành
Lập xuân trăm hoa đua nở, nắng hồng vươn trên mái hiên nam viện của phủ thừa tướng.
Nam viện vắng vẻ cũ kĩ là nơi tồi tàn nhất trong cả phủ. Gió xuân thổi qua mang theo lác đác vài cánh hoa ngừng lại nơi bàn trà của Tề Hi Nguyệt.
Cô nương vừa tròn mười chín gương mặt khả ái. Mang danh là thứ nữ nhà thừa tướng nhưng y phục trên người trông thật là quê mùa. Y phục mang một màu xanh nhợt của lá cây non làm tái đi nước da trắng ngần của Hi Nguyệt. Thêm vào đó kiểu tóc như trẻ con cũng khiến những nét sắc sảo vốn có của nàng trở nên mờ nhạt hơn.
Người dân ở thủ phủ Thiên Trường thường đùa rằng: Nhìn tam tiểu thư của Tề gia như một mớ hỗn độn, chẳng mang được một phần tư sắc và phong thái của nhị tiểu thư.
Hôm nay mọi người trong phủ đều đang chuẩn bị vào hoàng cung dự gia yến lập xuân. Chỉ riêng Hi Nguyệt là không cần tham gia.
Thật ra không phải chỉ có hôm nay mà tất cả những yến tiệc lớn nàng đều không được tham dự. Những lúc thế này Hi Nguyệt thường sẽ trốn đến Vạn Hoa Lầu để vui chơi.
Vạn Hoa Lầu nổi tiếng là tửu lầu lớn nhất ở thủ phủ Thiên Trường. Thường là nơi tụ tập của các quan lại và công tử cao quý.
Hi Nguyệt bước vào phòng riêng ở lầu ba một người đàn ông trung niên đã chờ sẵn.
-"Ngồi đi, lâu rồi không thấy con liên lạc với ta”
Tề Hi Nguyệt ngồi xuống đệm vẫy vẫy chiếc quạt trên tay : "Sau khi dự gia yến cựu phụ đến phủ thừa tướng đón con nhé. Con chờ người ở cửa sau"
Trần Bách Tùng đặt chén trà trên tay xuống nghiêm nghị nhìn Hi Nguyệt
"Việc làm ăn có vấn đề gì sao? "
"Con về để mở rộng kinh doanh"
"Mở rộng kinh doanh? Được rồi, khi gia yến kết thúc ta sẽ cho người đến báo với con."
Trần Bách Tùng nói tiếp
"Ngũ hoàng tử đang cho người điều tra bà chủ đứng sau phố mua sắm Trường Yên khi về đó con cẩn thận một chút."
Hi Nguyệt nhăn mặt ánh mắt khó hiểu
"Ngũ Hoàng Tử ? Cao Tuấn? ."
"Ngũ hoàng tử là người đa nghi khó đoán trước giờ làm việc luôn khó hiểu như vậy. Nghe nói gia yến năm nay cậu ấy cũng được triệu về cung." Quản sự Trần tiếp lời.
Tề Hi Nguyệt gõ gõ bàn nước
"Vị hoàng tử bị hoàng thượng đưa ra chiến trường từ lúc chưa tròn 16 tuổi, sau khi chiến tranh kết thúc lại bắt quản binh ở nơi xa. Triệu về cung? . Âm mưu gì đây?"
"Con nhóc này, không được nói bừa."
"Chỉ là con hơi tò mò một chút. Trước giờ chủ thượng làm gì mà không có âm mưu"
Hi Nguyệt cười nhẹ, ánh mắt nhìn chén trà có chút sâu xa.
"Bỏ cái ánh mắt đó đi, bình thường ở trong phủ con cũng phải cẩn thận ."
"Người yên tâm, sẽ cẩn thận "
Sau khi dùng bữa, quản sự Trần rời đi trước. Tề Hi Nguyệt ngồi lại ăn bánh uống trà thư thái một lúc vẫn chưa muốn quay về .
Bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau rất lớn. Hi Nguyệt đứng dậy muốn đi xem tình hình thì có một người đàn ông mặc đồ đen vóc dáng cao lớn xông vào phòng. Hắn ta đóng cửa thật nhanh, trên người có mùi máu rất nồng. Hi Nguyệt định hỏi hắn là ai thì bị hắn bụm miệng trói chặt tay lại từ phía sau.
Khi cả ai nép vào góc tường thì có tiếng quân lính truyền tới :
"Tìm hắn ta nhanh lên, không được để hắn thoát"
Có tên lính mở cửa phòng nhìn qua một lượt không thấy ai nên bỏ đi. Lúc này hắn ta mới buông nàng ra, trông thấy trên tay mình xuất hiện vết máu nhưng rõ ràng bản thân không hề bị thương. Đột nhiên hắn ta khuỵ xuống tay ôm lấy ngực. Thì ra máu trên tay Hi Nguyệt là do lúc hắn nắm lấy nàng để lại.
Hi Nguyệt nhìn người đàn ông nằm trên đất có vẻ bị thương rất nặng. Không biết đã làm gì mà quân lính lại truy bắt hắn. Nàng gỡ miếng vải đen che mặt của hắn xuống, gương mặt tuấn tú hơi nhăn lại có lẽ là do quá đau đớn. Con người này mang vẻ mặt cao ngạo khí chất bất phàm. Chỉ vừa nhìn một thoáng mà Hi Nguyệt dường như đã bị hắn hớp hồn, tim có vẻ cũng lệch mất một nhịp.
Nàng đỡ hắn tựa vào tường, nhanh chóng cởi y phục đen trên người hắn xuống. Lúc này Hi Nguyệt mới chú ý trên người tên này có rất nhiều vết thương cũ, lớn có nhỏ có trông hơi đáng sợ . Xem xét vết thương mới của hắn cơ hồ là bị đâm vào ngực may mắn là không trúng điểm tử. Hi Nguyệt lấy trong túi ra lọ thuốc bột muốn rắc vào vết thương của hắn để cầm máu thì bị hắn chụp lấy tay.
"Đây là thứ gì?" Hắn chậm chạp hỏi nàng
Hi Nguyệt gỡ tay hắn ra vừa rắc thuốc vừa giải thích: "Đây là bột tam thất, rắc lên vết thương cầm máu trước đã. Nếu không ngươi sẽ mất nhiều máu mà chết đó."
Hắn nhìn theo tay của nàng có vẻ yên tâm hơn rồi lại nhìn lên gương mặt nàng, quan sát một lượt rồi tự bật cười. Hi Nguyệt biết tại sao hắn ta lại cười mà thật thì dáng vẻ của nàng thường ngày rất buồn cười Không thể trách hắn, chỉ có thể liếc hắn một cái.
"Ngươi ở đây, ta đi tìm một chút vải để băng bó vết thương."
Hắn ngồi đó không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi ở một cô nương vừa gặp lần đầu. Không biết tại sao nhưng hắn vẫn tin tưởng rằng nàng ấy nhất định sẽ quay lại và cứu hắn.
Một lúc sau nàng quay trở lại trên tay cầm một hộp thức ăn. Hi Nguyệt mở tầng dưới của hộp lấy ra một cuộn vải trắng và một lọ thuốc. Mở nắp lọ thuốc lấy một viên nén nhét vào miệng hắn rồi sau đó băng bó lại vết thương ở ngực cho đàng hoàng.
"Ngươi tên gì?" Hi Nguyệt vỗ vỗ vào gương mặt của hắn.
"Gọi ta là A Tuấn. Còn ngươi ?"
"Ta là Hi Nguyệt . Không cần cảm ơn. Phòng này là của ta, ngươi cứ ở đây một chút. Đến khi bớt đau rồi rời đi cũng được. Ta đi đây."
Hắn kéo tay Hi Nguyệt lại, ánh mắt xét đoán nhìn nàng
"Sao lại cứu ta?"
Hi Nguyệt từ từ gỡ tay hắn ra : "Vì trông ngươi đẹp trai, được rồi chứ. Ta rất thích những người xinh đẹp."
Hắn cười nhạt, giọng có chút thay đổi
"Một tiểu cô nương lại không hề sợ hãi khi nhìn thấy vết thương lớn như vậy, rất hiếm có."
Hi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn cười ngây thơ rồi tiếp lời
"Không hiếm, không hiếm chút nào."
Nói rồi Hi Nguyệt rời đi để lại A Tuấn ở đó. Nàng cũng không biết tại sao lại cứu hắn ta, lỡ như hắn là người của đại phu nhân đến thử nàng thì bao nhiêu công sức giả ngây giả ngốc từ trước đến nay uổng phí rồi.
Muốn tồn tại trong phủ thừa tướng thì nàng chỉ có thể là một Tề Hi Nguyệt kém thông minh và ngây thơ. Nàng không được giỏi bất cứ thứ gì và cũng không được hiểu những lời họ nói. Chỉ có như vậy đại phu nhân mới để nàng sống sót với vai trò làm nền cho cô con gái tài sắc hơn người của bà.
Nhưng mà trong lòng nàng cảm nhận, hắn ta không giống người của đại phu nhân. Vì chẳng có tên ngốc nào đi thử người lại để bản thân bị thương nặng như vậy. Chỉ mong sẽ không gặp lại.
Updated 46 Episodes
Comments
Babies
Thẳng thắn zậy sao bà nữ chính
2023-09-18
3